Kế Hoạch Của Bảo Bối: Người Mẹ Này, Con Muốn

Chương 7: Chương 7: Tại sao phải mặc quần áo của anh, tôi có mặc quần áo mà




Editor: August

Beta: Ngạn Tịnh.

“Lão đại, mau tới mau tới! Bây giờ tới lượt của tiểu hồ ly rồi.” Thẩm Nhạc Thiên thấy Cố Hành Thâm đến vội vàng đón tiếp.

Một bên waiter thấy Cố Hành Thâm đi đến bộ dạng giống như nhìn thấy quỷ.

waiter: phục vụ

CEO của tập đoàn Cố thị, cái tên này ở thành phố A được xem như yêu ma quỷ quái đứng đầu, hoành hành ngang ngược, hô gió gọi mưa, đến Mị Sắc làm việc lâu như vậy, nhưng bây giờ mới thấy được người sống.

Quả nhiên, bộ dạng đáng sợ hệt như trong truyền thuyết, hại nước hại dân a!

Edit by August

Cố Hành Thâm ngồi xuống, tựa nhẹ nhàng vào phía sau, đôi mắt phượng hơi nheo nheo lại, khoé mắt dài mảnh xinh đẹp, ung dung liếc mắt Thẩm Nhạc Thiên một cái “Đã biết là tiểu Kiều, không đi ngăn lại, còn gọi tôi tới xem diễn. Ân, Thẩm Nhạc Thiên hiện tại lá gan của cậu ngày càng lớn“.

Cả người Thẩm Nhạc Thiên run run, ly rượu đỏ cầm trong tay bị hắt ra ngoài hơn phân nửa. “Lão đại a, không công bằng, Thịnh Vũ với Lãnh Thấu đều ở đây, còn có Đường Dự. Vì sao chỉ có.....?“.

“Hửm? “

“Không, không đều là lỗi của em a, lão đại sau này em không dám nữa.” Thẩm Nhạc Thiên vẻ mặt như cha chết mẹ chết, ai oán nhìn ba người nào đó mắt tỏ vẻ “tôi vô tội“.

Oa dựa vào cái gì! Cả một đám không có cốt khí!

Hiển nhiên đã có người đi thông báo, người quản lý mới vừa rồi rời đi vội vàng chạy nhanh như tên lửa đến chào hỏi.

“Cố tiên sinh...”

Không đợi quản lý thao thao bất tuyệt tuôn ra hàng đống từ vuốt mông ngựa, Cố Hành Thâm mặt không thay đổi đã mở miệng “Gọi Cung tiểu Kiều, đưa cô ấy đến gặp tôi“.

Quản lí nghe xong ngẩn người, sau đó gật đầu liên tục “Vâng vâng vâng! Phù dung các chỗ chúng tôi sẵn sàng phục vụ các vị, bây giờ tôi lập tức đi gọi cô ấy sang“.

“Đợi chút!”

“Cố tiên sinh, ngài còn có chuyện gì sai bảo?”

“Đừng nói cho cô ấy tôi là ai“.

“Dạ dạ“.

Thịnh Vũ nghiêng đầu thúc bên sườn Lãnh Thấu “Chuyện này xong rồi.”

Thẩm Nhạc Thiên lấy khăn lau mồ hôi, phù không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần lửa không cháy tới trên người mình thì được.

Đường Dự cảm thấy mĩ mãn ngồi tại chỗ nhấp nháp nước trái cây.

_______

Tầng này hình như không có ai, ở hành lang thanh âm cộp cộp cộp đạp trên sàn nhà vang dội lại, nghe có vẻ trống trải kì lạ.

Cung Tiểu Kiều đi đến phòng cuối cùng, xác nhận địa điểm một chút, sau đó gõ gõ cửa, đẩy cửa ra -

Một đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn thoáng qua năm người nam năm phong cách khác nhau ngồi ở kia.

Trước hết là Thẩm Nhạc Thiên ngẩng đầu, một búng rượu đỏ trong miệng phun thẳng ra ngoài.

Đường Dự tay chân luống cuống rút khăn giấy chặn máu mũi đang xổ ra.

Lãnh Thấu ho nhẹ một tiếng quay đầu đi hướng khác, trên mặt xuất hiện vệt đỏ ửng khả nghi.

Thịnh Vũ kinh ngạc, hết há mồm ra rồi đóng lại.

Nháy mắt trong con ngươi Cố Hành Thâm loé lên kinh diễm như ánh lửa đầy trời, vẫn im lặng ngồi ở chỗ kia, con ngươi đen như mực lại thâm trầm sâu không thấy đáy.

Cụng Tiểu Kiều sửng sốt một giây, lạnh nhạt lui ra sau từng bước, tiếp theo bình tĩnh đóng cửa lại, mặt không cảm xúc xoay người.

Sau đó, nhắm mắt chạy bạt mạng như điên.

Toàn bộ hành động từ mở cửa ra đóng cửa lại của Cung Tiểu Kiều chỉ xảy ra vỏn vẹn có vài giây mà thôi.

Cung Tiểu kiều chưa chạy được vài bước thì tiếng chuông di dộng trong túi vang lên,thở hổn hển nhấn nút nghe, đầu bên kia vừa “ Này!” một tiếng, lập tức tắt máy.

Sau đó, di động lại bắt đầu vang lên, lại bị cắt đứt, cứ thế lặp đi lặp lại.

Cuối cùng một tin nhắn được gửi đến.

Cung Tiểu Kiều mở ra______

“ Được lắm!”

Thường thường khi Cố Hành Thâm nói ra hai chữ này thì đó chính là lúc bị mình chọc tức đến tận cùng rồi, Cung tiểu Kiều biết rất rõ, nếu bây giờ mà sờ nghịch lân của hắn, chỉ có duy nhất một con đường chết.

Cung Tiểu Kiều phiền chán gãi gãi đầu tóc giả màu bạc, mang bộ dạng thấy chết không sờn xoay người quay lại căn phòng đó.

Vừa mở cửa đi vào thì một cái áo sơ mi trùm thẳng lên đầu, cô ngửi ngửi được mùi quen thuộc, thì liền biết là của Cố Hành Thâm.

“ Mặc vào“. Cố Hành Thâm cho dù loả thân trên , khí thế vẫn cường đại như trước.

“ Vì sao phải mặc áo của anh, tôi cũng có mặc quần áo mà...” Cung Tiểu Kiều tuy miệng không ngừng bất mãn lảm nhảm nhưng dưới ánh mắt lửa băng đầy trời làm người ta sợ hãi của Cố Hành Thâm bắn tới, vẫn ngoan ngoãn lấy áo sơ mi trên đầu lấy xuống mặc vào người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.