Vì bị miệng lưỡi của Lâm Mạc Tang quấy phá nên vành tai của Tô Y Thược cũng đỏ hồng lên, càng mời gọi người ta tới nhấm nháp hơn.
Cảnh đẹp trước mắt đã hoàn toàn mê hoặc Lâm Mạc Tang, nếu Tô Y Thược là sát
thủ do người khác phái tới, thì anh có thể đã chết mấy trăm lần rồi.
Trên phương diện này, Tô Y Thược rõ ràng là một cô ngốc, vành tai lại là nơi nhạy cảm nhất của cô, sau khi được Lâm Mạc Tang mơn trớn, cô đã không
còn thần trí gì nữa, chỉ để mặc anh chiếm lấy.
Liếm mút Tô Y Thược một lúc, đầu Lâm Mạc Tang lại chậm rãi đi xuống dưới.
Nhìn phong cảnh trước mặt, những ngọn lửa như bùng lên trong mắt anh. Nửa
bầu ngực như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi trắng, đẹp đến mức khiến
người ta không thở nổi.
Khó khăn lắm Tô Y Thược mới
hồi phục lại tinh thần, đang định đẩy Lâm Mạc Tang ra, cô lại cảm thấy
ánh mắt của anh khiến cô thực sự rất xấu hổ.
Lâm Mạc Tang vùi đầu xuống, bầu ngực trần lập tức bị lấp đầy.
“A…” Tô Y Thược kinh hãi kêu lên, cong người dậy muốn né tránh đầu của Lâm
Mạc Tang, không ngờ lại càng khiến cơ thể mình áp sát vào cơ thể đang
căng lên của anh hơn, cũng cảm nhận được ngay thứ gì đó nóng nóng đang
gác lên bụng mình. Dù Tô Y Thược có ngây thơ với chuyện tình dục đến đâu thì cũng biết đó là cái gì, chợt hoảng hốt không biết phải làm sao.
Tô Y Thược áp sát vào khiến Lâm Mạc Tang khẽ trầm giọng hừm một tiếng, nụ
hôn trên làn da trắng tuyết của cô càng mạnh bạo hơn. Tô Y Thược túm
chặt lấy ga giường, không hiểu sao trong lòng chợt sinh ra cảm giác
trống vắng…
“Đừng… đừng hôn ở đó…” Cô chỉ có thể yếu
ớt phản kháng, nhưng giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp lại bộc lộ sự
mơ màng của cô lúc này.
“Pựt pựt pựt!” Lâm Mạc Tang
kéo rách chiếc áo sơ mi đang ngăn cản anh thưởng thức cảnh đẹp ra, ném
sang bên cạnh, không ngờ cô lại không mặc áo lót!!!
Anh hít một hơi lạnh, cảm thán: “Em đẹp quá!”
Bàn tay Lâm Mạc Tang nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực trắng nõn của Tô Y Thược.
Sự va chạm như có như không khiến Tô Y Thược không kìm được tiếng nỉ non khe khẽ, “Đừng…”
Vào lúc này, Lâm Mạc Tang làm sao dừng được nữa, anh không để tâm đến lời
nói của Tô Y Thược, lại tiếp tục cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đỏ của cô, nhẹ nhàng liếm láp, tay cũng không an phận vuốt ve mơn trớn. Tô Y Thược sao có thể kháng cự lại sự trêu chọc của anh được nữa, toàn thân vừa tê dại vừa ngứa ngáy.
Một lát sau, bàn tay Lâm Mạc Tang
chạy dọc theo thắt lưng, trườn về phía bụng Tô Y Thược, âu yếm một chút
rồi lại chậm rãi đi xuống vùng cấm địa chưa ai chạm tới kia, ve vuốt từ
bên trong đùi rồi đi lên bên trên, nhẹ nhàng nghịch ngợm vùng đất thần
bí kia qua lớp vải quần lót mỏng manh, lúc mạnh lúc nhẹ, bàn tay còn lại lặng lẽ phủ lên trên bầu ngực nõn nà của Tô Y Thược, vuốt ve.
Trong phòng tràn ngập tiếng thở gấp của Tô Y Thược và tiếng thở nặng nề của Lâm Mạc Tang.
Tô Y Thược đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, đưa tay lên vuốt ve tấm
lưng trần của Lâm Mạc Tang theo bản năng, ánh mắt mơ màng.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Lâm Mạc Tang, anh lại do dự!
Chết tiệt, anh không muốn làm cô bị tổn thương!
Nhưng mà… cơ thể tràn ngập dục vọng của mình như thế này… ôi… đúng là tự chuốc khổ vào người!!!
Lâm Mạc Tang đột ngột buông Tô Y Thược ra, hơi lạnh bất ngờ ập tới khiến
thần trí của Tô Y Thược hơi tỉnh táo lại một chút, nghi hoặc nhìn Lâm
Mạc Tang.
Bắt gặp ánh mắt vô tội của Tô Y Thược, một
luồng dục vọng lại xộc thẳng lên đầu Lâm Mạc Tang. Chết tiệt, chẳng lẽ
vì một năm trời không động đến phụ nữ hay sao mà lại vội vàng muốn cô
như vậy chứ?! Lâm Mạc Tang nhỏ giọng chửi thề một tiếng rồi để trần nửa
người trên, bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm. Xem ra, đêm nay
không ngủ nổi rồi.
Tô Y Thược vẫn nhìn theo bóng Lâm
Mạc Tang không hiểu. Anh sao thế? Hơi lạnh len lỏi đã cho cô câu trả
lời, vì sao cô lại thấy mong chờ chứ?!! Tô Y Thược kêu lên một tiếng rồi trùm chăn lên đầu, mất mặt chết đi được!!!
Trưa ngày hôm sau, Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang thu dọn một chút ở Văn gia. Vừa
nhìn thấy anh, cô đã đỏ bừng mặt. Đêm qua Lâm Mạc Tang ngủ trên ghế
salon một đêm.
Khi đi ngang qua gã bồi bàn đêm qua đã đưa cô đến đây, Tô Y Thược vẫn bình tĩnh lướt qua như chưa từng nhìn
thấy gã. Bồi bàn kia nghi hoặc nhìn cô, đến lúc nhận ra cô chính là
người đêm qua gã vừa bắt về, gã liền hoảng hốt vội vàng báo với Văn
Quân.
Nghe tin báo, Văn Quân lập tức tới phòng khách, lúc này Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược đang chuẩn bị đi.
“Cậu bỏ rơi Ôn Nhi vì một người phụ nữ như vậy sao?” Giọng điệu của Văn Quân đầy vẻ chất vấn.
Lâm Mạc Tang không nói gì. Anh muốn rời khỏi đây chỉ vì cảm thấy mình không cần thiết phải tiếp tục ở đây nữa, anh muốn tìm lại trí nhớ của mình,
anh không thích sống trong một thế giới có những khoảng trống như thế.
“Người phụ nữ như vậy à?! Tôi rất muốn hỏi xem trong mắt Văn tiên sinh, tôi là người phụ nữ thế nào?” Tô Y Thược cười châm chọc, sau đó lạnh giọng
nói: “Dù sao cũng tốt hơn loại đàn ông vứt vợ bỏ con như Văn tiên sinh
gấp trăm ngàn lần!”
Một năm trôi qua, cô đã hiểu ra
rất nhiều điều, có đôi khi, lạnh lùng không phải là cách tốt nhất để đối phó với một ai đó, có một số người, phải đạp thẳng vào chỗ đau của ông
ta, thì ông ta mới tỉnh ngộ được! Cho nên, cô không còn yếu đuối nữa,
phải nói là, từ sau khi mất đi Lâm Mạc Tang, cô đã học được cách làm thế nào để khống chế khoảng trời của mình.
Vừa nghe câu
nói của Tô Y Thược, sắc mặt Văn Quân lập tức thay đổi. Ông ta trợn trừng mắt đứng đó, không nói được lời nào, dáng vẻ suy sụp như già đi vài
chục tuổi trong chớp mắt.
“Cô… cô là ai?”. Văn Quân hơi run rẩy hỏi, mắt nhuộm đẫm đau thương.
“Ông không xứng được biết!”. Tô Y Thược quay người chuẩn bị rời khỏi nơi
khiến cô buồn nôn này, “Tôi cũng không dám ra oai trên địa bàn của Văn
tiên sinh, chúng tôi nên rời đi sớm một chút là hơn!”.
Lâm Mạc Tang im lặng đi theo Tô Y Thược. Cô ấy sao vậy? Vừa rồi, trên người cô toát ra cảm giác tuyệt vọng khiến tim anh nhói đau.
Văn Quân tê dại người, suýt nữa ngã xuống đất. Ông ta đã phụ bạc một người, đến tận bây giờ ông ta vẫn còn hối hận không nguôi!
“Có tâm sự gì à?”. Tô Y Thược quyết định cùng Lâm Mạc Tang quay về thành
phố Quyết Hoa trước. Nhìn thấy một số cảnh tượng quen thuộc, chưa biết
chừng lại có thể giúp anh tìm lại được trí nhớ của mình. Lúc này, hai
người đang trên đường ra sân bay, suốt cả quãng đường, Tô Y Thược hầu
như không lên tiếng.
Từ sau khi gặp Văn Quân, tâm
trạng của cô ảm đạm hơn rất nhiều. Tuy Tô Y Thược cố kìm nén, nhưng Lâm
Mạc Tang vẫn hy vọng cô có thể nói cho anh biết. Anh muốn biết tất cả
mọi chuyện của cô.
“Không thể nói cho tôi biết sao?”. Nhìn Tô Y Thược vẫn không lên tiếng như trước, Lâm Mạc Tang hơi buồn bực.
“Chỉ vì không biết phải nói thế nào thôi, chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua
đi!” Tô Y Thược ngẩng đầu cười với anh, bỏ đi vẻ ủ dột lúc trước.
Tốc độ biến sắc mặt của Tô Y Thược quá nhanh khiến Lâm Mạc Tang không biết nói gì, nhất thời cũng không đoán được tâm tư của cô.
Sau đó, Tô Y Thược lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, Lâm Mạc Tang cũng không vạch trần nụ cười gượng gạo của cô. Anh không phải là cô, cũng chỉ có
thể lẳng lặng theo dõi buồn vui hờn giận của cô.
“Thiếu gia!”. Vừa nhìn thấy Lâm Mạc Tang xách hành lý từ trong xe ra, thím Hoàng vui mừng kêu to.
Lâm Mạc Tang hoang mang nhìn Tô Y Thược đi sau mình.
“Thiếu nãi nãi!” Thím Hoàng càng kích động hơn. Suốt một năm không thấy họ, bà còn cho rằng họ sẽ không trở lại, không ngờ còn có thể nhìn thấy thiếu
gia và thiếu nãi nãi, mắt thím Hoàng rưng rưng nước mắt.
Lâm Mạc Tang càng hoang mang hơn, mình được gọi là thiếu gia đã đành, sao Tô Y Thược lại được gọi là thiếu nãi nãi?!
“Đây là nơi anh ở lúc trước.” Tô Y Thược chỉ vào căn phòng trước mặt, nghiêm túc nói: “Đây là thím Hoàng, quản gia của anh.”
“Vậy còn em?”. Lâm Mạc Tang chỉ tò mò không biết thân phận của cô là gì, nếu theo như điều anh vừa nghe được, thì không phải cô chính là…
“Vợ anh.” Tô Y Thược đỏ mặt nói rồi đi về phía thím Hoàng, không để ý đến phản ứng của Lâm Mạc Tang.
Lâm Mạc Tang ngẩn người đứng đó, cảm giác vui sướng chợt dâng lên trong
lòng. Cô ấy là vợ của anh, vậy không phải cô ấy chính là người của anh
sao?! Nghĩ tới đây, anh cong môi cười sung sướng, vội vàng đuổi theo
bóng người đang đi xa. Thật không biết trong hai người bọn họ, ai là
người lên thuyền kẻ trộm của ai, ai là người gài bẫy ai!