Đã lâu không gặp vị này, chúng phi tần trong đầu đều vô cùng tò mò. Phương lương nhân kia bởi vì xưa nay không làm người ta chú ý, chẳng qua là đã lâu không gặp, tất cả mọi người cũng nói không ra trên người nàng ta có thể có chỗ không giống với trước kia. Nhưng Hoàng Hậu nương nương lại không giống vậy, vị này chính là vừa vào Cung, mọi người nếu không muốn nhìn thấy nàng ta, thì mỗi ngày cũng phải hướng chỗ nàng ta ở đi đến.
Mặc trên người quần áo đỏ thẫm, giống như sợ trời lạnh, lại sợ bị thương hài tử trong bụng, bọc mấy tầng thật dày, nhưng mặt gầy đến nỗi chỉ còn một nắm, đột nhiên nhìn lên, giống như cái giá treo đồ, bên ngoài treo một đống quần áo.
Đôi mắt kia của Hoàng Hậu từ xưa nay nhìn cũng không lớn lắm, nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy, quả giống như Tiểu Châu Tử nói, trên gương mặt cũng chỉ còn lại có đôi mắt, nếu như ở hiện đại trước khi nàng xuyên qua, thì với cái bộ dáng này, đứng ở góc độ 45 độ, không khác gì một bức chân dung lớn.
Trong phòng yên tĩnh, mọi người nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Hậu như vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới vội vàng đứng dậy hành lễ, đợi Hoàng Hậu ngồi xuống, kêu mọi người đứng dậy , lúc này mới rối rít ngồi trở lại chỗ ngồi riêng của mình.
“Trong bụng của con sợ là đứa bướng bỉnh, lúc này đã hành hạ con rồi.” Chu Thái phi cười dịu dàng nới với Hoàng Hậu.
Nghe xong lời này, trên khuôn mặt nhỏ bé vốn cứng nhắc khi vào cửa, cũng khẽ lộ ra nụ cười, hướng Chu Thái phi nơi đó khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cũng không biết giống người nào, thời điểm vừa mới có bé một tháng, liền ầm ĩ khiến con đau đầu.”
Tống phi giơ tay lên cầm lấy khăn tay khẽ che ở trên miệng mũi, chặn lại nụ cười châm chọc phía sau
Chu Thái phi cười đến nỗi lông mày nâng lên: “Hoàng Thượng khi còn bé chính là khỉ con tinh nghịch đấy, thời điểm tỷ tỷ mang hắn cũng không thiếu chịu tội đâu, đứa nhỏ này a, đích thị là giốnghắn đây!”
Nụ cười trên mặt Hoàng Hậu cứng lại, khóe miệng co quắp, lời kia bị nghẹn ở trong cổ họng , nụ cười trong mắt đều giảm bớt, tay siết thành quyền, móng tay thoáng cái bấm đến trong thịt.
Bên ngoài chợt truyền đến một tiếng: “Thái Hậu đến. . . . . .”
Lại nghe Thái Hậu người còn không có vào cửa, tiếng đã truyền vào: “Ai gia còn chưa tới đây, đã nghe thấy muội bố trí trên người ta rồi.”
“Tỷ tỷ lời nói này, muội muội nào dám a!”Chu phi cười đứng dậy đón, phía sau chúng phi tần cũng rối rít đứng dậy, hướng Thái Hậu hành lễ.
Mặc dù Hoàng Hậu vừa mới ngồi xuống, nhưng lúc này lại không thể không đứng dậy, Xuân Vũ bên cạnh bước lên phía trước một bước, đỡ nàng .
“Ngồi, con cũng mau ngồi, các con có thai, làm sao có thể đứng lên nhiều như vậy?” Thấy Hoàng Hậu phía trước cảm thấy rất căng thẳng, lại hướng Phương lương nhân nơi đó nhìn, lúc này trong lòng Thái Hậu mới yên tâm một ít.
Chu phi đi theo bên cạnh Thái Hậu, một đường vịn bà ngồi xuống, lúc này mới trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Dọc theo đường đi cúi thấp đầu, ở trong đôi mắt mang theo tia ưu thương, cũng không biết bà ta nghĩ vì mình vốn không thể mang thai, hay vẫn là lo cho thân thể của Thái Hậu.
Thái Hậu người cũng gầy, mặc dù không có lộ rõ ràng như Hoàng Hậu như vậy, nhưng người thoáng cái già đi rất nhiều. Vốn là bước đi, lại gọi cung nữ bên cạnh hầu hạ làm bộ dáng giả vờ đỡ một bên, thế nhưng lại thật sự đỡ, bước chân kia cũng mang theo một chút loạng choạng, lúc ngồi xuống cánh tay, chân đều không có sức lực.
Liễu Mạn Nguyệt chớp chớp đôi mắt, nhìn sang chỗ Thái Hậu, trong bụng kinh ngạc, Thái Hậu chỉ mới bốn mươi năm mươi tuổi, làm sao lại trở nên già như vậy? Tuy biết bọn họ những người này tuổi thọ không dài, nhưng cũng không đến nỗi như vậy a?
Lúc này xem như ngoại trừ Hoàng Thượng, thì người đều đến, sinh nhật Chu Thái phi, mặc dù không long trọng giống như Thái Hậu Hoàng Thượng, nhưng cũng rất náo nhiệt. Lúc này vũ cơ, ca cơ được nuôi dưỡng ở kinh thành được gọi vào, trong chốc lát Cung thượng tiếng nhạc lượn lờ, vô cùng náo nhiệt.
Vũ cơ, ca cơ: giống nghĩa từ diễn viên múa, ca sĩ ngày nay
Vốn là mười lăm tháng tám quay trở về, chúng phi tần liền ứng có phúc được thấy, có thể nghe một chút nhìn một cái , nhưng hôm đó lại phát hiện ra Hoàng Hậu và Phương lương nhân có thai, mọi người làm gì còn có tâm tư ngắm trăng?
Nghe hát, nhìn múa, nếu không có hai vị kiachẩn đoán trong bụng có thai, thì cuộc sống ở hậu cung này cũng viên mãn.
Mọi người đang chúc mừng, chợt nghe ở bên ngoài báo, Hoàng Thượng đến.Lúc này mới nhớ tới, đây mới là chính chủ ở trong cung a! Sao chỉ lo mình làm trò cười, đem chuyện này quên đi?
Tiểu hoàng đế ở trong hậu cung này rất có cảm giác không tồn tại, hôm nay không cần bàn cãi, nếu không phải muốn mầm móng dưa chuột của người, thì chúng phi tần nguyên bản cũng có thể sống yên ổn với nhau, nhưng nếu muốn tranh thủ có được thai rồng, liền phải lấy Hoàng Thượng làm mục tiêu, từng người thi triển bản lãnh riêng của mình.
Hoàng Thượng vào cửa, những người đang diễn , hát , đánh đàn kia, vội vàng dừng lại, đồng loạt quỳ dưới đất, thỉnh an Hoàng Thượng.
Chúng phi tần cũng vội vàng đứng dậy, vội vàng hành lễ.
Trong phòng này, trong đám phi tần ngoại trừ Hoàng Hậu, Phương lương nhân, mặc trên người đều không nhiều, thời điểm ngày mùa thu giao mùa, mặc dù không thể hiển rõ động tác, nhưng khó được nhìn thấy Hoàng Thượng, người nào cam tâm tình nguyện đem mình mặc như bánh bao?
Chúng phi tần đã lâu rồi không được nếm mùi vị xác thịt, mọi người đắn đo cuống họng, chân thành khom người xuống, đem bộ dáng đã luyện thời gian dài này thể hiện ra ngoài, chỉ trông mong nam nhân nhìn trúng một cái, nhất định có thể thay đổi con đường đi của bọn họ.
Nhưng không hiểu sao, Hoàng Thượng nhìn một cái cũng không nhìn, đi tới trước mặt Thái Hậu Thái phi mà miễn lễ, sau đó dâng lên lễ vật mà mình chuẩn bị, nói: “Chắc hẳn có trẫm ở chỗ này, cảm thấy câu nệ, luống cuống, nên không ở đây quấy rầy Thái phi nữa.”
Dứt lời, người liền đi. . . . . .
Lúc này đã đi rồi?
Chúng phi tần mắt to trừng mắt nhỏ, trên mặt mọi người đều được tô vẽ, trang phục mặc trên người, người nào không phải chọn ba năm ngày mới chọn được ? Người ta chỉ lộ một bên mặt, người đã đi? ! Đây cũng quá. . . . . .
Hoàng Thượng và Thái Hậu còn có chút mặt mũi, cùng Chu Thái phi nơi này, xưa nay chẳng qua là nhìn ở mặt mũi Thái Hậu, cũng bởi vì bà tatừng hầu hạ tiên hoàng, nếu không, xưa nay ngay cả thời điểm cùng một chỗ cũng chưa từng có. Sinh nhật năm trước chỉ đưa một chút đồ tới đây, ngay cả mặt mũi cũng không thấy , ngày hôm nay có thể tới đây đã là thể diện vô cùng lớn.
Chỗ ấy khi Hoàng Thượng đi rồi, phía dưới tâm tư của đám phi tần nhìn những người kia ca hát nhảy múa cũng bị mất, phía trên Hoàng Hậu nghe thấy Hoàng Thượng tới lại đi, ngay cả mí mắt cũng đều lười nâng lên, lúc này chợt cảm thấy cũng không biết nơi nào truyền đến một mùi hương hoa thoang thoảng, sau khi ngửi thấy, liền cảm thấy chỗ thái dương “giật giật” lên, đầu lại bắt đầu đau .
“Nương nương? !” Canh giữ ở bên cạnh Xuân Vũ thấy vậy, cảm thấy kinh hãi, bước lên phía trước khom lưng, móc ra cái hộp không biết thuốc gì, đưa đến dưới lỗ mũi của nàng bảo nàng ngửi, từ từ tỉnh táo lại.
Có thể thấy thuốc này ngày thường thật sự có tác dụng, tháng này đầu dường như không hề đau nữa, làm sao ngày hôm nay ngửi thấy cũng không thoải mái, trên đầu dường như muốn nổ tung.
“Trên người cảm thấy không khỏe sao?”Thái Hậu thấy bên này loạn cả lên, cau mày trong lòng nổi lên lo lắng.
Thái phi vội nói: “Trước tiên đưa Hoàng Hậu đến phía sau nghỉ ngơi một chút, sau đó truyền thái y đi vào!” Nếu là người bên cạnh, có người ở sinh nhật Thái phi đem đến giày vò như vậy, dù thật sự bệnh, bà cũng lười để ý tới, không chừng còn có thể đem đến phiền toái. Nhưng người bệnh này chính là Hoàng Hậu, nàng lại bởi vì mang thai, lại bệnh liên miên , còn không có qua ba tháng đầu, lại còn tại chính sinh nhật của mình đẻ non? Vậy cũng liền. . . . . .
Các cung nữ luống cuống tay chân đem Hoàng Hậuđưa đến phía sau nghỉ ngơi , cho đến khi nằm dài trên giường, lúc này mới tốt hơn một chút, không ngờ chớp mắt một cái đã ngủ ở trên giường.
Xuân Vũ thở phào nhẹ nhõm, lui ra khỏi phòng, gọi Tiểu cung nữ trở về lấy thuốc mà Hoàng Hậu dùng mấy ngày nay, còn gọi người chuẩn bịkieeuh trúc, chờ đợi Hoàng Hậu nghỉ ngơi một chút nữa mang người trở về.
Đằng trước ca múa mừng cảnh thái bình, phía sau Hoàng Hậu ngủ mê man , lúc tỉnh, lúcngủ, trong mộng một mảnh hỗn loạn. Nhưng hơi nghỉ ngơi một lát, vừa mở mắt, trên mặt chẳng biết lúc nào đã bị nước mắt làm ướt nhẹp, đưa tay gọi người.
Xuân Vũ vội vàng chạy tới, vội vàng trấn an nàng, lại nghe lời nàng nói khó hiểu, chỉ kêu loạn “Đừng đi! Đừng đi! Đừng tới đây, đừng tới đây. . . . . .”
“Nương nương, nương nương!Mau tỉnh lại!”Vội lắc lắc, vỗ vỗ, thật lâu, Hoàng Hậumới phục hồi tinh thần lại.
Nói là phục hồi tinh thần lại, nhưng mà hai mắt kia sững sờ, ngẩn người sững sờ, nhìn không thích hợp, sững sờ nhìn Xuân Vũ, chợt túm lấy tay của nàng, trong tiếng mang theo tia khàn giọng: “Hắn là bị hại chết ! Bị hôn quân kia hại chết !”
Thân thể Xuân Vũ giật mình một cái, vội vàng hướng về phía cửa lớn nhìn lại, may mà mấy cung nữ theo bên người lúc này cũng không ở, múc nước múc nước, trở về lấy xiêm y lấy xiêm y. Lúc này mới trở về, vội vàng nói: “Nương nương, lời này không thể nói lung tung!”
“Trưởng lão nói không đúng? Nói cho bọn hắn biết, chuẩn bị tốt, ta muốn đích thân. . . . . .”
“Nương nương!”Xuân Vũ gấp đến độ suýt nữa kêu lên, vội nói, “trong thân thể của ngài còn có Tiểu chủ tử đấy!Cũng không thể lộn xộn, nếu không hài tử làm sao bây giờ?Hài tử!”
Nói ra hài tử, lúc này Hoàng Hậu mới hơi lấy lại tinh thần, lấy ánh mắt vốn còn tan rã, hướng nàng gật đầu, lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Xuân Vũ đứng ở một bên, trước khi vào cung nàng cũng biết, vào trong cung, không chừng chính là cửu tử nhất sinh. Nhưng có thể làm việc cho Tiên các, bị một chút đau khổ vẫn chịu được, chỉ trông mong ở sau khi chết có thể vào thế giới cực lạc kia. Nhưng vào Cung rồi, thấy nhiều hơn, nghe nhiều hơn, trải qua nhiều hơn. Mấy ngày nay cũng biết vị kia trúng ám toán, người bên cạnh vẫn còn, nhưng mà bị các trưởng lão lừa gạt mấy câu, chỉ nói Các chủ tìm được biện pháp tu tiên tạm thời rời đi, trước mắt không có việc gì.
Nhưng nàng lại biết một ít đầu đuôi, lúc này nhìn, từ nhỏ nghe thấy, gặp thấy tin được điều không thể tin , trong lòng nàng sinh ra một tia nghi ngờ.
Dồn nén ở trong lòng những thứ ý nghĩkia, nhíu mày, âm thầm nghĩ, chiếu theo bộ dạng của chủ tử nhà mình hiện tại như vậy, không chừng đứa nhỏ này còn. . . . . . đương nhiên phải bảo vệ, nhưng chỉ sợ đầu óc của ngài ấy lúc này tính sai, chỉ sợ chờ sau khi sinh hài tử lại không tốt rồi!
Nếu như Các chủ thực sự có bản lĩnh cao cường, lại trở lại trong Các thì cũng thôi đi, nhưng nếu không về được thì. . . . . .
Thân thể run lên, vội lắc lắc đầu, nghe bên ngoài múc nước trở lại, lúc này mới xoay người đón lấy.
Sắc trời tối dần, đám phi tần từng người tản đi.
Lý Tài nhân đi theo bên cạnh Tống phi, giơ tay lên vịn nàng, trước sau đi theo mấy cái cung nữ thái giám, cầm đèn cầm đèn, ôm đồ ôm đồ.
“Hừ, cũng tiện nghi nàng.” Đi đến hồ bên cạnh Hoa Hoàn Phường, Tống phi đứng ở mép nước, chợt cười lạnh một tiếng, đem hà bao giấu ở trong tay áo ném vào trong nước, giơ tay lên nắm thật chặt cổ áo, xoay người hướng Hoa hoàn phường đi tới. Lý Tài nhân một đường cúi đầu, nửa chữ không dám nói, vị chủ tử này nhà mình, tính tình càng ngày càng dọa người, hành động trong khi cười nói đều mang theo hàm ý âm trầm, không có hài tử. . . . . .Nữ nhân cũng chỉ có thể được như vậy sao?Nếu là mình vẫn không trông mong gì hơn bề trên hơn đâu?