Editor: Ngạn Tịnh
Dù sao đã bị phát hiện, Cung Tiểu Kiều cũng không sợ, nghiêm mặt tiến đến vị trí bên cạnh Cố Hành Thâm ngồi xuống.
Đường Dự ở bên cạnh vẫn như trước ôm mũi, giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy lập tức tránh xa cô, nhưng lại lén lút dựa theo khe hở của ngón tay cẩn thận nhìn lén cô.
“Thì ra là bang cầm thú các người. Tôi còn tưởng ai lớn lối như vậy, cư nhiên phải khiến tôi một mình biểu diễn. Tôi nói không đi, quản lý người ta lập tức khóc, còn thiếu quỳ xuống cầu xin luôn!”
Tiếp theo Cung Tiểu Kiều cũng không nói thêm gì. Nếu sớm biết là bọn họ, cho dù quản lý kia khóc ngã Trường Thành, cô cũng tuyệt đối không đi.
“Ai cho phép em mặc loại quần áo này?” Cố Hành Thâm mắt lạnh nhìn cô.
Trên không che được ngực, dưới không che được mông...
Cung Tiểu Kiều sờ sờ lỗ tai thỏ trên đầu, “Quản lý đưa tôi mặc á! Tôi cảm thấy rất đáng yêu”
Dựa vào! Đáng yêu chỗ nào! Qủa thực rất nóng bỏng! Thẩm Nhạc Thiên yên lặng bi ai trong lòng cho vị quản lý kia, Cung Tiểu Kiều còn nói, “Quản lý nói rằng khách nhân rất thích cosplay thỏ á”
“Ai nói?”
“Tôi chưa nói” Đường Dự lập tức chối bỏ.
Thịnh Vũ cùng Lãnh Thấu không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Nhạc Thiên.
Cung Tiểu Kiều cũng nhìn về phía Thẩm Nhạc Thiên, “A, Thẩm Nhạc Thiên không ngờ được anh lại có khẩu vị như vậy á!”
Đón ánh mắt lạnh như gió lạnh tháng 12 của Boss, Thẩm Nhạc Thiên đã không biết nên nói gì.
Anh ta chẳng qua chỉ nói một cái tên “Con thỏ nhỏ” mà thôi á! Chỉ một câu trêu chọc thôi nhưng ai ngờ...
“Lão đại, anh cứ giáo dục đứa nhỏ, chúng tôi sẽ không quấy rầy”
Lãnh Thấu khụ một tiếng đứng lên, trao đổi ánh mắt, bốn người liền cùng nhau ra ngoài. Thẩm Nhạc Thiên là chạy nhanh nhất.
“Ai là đứa nhỏ cơ?” Cung Tiểu Kiều nhỏ giọng nói, liếc trắng mắt nhìn Lãnh Thấu.
----
Trong hành lang.
Thẩm Nhạc Thiên chậc chậc cảm thán, “Biết dáng người của tiểu hồ ly tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy!”
Đường Dự gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó sùng bái nhìn Thịnh Vũ, “Không thể ngờ được thời khắc mấu chốt lão Tam lại bình tĩnh như vậy. Ngay cả lão Nhị mặt cũng đỏ”
Lãnh Thấu quét mắt liếc nhìn Đường Dự một cái, “Lão ngũ, ngu ngốc cũng có giới hạn chứ. Lâu như vậy cậu vẫn chưa phát hiện tính hướng của lão Tam?”
Đường Dự hoảng sợ bảo vệ ngực nhìn Thịnh Vũ, “Lão Tam, anh, anh, anh...”
Thịnh Vũ nhàn nhạt liếc mắt lườm Đường Dự một cái, “Tôi không có hứng thú với cậu”
Đường Dự: “...”
Thẩm Nhạc Thiên như có đăm chiêu sờ sờ cằm, lập tức kinh ngạc vạn phần nói, “Lão Tam, chẳng lẽ anh là đối với tôi...”
Thịnh Vũ: “Tôi càng không có hứng thú với cậu”
Thẩm Nhạc Thiên, “Lão Tam, anh đây là gián tiếp thổ lộ với lão Nhị sao?”
Lãnh Thấu: “Vì sao không phải là lão Đại?”
Thịnh Vũ: “...”
---
Bên trong phòng.
Chỉ còn lại hai người Cung Tiểu Kiều và Cố Hành Thâm, hơn nữa lúc này Cố Hành Thâm vẫn chưa mặc lại áo vào, khiến Cung Tiểu Kiều cảm thấy không khí là lạ.
“Này, nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi trở về làm việc đây”
Cung Tiểu Kiều vừa mới chuẩn bị quay đi đã bị Cố Hành Thâm đè mu bàn tay lại, “Em còn dám đi?”
“Vì sao không thể đi? Tôi rất vất vả mới kiếm được cơ hội này đấy!”
“Không được”
“Cố Hành Thâm anh nói một chút đạo lý đi có được không? Tôi không làm việc lấy đâu ra tiền sinh hoạt, lấy đâu ra học phí!”
“Em thiếu tiền sao không nói cho anh?”
“Tôi không cần tiền của Cung gia, chẳng lẽ sẽ cần đến tiền của anh?!”
“Tóm lại không được”
“Cố Hành Thâm, anh là gì của tôi nào! Cũng không phải quản quá nhiều rồi sao?! Cũng chỉ là anh rể tương lai của tôi thôi mà, không phải sao?! Hơn nữa tôi cũng sẽ không thừa nhận!” Cung Tiểu Kiều phẫn nộ quát.
“Vì sao không thừa nhận?” Cố Hành Thâm đột nhiên không tức giận, chỉ là chuyên chú nhìn cô, ánh mắt khóa chặt hình ảnh của cô.