Editor: Ngạn Tịnh
Quán bar Mị Sắc.
Nơi này rất lớn, hơn nữa ánh sáng mờ mờ, chiếc đèn đủ loại màu sắc quay không ngừng khiến cô đầu choáng mắt hoa. Cung Tiểu Kiều hỏi qua hai ba nhân viên phục vụ, bốn năm vị khách, quẹo sáu bảy cái khúc cua, bị người đụng tám chín lần, cuối cùng rốt cuộc cũng tìm được hậu trường, lại không biết nhất cử nhất động của mình đều nằm hết trong tầm mắt của người khác.
“Ây nha! Mọi người nói xem tôi vừa thấy ai? Kia không phải là tiểu hồ ly Cố lão đại nuôi trong nhà sao?” Thẩm Nhạc Thiên trái ôm phải ấp, híp mắt nhìn con nhóc nhập vào bầy sói cách đó không xa.
“Vừa vào cửa liền thấy” vẻ mặt Thịnh Vũ cũng là có chút hứng thú. Ở loại địa phương này, ăn mặc giống học sinh trung học mơ mơ màng màng chạy loạn, còn có động tĩnh lớn như vậy, có thể khiến người khác không để ý đến được sao?
“Có nên báo cho lão đại hay không?” Thẩm Nhạc Thiên vẻ mặt như sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“A Thấu, anh thấy thế nào?” Thịnh Vũ hỏi.
Hai người đều nhìn về phía Lãnh Thấu.
Lãnh Thấu đẩy đẩy mắt kính, “Trước tìm quản lý hỏi rõ ràng, xem cô ấy làm cái gì ở đây”
Thẩm Nhạc Thiên lập tức búng tay một cái gọi phục vụ.
Nhân viên phục vụ đáng thương kính sợ đi đến, “Thẩm tiên sinh, xin hỏi ngài có gì phân phó?”
Cũng khó trách cô dè chừng như vậy, ba người ngồi ở nơi đây đều là cầm thú bậc S, tùy tiện chọc một người thôi cũng đừng hy vọng tiếp tục sống ở thành phố A này.
Vài vị kim chủ này thường xuyên đến đây chơi đùa, Mị Sắc bọn họ quả thực hận không thể cung phụng bọn họ như Bồ Tát.
“Đi gọi quản lý của mấy người đến đây”
“Vâng”
Thời gian chưa đến nửa phút, quản lý nghiêng ngả chao đảo chạy đến, “Thẩm thiếu có gì phân phó? Là không vừa lòng chuyện gì đối với nhân viên phục vụ của chúng tôi sao?”
“Tiểu hồ ly lúc nãy là nhân viên của ông?” Thẩm Nhạc Thiên hỏi.
“Tiểu hồ ly?” Quản lý khó hiểu.
Thẩm Nhạc Thiên làm như suy tư một chút, sau đó đổi thành tên khác, “Con thỏ nhỏ”
“Thỏ... Con thỏ?” Quản lý càng mê muội.
Thịnh Vũ trắng mắt liếc nhìn Thẩm Nhạc Thiên một cái, “Cô gái mặc áo trắng, quần Jean, mặt trẻ con, thoạt nhìn như là học sinh trung học ấy”
“À...” Quản lý lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt ân cần nói, “Qủa thực là nhân viên của chúng tôi. Chỉ là hôm nay là ngày đầu tiên cô ấy đi làm, sẽ lên đài biểu diễn. Nếu các vị thích, để sau khi biểu diễn xong, tôi sẽ gọi cô ấy đến đây bồi mấy vị”
Lãnh Thấu nhíu nhíu mày, “Cô ấy là nhân viên tiếp rượu?”
“Cô ấy chỉ là vũ công, không phụ trách tiếp rượu, chỉ là có vài vị nâng đỡ, tất nhiên là vinh hạnh của cô ấy” Quản lý tận hết sức lực nịnh bợ nói.
“Tiết mục gì?” Lãnh Thấu lại hỏi.
“Múa cột”
“...”
-
Quản lý vừa rời khỏi, Thẩm Nhạc Thiên lập tức hưng phấn lấy điện thoại ra, “Không được, nhất định phải gọi lão đại đến xem!”
“Alo, anh, đến Mị Sắc không? Tất cả mọi người đều có mặt”
“Không được, mọi người cứ chơi đi” Bên kia, Cố Hành Thân lạnh nhạt trả lời.
“Thực không đến? Có tiết mục rất đặc biệt nha! Rất rất đặc biệt!”
Nhìn bộ dáng cười hề hề của Thẩm Nhạc Thiên, Lãnh Thấu cùng Thịnh Vũ đều quay mặt đi làm bộ như không quen biết.
“Không có hứng thú”
“Tiểu hồ ly ở đây cũng không đến?”
“Hửm?”
Nghe thấy một chữ “hửm” này của Cố Hành Thâm, Thẩm Nhạc Thiên liền biết anh đã bị hấp dẫn, “Vừa nhìn thấy cô ấy, hình như muốn làm thêm, nghe nói đêm nay sẽ biểu diễn một màn múa cột á...”
“...”
Nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Nhạc Thiên tâm tình rất tốt bắt chéo chân, xa xa liền nhìn thấy một bóng người đang đi tới, lại không phải là Cố Hành Thâm.
“A! Đường Dự, tạo hình mới này của cậu cũng không tệ nha!”
“Xùy, biến đi” Đường Dự ôm một con mắt gấu trúc, nhỏ giọng nói với người phục vụ bên cạnh, “Đi mua một cái kính râm đến đây”
Nói xong lại ai oán liếc nhìn Lãnh Thấu, “Lãnh Thấu, em gái của anh... thật khi dễ người ta!”
“Bản thân không ngừng lượn lờ trước mặt hiến dâng để người ta đánh giờ còn muốn trách ai?” Lãnh Thấu không chút lưu tình đả kích.
“Đêm nay mọi người đều tụ họp đông đủ, cũng khéo, Tiểu Kiều cũng ở đây” Thịnh Vũ nói với Đường Dự.
“Tôi đương nhiên biết cô ấy ở đây, tôi đi theo cô ấy một đường đến đây mà” Đường Dự một bên nhận lấy kính râm từ tay phục vụ vừa nói.
“Đi theo đến? Cậu không có việc gì theo dõi tiểu hồ ly làm cái gì? Chẳng lẽ cậu theo đuổi em gái của A Thấu không được, nên muốn đánh chủ ý lên người tiểu hồ ly?” Thẩm Nhạc Thiên một mặt kinh sợ hỏi.
“Anh quản tôi”
“Tôi mặc kệ cậu, chỉ sợ cậu đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.”