Liễu Mạn Nguyệt nhanh chóng vội vàng gật đầu, rồi lại tách đầu ngón
tay: “Thứ nhất, người này bề ngoài không thể kém, nhưng cũng không thể
là đẹp nhất, tốt nhất là loại khi lọt vào trong mắt các phi tần khác,
trong lòng họ có thể thầm nghĩ: cũng chỉ có vậy, so với mình cũng
không đẹp hơn bao nhiêu —— dạng như vậy mới tốt.
“Thứ hai, sức chiến đấu của người này cũng không được tệ quá, tốt
nhất là đưa chiêu tiếp chiêu, ngẫu nhiên còn có thể phản công mấy lần, nếu có thể cùng với vị nào đó đấu đến tám lạng nửa cân mới là tốt
nhất!
“Thứ ba, người này tốt nhất là người trong Tiên các, Hoàng Thượng
ngài nghĩ xem? Nếu ở trong Các có người nào mà được Hoàng Thượng sủng
ái, sợ là trong Các chắc chắn sẽ toàn lực phụ tá. Nhưng mà hết lần này
tới lần khác, những nữ tử khác ở trong Các lại không nhận được thánh
sủng, chỉ sợ cho dù người ở trong Các bắt các nàng phụ tá trợ giúp, thì cũng chưa chắc họ sẽ cam tâm tình nguyện, mà người được sủng ái thì
sao? Chỉ sợ cũng thị sủng mà kiêu không nghe sai sử nữa nha.” Càng nói,
nụ cười trên mặt nàng càng tươi đẹp.
Tự mình nói đến thoải mái xong, chợt thấy trong mắt Hoàng Thượng tối
đen như mực, đen kịt đến không thấy đáy, cảm thấy không ổn nên nàng
nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, thấp giọng
ủy khuất nói: “Hoàng Thượng, biện pháp này của thiếp a… Cũng chỉ vì sợ
sau này Hoàng Thượng gặp và sủng ái người nào mà quay đầu lại họ còn
muốn hại người, lúc đó ngược lại sẽ không có sách lược vẹn toàn…”
“Tốt.”
“Sao?” Lời còn chưa nói hết, liền bị Hoàng Thượng cắt đứt, Liễu Mạn Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Có chút cúi xuống thân, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của nàng: “Bản thân nàng hãy tự cẩn thận chút cái, chớ để bị ngộ thương là được.”
Nháy nháy con mắt, Liễu Mạn Nguyệt trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn
ngoan ngoãn một chút mà gật đầu: “Hoàng Thượng muốn lập người nào?” Hắn
nói “Tốt”, chính là đồng ý biện pháp của mình, nhưng hắn rốt cuộc muốn
lập người nào?
“Nàng cảm thấy người nào tốt hơn một chút?” Đem đầu nàng áp vào trong ngực mình rồi nói, tính ra thì cái này vẫn trội hơn, mình ôm một cái
thì vừa mềm vừa ấm, nên thầm nghĩ đem nàng vò nhẹ nhét vào trong ngực.
Nhíu mày suy tư một hồi, Liễu Mạn Nguyệt có chút do dự nói: “Bởi vì
những người phía sau tiến cung chỉ có hai người thiếp có thể xác định
là người ở trong Các. Vì vậy, hai người kia cùng với tỷ muội Đại ngọc
tiểu ngọc chọn một người trong đó là được. Hoàng Thượng nếu có nhìn
trúng người nào cũng có thể thử xem… Chuyện này, Hoàng Thượng còn phải
nhìn tâm ý của chính mình nữa.”
Hơi trầm tư một chút, Hoàng Thượng mới nói: “Vậy Tiểu ngọc mỹ nhân
đi.” Mặc dù lúc này Ngọc Điệm Thu biến thành lương nhân rồi, Hoàng
Thượng đã quen gọi có thêm chữ “Tiểu”, nhất thời cũng không thể thay
đổi.
Hơi kinh ngạc liếc nhìn Hoàng Thượng, hẳn là hắn ưa thích Ngọc Điệm Lương kia sao?
“Hoàng Thượng không muốn tuyển Ngọc lương nhân?”
“Không cần, hai người bọn họ đều như nhau cả.”
Lời này nói… Có thể như nhau sao? Mà cái tư thái của Ngọc Điệm Thu ở
chỗ nào có thể so được với tiểu ngọc mỹ nhân chứ? Mà thôi, chuyện này
Hoàng Thượng chính mình cam tâm tình nguyện là tốt rồi, biết đâu hắn chỉ ở phía trước dựng lên cái bia đỡ đạn, quay đầu lại lại vụng trộm đi
sủng ái người bản thân hắn ưa thích thì sao?
Thừa dịp không có ai liền chui trở về sân nhỏ, trên đường vẫn nửa
thân ảnh người đều không có nhìn thấy, cũng không biết là còn không có
đi lên, hay là như thế nào?
Hai người ở trên đình ôm nhau nằm xuống một chút, Hoàng Thượng dù sao cũng sợ nàng bị gió lạnh, nên không dám muốn nàng. Liễu Mạn Nguyệt cũng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng trở về đến Thanh viên.
Bạch Tuyết tỉnh ngủ rồi, sau khi lấy lại tinh thần thì bận rộn đứng
dậy đi truyền bữa tối, mặt khác, hai người còn lại thì hầu hạ Liễu Mạn
Nguyệt rửa mặt ăn mặc.
Không bao lâu, Bạch Tuyết trở về Thanh Viên, bên cạnh bàn dự bị lấy
các loại bát đũa, thỉnh thoảng đứng ở bên cạnh cúi đầu xuất thần, hoặc
ngẫu nhiên nhìn Bạch Hương, Bạch Huyên một cái, lại thỉnh thoảng liếc
nhìn Liễu Mạn Nguyệt.
Liễu Mạn Nguyệt trong lòng hồ nghi, nhưng cũng không nói ra, chỉ sợ
thuốc mê dùng liên tiếp gây mê nàng ấy hai hồi mới trở lại, khiến nàng
ấy nổi lên lòng nghi ngờ hay sao? Đúng là ở bên trong ba người này, chỉ
có Bạch Tuyết là hay đề phòng nhất, mặt khác hai người còn lại thì không quá để ý, buổi trưa qua đi thì họ sẽ bận rộn với công việc mình làm,
cũng không âm thầm nhìn mình chằm chằm, vì vậy lúc này mới đặc biệt đặc
biệt gọi nàng ấy ở lại canh giữ trong nhĩ phòng, để gây mê nàng ta.
Đến lúc dùng cơm, chợt nghe bên cạnh có người đem chiếc đũa chia thức ăn rơi mất, vừa quay đầu nhìn lại đúng là Bạch Tuyết, Liễu Mạn Nguyệt
cười nói: “Như thế nào lại làm rơi đũa vậy? Tâm thần có chút không tập
trung à.”
Bạch Tuyết nghe xong xấu hổ cười cười: “Vừa mới đi ra ngoài, bị trúng gió nên đầu hơi đau, cũng không có gì.”
“Đau đầu? Vậy ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, chỗ này có hai các nàng
hầu hạ ta là thuận tiện rồi.” Thấy Bạch Tuyết đã đi ra cửa, vừa cười
nhìn Bạch Huyên nói, “Bên ngoài rất lạnh, hai người các ngươi cũng cẩn
thận một chút chớ để bị gió thổi bị bệnh, năm mới sắp đến, cũng là điềm
xấu.”
Bạch Hương bên kia lên tiếng đáp “Vâng”, Bạch Huyên tức thì giương
mắt nhìn cửa ra vào, thấy Bạch Tuyết thật làsự đã đi, lúc này mới vụng
trộm nhích đến gần thấp giọng nói: “Vừa rồi thời điểm nô tài đi ra
ngoài, thì nhìn thấy nàng ấy từ phía đông chỗ kia trở về, không phải là
đường đi phòng bếp đâu!”
Phía đông?
Liễu Mạn Nguyệt có chút nhíu mày, trong nội tâm âm thầm tỉnh ngủ hai
phần, ngày mai nhất định phải đem nha đầu kia đưa đi, không thể để vào
lúc này mà xảy ra chuyện sơ xuất gì!
Vào đêm, sau khi rửa mặt xong, vừa mới tới trên giường để ngủ, liền
cảm thấy ánh nến bên ngoài lại cháy sáng lên, trong lòng liền trầm
xuống, đêm hôm khuya khoắt này, có thể không làm ra chút động tĩnh nào
mà có thể đốt cháy ánh nến trong phòng, ngoại trừ người trong các ra,
nàng thật sự không nghĩ ra ai khác!
Đưa tay vén màn, quả nhiên nhìn thấy đầu tóc của người mặc áo đen xa
lạ, Liễu Mạn Nguyệt nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, cúi người ở trên
mặt đất nghe dạy bảo.
Sau khi hầu hạ Hoàng Thượng trở về, mấy ngày nay cũng không có gặp
được người nào, nàng đang buồn bực, ngược lại hắn lúc này lại đến vượt
qua dự kiến của nàng.
“Trước đó vài ngày ngươi đã hầu hạ qua Hoàng Thượng?”
Âm thanh khàn khàn khó nghe đó, lọt vào trong đầu Liễu Mạn Nguyệt khiến nàng cực kỳ khó chịu, cúi đầu lên tiếng đáp “Vâng” .
“Lúc này phải cẩn thận lấy một chút, nếu thân thể có mang nhất định phải bảo vệ.”
Thân thể Liễu Mạn Nguyệt khẽ run lên, giống như là đang sợ hãi thấp
giọng nói: “Hồi bẩm tôn sứ…, Mạn Nguyệt mấy ngày trước đây… Đã từng có
nguyệt sự rồi… sau khi hầu hạ Hoàng Thượng.” Con của nàng, chỉ có nàng
muốn mới cố gắng mang thai, nàng tuyệt đối sẽ không cho bất luận một
người nào âm thầm giám sát! Trong Các, càng không thể!
Ánh mắt người nọ chợt lóe lên, giống như là đồng tình quét nhìn nàng: “Đã không có mang thai, vậy thì dễ tính. Ngày mai mấy người các ngươi
sẽ chuyển ra khỏi nơi ở hiện tại, mặc dù ngươi dọn đi Thu Thủy Các, bình thường vẫn nên cùng Ngọc Điệm Lương đi đi lại lại, cần phải bảo vệ tốt
thân thể của nàng ta.”
“Vâng.” Tiếng đáp lại vừa dứt, người nọ ở trong phòng lại lóe lên một cái liền đi mất, ánh nến cũng nhoáng một cái, rốt tắt đi.
Từ trên mặt đất bò dậy, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới cau mày suy nghĩ
xem, cảm thấy giật mình, sợ là hắn đã nghe Ngọc Điệm Lương nói…, cho
rằng trước khi nàng hầu hạ tiểu hoàng đế đã ăn xong thuốc giúp người dễ
dàng có thai, nên mới đối với mình chiếu cố nhiều hơn xưa nay, chỉ tiếc
ah… Cái mà Ngọc Điệm Lương ăn chính là “thuốc tốt” thanh nhiệt hạ sốt,
muốn một phát trúng thưởng, sợ là không có dễ dàng như vậy.
Tuy nói qua hai ngày nữa e là tiểu Hoàng Thượng sẽ truyền Ngọc Điệm
Lương đi qua, nhưng mà cái loại ‘nhân duyên’ của nữ nhân đâu phải ai
cũng chuẩn đâu?
Nhếch miệng cười nhìn có chút hả hê, Liễu Mạn Nguyệt thản nhiên bò
lại trên giường, nửa tháng nửa, liền có chuyện náo nhiệt để nhìn đây.
Mọi người đợi hoàng hậu tiến vào cung, thì buổi sáng mỗi ngày đều phải
đi qua thỉnh an hoàng hậu, được thái hậu đồng ý, sợ là cũng phải đi qua
thỉnh an luôn thể.
Chỉ tiếc đến lúc đó không thể ôm hạt dưa đậu phộng ngồi ở một bên nhìn náo nhiệt, ngược lại rất tiếc nuối ah…
Một ngày sáng sớm, liền có thái giám tới truyền ý chỉ, bảo Liễu Mạn
Nguyệt dọn đi vào một chỗ bên trong Thu Thủy Các, Ngọc Điệm Thu thì dọn
ra khỏi tứ viên đến bên trong một phòng trên Linh Lung uyển, không có
sân viện nhỏ tiêng của mình. Ngọc Điệm Lương thì được đem đến bên trong
một sân nhỏ phía đông Hoàn viên.
Sau khi nghe chỉ xong Bạch Huyên Bạch Hương đem mắt trừng lớn như
hình cầu, một bộ dáng như bị kinh hãi, Bạch Tuyết thì cúi đầu, cắn môi
không dám lên tiếng.
Liễu Mạn Nguyệt trong lòng hồ nghi , đợi cung nhân rời đi rồi, mới
nhìn ba người một vòng, nói: “Có gì không đúng sao? Nguyên một đám sắc
mặt đều như vậy?”
Bạch Huyên vội la lên: “Chủ tử còn không biết đâu? Thu Thủy Các chỗ
đó…” Nói xong, giống như là nhớ tới cái gì kiêng kị, cả người liền hướng ra ngoài quét mắt một vòng, rồi hạ thấp giọng nói ra: “Cái chỗ kia từ
lúc tiên hoàng băng hà về sau, nghe nói lại lục tục ngo ngoe ra đi không ít người đâu! Vẫn một mực bị phong kín… Cho dù có người mới vào, nhưng
sao có thể bảo chủ tử qua đó ở?”
Bạch Tuyết nhíu mày, thấp giọng nói: “Chớ nói mấy cái này, chỉ sợ bị người đồn đãi thôi, ở đâu có thể tin chứ?”
“A.” Bạch Huyên nghe xong lời nói của Bạch Tuyết…, liếc mắt nhìn nàng ta rồi cười lạnh một tiếng, “Chúng ta không thể so với người khác đâu,
có cửa có đường để luồn lách, đã sớm tìm người chức cao bám lấy rồi,
nếu ngươi không sợ, sao không hướng bên trên xin lệnh để theo chủ tử đi
qua đó? Lúc này còn giả bộ như người tốt thì có ích gì?”
Trên mặt Bạch Tuyết nghẹn từ màu đỏ trở thành màu tím, không để ý tới Bạch Huyên, chỉ chuyển hướng về phía Liễu Mạn Nguyệt nói: “Chủ tử, nô
tỳ vạn lần không có! Cũng không biết tại sao lại là như thế…” Vốn là
Thái hậu gọi nàng tới trông coi Liễu Mạn Nguyệt, bỗng nhiên lại gọi mình đi hầu hạ người bên ngoài mới vào.
Có thể đã biết Liễu Mạn Nguyệt bị dọn đi Thu Thủy Các không khác gì lãnh cung, chắc hẳn về sau khó có được thánh sủng, chính mình sớm thoát thân cũng là chuyện tốt. Bằng không thì, theo chủ tử đi qua chỗ Hoàng
Thượng nghiêm lệnh phong kín tám năm, chỉ sợ cũng là điềm cực kỳ xấu.
“Cũng không phải một mình ngươi ở lại.” Nhìn trong mắt nàng thấp thỏm không yên, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới đem lòng buông lỏng xuống, không ngờ như thế nàng cũng không biết rõ chính mình vụng trộm làm nàng ngất
xỉu, mà chỉ vì biết rõ chính mình phải dọn đi tới “Lãnh cung” bên trong
Hạc Lâm Viên mới như thế, “Hai nơi trong sân kia cũng có một đại a đầu
được giữ lại, cũng là để hầu hạ chủ tử tương lai. Chúng ta ở trong nội
cung, thì phải nghe lời Hoàng Thượng, Thái hậu, Thái phi sai bảo, ta làm gì mà trách ngươi?” Nói xong, thì từ trên đầu rút cây trâm xuống, hít
một tiếng, “Tốt xấu gì chúng ta cũng là chủ tớ một hồi, giữ lại để làm
kỷ niệm đi.”
Thấy Liễu Mạn Nguyệt không trách, Bạch Tuyết chỉ cho là nàng ấy không biết thanh danh Thu Thủy Các kia trong Hạc Lâm viên, nên lúc này mới
thấp thỏm không yên nhận cây trâm, rồi giúp đỡ Liễu Mạn Nguyệt cùng
nhau thu dọn mọi thứ.
Đồ vật của Liễu Mạn Nguyệt ngược lại rất dễ dàng thu dọn, lúc vào
cung không có bao nhiêu thứ, trong cung cũng không có thêm thứ gì đó,
chỉ được thái hậu thưởng qua hai lần, trong nội cung lại thống nhất đã
làm hai bộ xiêm y, hơi dọn dẹp một chút là xong rồi. Có điều thời gian
ngày hôm nay ngược lại làm cho người ta phiền não —— đó là đúng 30 tết.
Nào có ai vào 30 tết dọn nhà chứ? Có thể là để cho những… quý nhân
kia mười lăm tháng giêng phải vào nên phải thu lại nơi của bọn họ, mấy
người Liễu Mạn Nguyệt cũng thật nhanh đi ra ngoài, miễn cho đến lúc đó
khó xử.
Một đường nhắm hướng bắc đi tới, thực là càng đi càng lệch, càng chạy càng hoang vu.
Bạch Huyên đi theo phía sau, trên đường đi nơm nớp lo sợ, cả người
run rẩy nhìn trái nhìn phải, Bạch Hương bên kia bởi vì ngốc nên lớn gan, trước kia đã cùng Liễu Mạn Nguyệt đi qua thủy đàm ở phía bắc, nên ngược lại cũng không có quá sợ như vậy.