Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn Quân

Chương 114: Chương 114




Lại mấy ngày nữa trôi qua, mấy ngày nay trời u u ám ám, nhìn bộ dáng giống như là muốn rơi tuyết.Liễu Mạn Nguyệt dựa vào bên giường, miễn cưỡng cầm lấy quyển sách ngủ gà ngủ gật. Bên ngoài có thể phơi nắng, thế mà bên trong phòng tối như mực, chính là bên giường này cũng nhìn không thấy quá nhiều ánh sáng.

Bên ngoài Bạch Oánh vào nhà, thấy nàng làm ổ bên giường, gọi Bạch Hương ngồi ở bên chân đấm bóp chân, từng chút từng chút một, không khỏi thở dài. Cũng may chủ tử nhà mình hiện nay được Hoàng Thượng che chở ở nơi này không quá thu hút, cuộc sống tạm ổn trôi qua mới dễ dàng lười nhác như vậy, nhưng mà nhìn ý tứ vị kia, sớm muộn gì cũng có một ngày muốn đem vị mình hầu hạ này nâng lên, đến ngày đó, với tính tình này của chủ tử sống thế nào đây? Lại bị trăm ngàn tâm tư tính toán của những người kia sợ là cũng không biết!

Chỗ Hoàng Hậu nhìn có vẻ cực kỳ không tốt, trước một trận nhức đầu, mấy ngày nay lại nôn nghén, nửa miệng đồ ăn không ăn được, ăn cái gì ói cái ra cái đó, nôn oẹ rất lợi hại, thái y đi lòng vòng thăm khám một vòng lớn, vẫn không thấy khá.

Tuy biết nói thứ trong bụng vị kia chắc chắn giữ không được, vị kia cũng không được phép sinh ra , nhưng nếu nhà mình vị này có thai. . . . . .

Thử nghĩ xem, Bạch Oánh chỉ cảm thấy con đường phía trước một mảnh đen kịt, sợ là đến lúc đó bản thân mình có tám cái đầu cũng không đề phòng được một ít đả kích ngấm ngầm hay công khai kia?

“Chủ tử, Hoàng Thượng sai người tới đưa tin, buổi tối hôm nay lật chính là tấm bảng của ngài.”

Liễu Mạn Nguyệt mí mắt chớp chớp, bĩu môi, giơ tay lên che miệng ngáp, thật lâu sau miễn cưỡng nói: “Tại sao lại chọn ta nữa, tháng này đã là lần thứ tư đi?”

Bạch Oánh khóe miệng giật giật, muốn nâng ngài lên, lại muốn ngài mang thai, có thể không chọn nhiều một chút sao? Mặc dù không thể liên tiếp một tháng như Ngọc tần, nhưng rốt cuộc vẫn muốn gọi ngày từ từ lộ diện trước mặt người khác mới vậy, vị này lại vẫn oán trách. . . . . .

“Ai, hôm đó sinh nhật Thái phi, may nhờ có Hoàng Hậu, Phương lương nhân gách vác ở phía trước, như vậy rồi mà các nàng còn bị mọi người lấy ánh mắt nhìn như kẻ thù giết cha xem chúng ta.” Liễu Mạn Nguyệt còn ngại không đủ đả kích Bạch Oánh, lại oán trách .

Bạch Hương bộ dáng chăm chú buông thõng chân, nghe lời này của nàng, gật đầu nói: “Còn không phải như vậy, mấy ngày nay lúc nô tỳ ra cửa, cũng bị các nàng ngăn, một trận nghe ngóng hỏi thăm a! Nô tỳ từ lúc vào Cung, còn không có chuyện bị các nàng vây quanh nghe ngóng hỏi thăm như vậy.”

“Nha đầu kia mấy ngày nay nên trông chừng, ít sai bảo nàng ta chạy ra bên ngoài.” Liễu Mạn Nguyệt đưa tay hướng ra ngoài nhẹ gật đầu, hai người nha đầu này còn dễ nói, thế nhưng Bạch Huyên miệng rộng, không chừng lúc nàng ta nhất thời nhanh miệng, sẽ đem chuyện trong phòng mình truyền đi ra ngoài,chuyện dùng, ăn, mặc ngày thường của mình nói một hai điều đi ra ngoài, thì ngày hôm qua đã không có biện pháp để vượt qua.

“Mấy ngày nay đang sai bảo nàng ta học đánh túi lưới, rất trung thực.” Bạch Oánh gật đầu nói, bên cạnh phàn nàn thì cũng thôi đi, chủ tử nhà mình không thích khoe khoang việc này, ngược lại như vậy cũng tốt .

Thừa dịp bóng đêm còn không có giáng xuống, Bạch Oánh Bạch Hương sẽ đưa Liễu Mạn Nguyệt đến Thính Vũ Các. Hai cung nữ sau khi đến vừa định rời đi như mọi khi, lại thấy Tiểu Châu Tử cười nói: “Hoàng Thượng phân phó, trời đã muộn, lại lạnh, hai vị cô cô trên đường cực khổ, hãy dùng một ít trà nóng điểm tâm rồi lại trở về.”

Đây cũng là thể diện vô cùng lớn, có thể khiến Hoàng Thượng nhớ thương, hai người các nàng là cung nữ trong hậu cung đầu tiên đấy.Mặc dù Bạch Oánh vốn là người bên cạnh Hoàng Thượng, nhưng trước kia cũng không thấy được mặt của Hoàng Thượng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng khom người tạ ơn, sau khi tạ ơn thánh ân, lúc đó mới theo một tiểu thái giám đến trong phòng hạ nhân nghỉ ngơi dùng điểm tâm.

Liễu Mạn Nguyệt nhìn lướt qua, nàng biết, đây là nghĩ cất nhắc mình mới làm như vậy. Không khỏi thở dài, thật đúng là phiền toái, cứ giống như trước kia không tốt sao?

Đi theo Tiểu Châu Tử lên lầu, vào chính phòng, bên trong phòng đặt những chậu than sưởi ấm khiến cho phòng ấm áp, vào cửa Liễu Mạn Nguyệt ngay cả Hoàng Thượng cũng không để ý tới, lập tức hướng về phía chậu than mà đi đến.

Hoàng Thượng thấy nàng vừa tiến đến liền hơ tay, dở khóc dở cười đứng dậy nghênh đón: “Tay lạnh? Trẫm giúp nàng sưởi ấm không tốt sao?”

Đưa mắt nhìn về phía Hoàng Thượng nơi đó, Liễu Mạn Nguyệt xoa mặt híp mắt, lộ ra nụ cười cứng nhắc nói: “Thiếp không phải là sợ chạm vào Hoàng Thượng bị lạnh sao?”

“Trẫm còn ngại trong phòng này ngột ngạt đây.”Hoàng Thượng nắm lấy tay nàng, hai tay xoa nắn, trong mắt mang theo ý cười, “Đang nói trong phòng chậu than nhiều, buổi tối lại hoạt động nữa, có thể lại càng nóng?”

Lời này không đứng đắn! Không nhịn được đưa mắt trừng hắn, hai tay bị hắn kéo, chỉ nhìn mình, vốn là hướng trên tay hà hơi, lại đưa lên khóe miệng chạm vào .

Hai người đùa giỡn, ầm ĩ, đang muốn hướng trên giường đùa giỡn, lại nghe thấy bên ngoài bước chân vội vã, Tiểu Lưu Tử không kịp ổn định hơi thở nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu. . . . . . Thái Hậu nơi đó hình như không được tốt, gọi ngài đi qua!”

Hoàng Thượng đầu tiên là ngẩn người, nhất thời không có phục hồi tinh thần lại.

Không được tốt? Cái gì không tốt? tuy nói mấy ngày nay Thái Hậu bệnh, nhưng chẳng qua là tâm bệnh, làm sao có thể thật sự không tốt lắm?

Người mới bốn mươi năm mươi tuổi, lại sẽ không tốt?

Liễu Mạn Nguyệt cũng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy hắn đang phát ngốc, giống như u mê, vội vàng giơ tay lên đẩy hắn một cái: “Đi ah!”

Lúc này Hoàng Thượng mới phục hồi tình thần lại, trước dặn dò nàng nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi, nếu có chuyện gì ta sẽ sai người đưa tin qua .”

Liễu Mạn Nguyệt gật đầu, lấy xiêm y thay cho hắn, thấy hắn vội vàng xuống lầu, lúc này mới ngồi xuống giường dựa vào, chờ tin tức.

Lầu dưới Bạch Oánh Bạch Hương người còn chưa đi, chợt nghe tin tức kia, bị tiểu thái giám kêu tới, đi vào nhà hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt.

Hoàng Thượng một đường vội vã, dù nói như thế nào đi nữa, thì rốt cuộc cũng là mẫu thân của mình.Dù có oán bà, hận bà, cũng không thể xóa đi được chuyện mình từ trong bụng của bà chui ra.

Ngày thường trọc giận bà, có thể không để ý đến bà, có thể để bà lẻ loi một mình, nhưng vừa nghe nói thân thể của bà không tốt, trong đầu giống như nước bị đun sôi, phập phồng bất định, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Giơ tay lên hướng trong ngực sờ sờ lên đầu cái bình nhỏ, trong lòng an tâm một chút, nhưng sắc mặt lại trầm xuống, Thái Hậu tuổi không lớn, làm sao có thể đột nhiên không tốt? Chẳng lẽ là trong ẩm thực bị động tay chân?

Tâm bình tĩnh, một đường hướng điện Hòa Di của Thái Hậu vội vã bước đi.

Trong điện Hòa Di phần lớn tắt đèn, thấy Hoàng Thượng đến, mọi người lộ vẻ kinh ngạc.Bởi vì đang nóng lòng, cũng không sai người thông báo, Hoàng Thượngvội vã đi vào, chạy thẳng tới phòng Thái Hậu nghỉ ngơi.

Tiểu cung nữ giữ cửa chỉ có thể vội vàng kêu tiếng”Hoàng Thượng tới!” Sau đó không biết phải làm những gì, mọi người đứngthẳng ở cửa sững sờ.

“Mẫu hậu?!” Xông ào vào trong phòng, thấy Thái Hậu đang ngồi trên giường, xiêm y trên người đã đổi lại, lúc này người đã nằm ngủ, sắc mặt mặc dù không được tốt, nhưng cũng không nhìn ra được bà “Không tốt”?

Thấy Hoàng Thượng đột nhiên tới đây, vào cửa còn hô to một tiếng”Mẫu hậu” ? ! Thái Hậu sững sờ nhìn con, xiêm y vừa được phủ thêm ở sau lưng trợt xuống cũng không biết.

“Hoàng Thượng tới đây. . . . . . Cần làm chuyện gì?”

Hoàng Thượng cũng ngẩn người, trong lòng chợt mạnh liệt nhảy mấy nhịp: “Có người thông báo, nói thân thể Thái Hậu khó chịu. . . . . .”

Thái Hậu cũng sững sờ: “Ai gia. . . . . .Không có gọi qua đây a?”

Hai người đều sững sờ ở tại chỗ, trong phòng ấm áp, từng đợt sóng ấm áp như thế không ngờ một mùi thơm bay tới, khiến cho dưới đáy lòng mỗi người không khỏi cảm thấy buồn ngủ.

Hoàng Thượng trong lòng căng thẳng, chân mày cau lại, cảm thấy không đúng, liền muốn xoay người đi ra ngoài, trong miệng nói: “Thái Hậu tạm thời an giấc, trẫm đi nhìn một cái.” Nghĩ tới nàng một người còn đang ở một mình trong Thính Vũ Các, làm sao có thể yên tâm đây? Chính mình có vẻ là bị người lừa đi ra ngoài, nhưng người gọi mình đi ra ngoài rốt cuộc là ý gì?

Quay người lại, chợt một trận choáng váng, trong bụng kinh hãi, trong mũi tiến vào mùi thơm nhàn nhạt, trong đầu lại cảm thấy mỏi mệt: ” Chỗ Thái Hậu dùng hương gì vậy? !”

“Hương! Chỉ là một chút an thần. . . . . .” Nói được một nửa, Thái Hậu cũng cảm thấy thân thể mỏi nhừ mũi cay cay, mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, kinh hãi nói, “Hoàng Thượng mau đi ra!”

Rõ ràng hai người đều trúng thủ đoạn, bà lại gọi mình đi ra ngoài trước?

Trong lòng Hoàng Thượng cảm thấy một hồi chua xót, vốn biết không nên nói những điều này vào lúc này, nhưng những… điều này giấu ở trong lòng …, những chuyện kia, nhưng nếu nói ra bên ngoài không khỏi mạo hiểm.

Trên người càng ngày càng mỏi nhừ mũi, trong lòng Hoàng Thượngmột trận do dự, không biết nên xoay người sang chỗ khác ôm Thái Hậu đi ra ngoài trước, hay là đi ra khỏi phòng trước.

“Ha ha.”Một tiếng cười mềm mại từ cửa truyền đến, cũng không còn nghe có người báo lại, chỉ nghe được một chút tiếng la lên ở rất xa, hình như đã loạn thành một đoàn.Cửa rèm bị vén lên, một người đi vào.

Đợi khi gặp người nọ đi vào, ánh mắt của Hoàng Thượng không khỏi híp lại.

“Thái Hậu và Hoàng Thượng mẫu tử tình thâm, sao không ngồi nhiều thêm một chút?” Chu Thái phi cười xinh đẹp đến nỗi như vẽ, rõ ràng tuổi cũng sấp sỉ vớiThái Hậu, lại mang theo một tia xinh đẹp nói không nên lời, giơ tay lên sửa sang lại xiêm y trước ngực, lại nâng đầu lên nhìn Thái Hậu và Hoàng Thượng.

“Ngươi hạ thuốc gì? !”Thái Hậu chỉ cảm thấy trên người vô lực, mặt lộ vẻ hoảng sợ, lớn tiếng hỏi.

“Chỉ là một chút nhuyễn cân tán thôi, làm sao có thể lợi hại bằng thời điểm Thái Hậu hạ độc Tiên Hoàng ngày đó đây?” Mắt Chu Thái phi sáng lên, giơ tay lên che miệng, làm ra bộ dáng cười không ngớt.

“Ngươi!”Thân thể của Thái Hậu lung lay, trong lòng chấn động mãnh liệt, gấp đến độ không thể quát lớn bà ta, chỉ có thể vội ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Thượng. Lại thấy Hoàng Thượng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Thái phi, giống như không có nghe thấy những lời này, trong lòng lại chấn động lần nữa, chẳng lẽ. . . . . . con bà đã biết chuyện rõ này? !

“Ơ, Hoàng Thượng quả nhiên là thiếu niên anh hùng hào kiệt, chưa từng nghĩ, chúng ta nhiều người như vậy, nhiều năm như vậy lại không có nhìn ra?” Chu Thái phi quay đầu nhìn Hoàng Thượng, trên mặt cố ý lộ ra vẻ mặt mấy phần kinh ngạc, nhưng lại lộ vẻ là cố tình.

“Hoàng Hậu có thai rồi, đã đến lúc trừ khử trẫm rồi hả?” Rõ ràng chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lúc này đột nhiên bị hạ độc, thế nhưng mặt cũng không nhăn một lần, trên mặt không sợ hãi, cứ như vậy lạnh lùng nhìn bà ta.

Chu Thái phi lông mày chớp chớp, trong lòng kinh ngạc càng sâu, hắn biết tiên đế vì sao mà chết, cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao nhiều năm cùng Thái Hậu bất hòa như vậy, chỉ có Thái Hậu không muốn hướng mình đến cái suy nghĩ kia, thế nhưng bà ở một bên lại nhìn thấy rõ ràng a. Nhưng hôm nay đã bị mình hạ thuốc, lại vẫn trấn định như vậy . . . . . .

Trong mắt tối sầm lại, ngược lại nụ cười trên mặt càng sâu, chợt quay đầu đi, giật mình nhìn Thái Hậu, kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ! Làm sao lại hộc máu? !”

Trong lòng Hoàng Thượngcả kinh, không khỏi quay đầu hướng trên giường nhìn lại. Chợt thấy sau lưng gió nổi lên, một cổ sát khí hướng về phía mình đánh úp tới, nhấc chân liền hướng về phía trước một bước, trên người mặc dù bủn rủn vô lực, nhưng chết cắn răng chuyển nửa thân thể, muốn đoạt binh khí người nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.