Đi đến chỗ giao lộ, không đi về hướng bắc Lâm Tuyệt Nhai mà hướng về
phía tây mà đi, đi không bao lâu, liền thấy một mảnh sân nhỏ nối liền
với một viện nhỏ, ở giữa là lầu các thật hoa mỹ tinh xảo, đây chắc chắn
là chỗ mà tiên đế lúc còn sống rất thích. Mặt phía bắc có một hồ nước,
thông với thủy đàm, bên trên còn kết một tầng băng mỏng.
Bạch Huyên nơm nớp lo sợ liếc nhìn bên phía chủ các, sắc mặt tái
nhợt cúi đầu đi theo bên người Liễu Mạn Nguyệt nhưng thân thể thì run
rẩy.
Thấy bộ dáng các nàng sợ hãi như vậy, Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy buồn
cười, lão thần đi phía trước dẫn đường hai bên có các cung nhân đi theo.
Một chỗ tiểu viện ở mặt phía bắc, có mấy thái giám đứng thẳng, hai
thô sử ma ma, một cung nữ, gặp Liễu Mạn Nguyệt đến, nhanh chóng quỳ
xuống, miệng hô chủ tử.
Biết rõ bọn họ đều là người của hoàng thượng, Liễu Mạn Nguyệt vẻ mặt
ôn hoà chào hỏi, phát phần thưởng, liền cho bọn họ tiếp tục làm tiếp
công việc của mình.
Một cung nữ cùng vào phòng, nhìn nàng vài lần, lớn lên bộ dáng bình
thường, không tính xấu, thế nhưng cũng không phải đẹp tuyệt mỹ. Thân thể lại có chút khoẻ khoắn. Sau khi hỏi qua một số chuyện, liền cho nàng
sửa lại tên, gọi là Bạch Oánh.
Chỗ sân nhỏ này không khác gì mấy so với Thanh Viên, trong sân cũng
có hòn non bộ, ao nhỏ cùng với bồn hoa. Trong phòng chính rường cột chạm trổ khắp nơi, nhìn cực kỳ tinh tế, nào có chỗ nào giống “Lãnh cung” a.
Bạch Hương cất kỹ đồ đạc, trái nhìn phải nhìn thật lâu, lúc này mới
khen: “Lãnh Lạc Liễu nơi này thật yên tĩnh nhưng cũng khá đẹp, chủ tử
nếu không sợ quỷ, nơi này thực có thể ở được!”
Liễu Mạn Nguyệt bưng nước uống do Bạch Oánh đưa tới, xua tan hàn khí
trên người, nghe Bạch Hương nói như vậy, làm cho ngụm nước trà đang uống vào trong miệng phun ra ngoài, không khỏi oán hận liếc mắt trừng Bạch
Hương: “Cũng may ta chưa ăn cái gì, sau này thời điểm ta uống nước cũng
đừng có mở miệng nói chuyện!”
Bạch Hương bước lên phía trước cầm khăn lau, oán giận nói: “Chủ tử lần tới lúc uống nước có thể nói cho nô tỳ một tiếng a.”
“Ah! Vậy ngược lại là ta không phải rồi.” Tức giận trừng mắt liếc
nàng ta, lại ngẫng đầu, nhìn thấytrên mặt Bạch Huyên tái nhợt, đứng ở
bên cửa gõ gõ đầu, không khỏi lại càng hoảng sợ, “Ngươi bị sao vậy?”
“Đầu, nhức đầu. . .” Hôm qua Bạch Tuyết đó là giả đau đầu, lúc này
nàng lại thực sự đau đầu. Một đêm ngủ không ngon, vừa rồi khi đi trên
đường lại chính mình hù dọa bản thân, có lẽ là bị nhiễm lạnh, lúc này
mới phát tác đau đầu.
“Nhanh xuống dưới nghỉ ngơi, chút nữa sai người đưa canh gừng qua cho nàng ta, nếu thấy bị sốt thì đi bẩm báo chủ sự ma ma phụ trách sân nhỏ
này truyền thái y tới.” Liễu Mạn Nguyệt nhanh chóng phân phó xuống dưới, nàng cũng không sợ bệnh khí ( đông y chỉ một số bệnh), chỉ là đầu năm
nay có một loại bệnh nhức đầu, có thể lấy mạng người, nàng cũng không
muốn một cái nha đầu tốt như thế lại thật sự ngã bệnh không dậy nổi.
Bạch Huyên trở về gian phòng của mình cùng Bạch Hương, Bạch Oánh thấy Bạch Hương hầu hạ Liễu Mạn Nguyệt dùng trà, quay người thu thập lấy đồ
đạc, mang các hộp từ trong rương ra, không tới một lát liền hướng Liễu
Mạn Nguyệt nói: “Chủ tử, bên trong đã xử lý tốt rồi.”
Liễu Mạn Nguyệt đứng dậy, đi theo tiến vào phòng ngủ. Vừa mới liếc
nhìn, liền gọi mấy cung nữ mang quần áo tới, chính mình ra ngoài đi dạo. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, nhìn đến khung giường được điêu khắc tinh tế,
giá đỡ cũng tinh xảo đến cực điểm, mặc dù nàng không thể nhận ra chất
liệu gì, nhưng nhìn một cái cũng biết là đồ tốt.
Bạch Hương đứng bên cạnh bỗng nhiên “Ồ?” một tiếng, làm cho Liễu Mạn
Nguyệt hướng nơi Bạch Hương nhìn mà nhìn qua, trên mặt vui vẻ lập tức
cứng lại.
“Cái tấm gương này chỉ chỗ này có, hay là trong sân Thủy Các chỗ nào
cũng có?” Liễu Mạn Nguyệt đưa tay hướng tấm gương trên bàn trang điểm,
tấm gương này không phải là tấm gương đồng thau mà trước kia mình dùng,
mà là kính thủy tinh thật!
Cái này trong nội cung, trước kia chỉ nghe nói qua ở chỗ của Hoàng
Thượng vàThái Hậu mới dùng cái này, ngay cả Thái Phi cũng không có dùng. Mà phòng mình tuy nhỏ, nhưng thứ này cũng không phải là thứ mà một mỹ
nhân như mình có thể dùng.
Bạch Oánh khẽ khom người: “Bẩm chủ tử…, những vật này vốn là được bày đặt bên trong Tây viện, trước kia Thái Hậu, Hoàng Thượng có truyền ý
chỉ, cứ giữ nguyên không cần thay đổi.”
Lông mày có chút nhíu lại, nghe tiếng Bạch Hương mang theo vài phần
vui mừng, lay động cánh tay của mình: “Chủ tử! Chúng ta cái này có thể
chiếm đại tiện nghi rồi, cái này thật sự hiếm có lắm!”
Trên mặt bất động thần sắc, hai mắt trầm xuống đánh giá chung quanh
trong phòng. Cửa ra vào có một bình phong lớn, bên ngoài cũng không biết là dùng cái gì bao lấy, màu đỏ thắm, nhìn không giống như là màu sắc
của nước sơn, giống như đó chính là diện mạo vốn có của nó, chính giữa
vẽ một bức đạp tuyết tìm mai, vẽ ra được thần khí nghiêm trang, quả
nhiên là bút tích bằng tay, tổng cộng tám bức.
Những đồ vật được bày trên kệ lại càng không cần phải nói, trên bàn
nhỏ gần cửa sổ đặt tiểu bình đều là ngà voi đấy, lại càng không cần
phải nói chậu than lư hương trong phòng, đều rất tinh mỹ tinh tế.
Tiểu hoàng đế đây là muốn làm gì? Hắn là biết rõ hay là cố ý? Hay thật sự là không biết, ngại phiền toái?
Liễu Mạn Nguyệt lại đánh giá Bạch Oánh, thấy nàng thành thực cúi đầu, lại không nói thêm cái gì, chỉ nghe lấy chính mình phân phó, trong nội
tâm suy tư, để Bạch Hương đỡ đến bên giường, cười nói: “Sợ là cuối năm
bận rộn dọn đi cũng không thỏa đáng, vậy đợi ra tháng giêng lại đổi
không muộn. Bằng không thì, đồ vật trong phòng này lại để cho ta sử dụng sợ là không hợp quy củ đây này.”
Bạch Oánh lại khom người nói: “Bên trong Hạc Lâm Viên các nơi cảnh
trí bất đồng, vừa mới chọn ra một số phòng, thực sự không phải là ấn
lấy nguyên bản phẩm cấp trong hoàng cung mang đến. Khắp nơi trong phòng ngay cả bên ngoài đều là thống nhất như vậy, bên trong vật dụng cũng là như thế. Nếu thượng cấp không phân phó xuống, phía dưới chúng nô tì
cũng không dám tự tiện thay đổi.”
Không dám thay đổi? Không thuận theo quy củ trong nội cung?
Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy càng ngày càng hồ đồ, nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là tiểu Hoàng đế bởi vì đem mình đuổi đến chỗ này quay đầu lại lại muốn đi sủng hạnh nữ tử khác, nên mới đền bù tổn thất cho chính mình hay sao?
Tốt nhất cứ hỏi lại một tiếng, miễn cho chính mình dùng đã quen, sau
này hắn lại không nhớ nổi chính mình, nếu Hoàng hậu muốn thu hồi những
vật này còn không phải chỉ cần một câu? Đơn giản quá cũng không tốt mà
xa xỉ quá cũng không hay, nàng cũng không muốn đến lúc đó trong lòng
mình không thoải mái, như vậy còn không bằng ngay từ đầu không có cái gì cả!
Đêm trừ tịch – đêm 30. Trong nội cung chỉ có ba người, Hoàng đế, Thái Hậu Thái Phi ba vị chủ tử, trong cung điện to như vậy lại không có
người bên ngoài.
Trong nội cung có nuôi dưỡng một ít vũ cơ, bình thường mặc dù không
có dùng, nhưng đến ngày lễ ngày tết liền có tác dụng. Trong lúc nhất
thời tiếng nhạc lượn lờ, ca múa mừng cảnh thái bình, bày biện trước mặt
mọi người cũng có không ít rau quả khó gặp trong ngày mùa đông.
Đợi cho đến buổi tối, Hoàng Thượng theo Thái Hậu tế tổ tiên, cho phóng pháo hoa, lại ban thưởng xuống, lúc này mới kết thúc.
Về tới nơi ở của mình cũng đã nửa đêm.
“Mệt quá, chuẩn bị nước rửa mặt liền nghỉ ngơi a.” Liễu Mạn Nguyệt ngáp, đặt mông liền muốn hướng trên giường ngã xuống.
Bạch Hương đi theo Bạch Oánh hướng mộc thùng, bên trong đã chuẩn bị
nước, hơi nước lượn lờ, khiến cho trong phòng một mảnh sương mù mờ
mịt”Làm quá mức như vậy làm cái gì? Tóc một lát lại làm không được sao?” Vừa mới ngủ gật, lại mở to mắt nhìn thấy trong phòng lại có thùng lớn,
Liễu Mạn Nguyệt không khỏi có chút đau đầu, cái này lăn qua lăn lại,
chính mình lại không thể ngủ sớm rồi.
“Chủ tử, tốt xấu gì ngày hôm nay là ngày chuyển nhà mới, lại chính là ngày tết năm mới, tuy nói thời tiết có lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng phải tắm cho thoải mái.
Nghe Bạch Oánh khích lệ, ngược lại coi như là lẽ phải, Liễu Mạn Nguyệt để cho hai người hầu hạ cởi xiêm y bước vào.
Nước ấm bao lấy người, đem cánh tay để bên trên thùng, mặc kệ hai
cái nha đầu cầm miếng vải ở sau lưng xoa, chỉ cảm thấy trong đầu chóng
mặt, không bao lâu liền nhắm mắt lại.
Trong tai mơ hồ nghe thấy giống như có cái gì “Lạc lạp lạp” vang lên
hai tiếng, ngay sau đó sau lưng một cái tay dừng lại, cả buổi không hề
xoa nắn, chẳng được bao lâu, hai cánh tay của hai người đều cách lưng
của mình. Lại nghe thấy giống như trong phòng có tiếng bước chân, một
chút lại nghe thấy bên kia truyền đến tiếng đóng cửa.
Trong đầu một hồi mê mang, ngay cả mắt cũng lười mở, hỏi cũng lười hỏi, chắc là hai cái nha đầu đi lấy vật gì?
Đang nghĩ ngợi, phía sau bỗng nhiên lại có người cầm giấy lụa xoa đầu vai của mình, lưng, không đầy một lát, giấy lụa trong tay người kia nới lỏng, một bàn tay vuốt ve sau lưng. Bàn tay di chuyển, trong chốc lát
trượt đến trên cổ, nhẹ nhàng xoa nắn, lại tiếp tục hướng xuống trong
nước dò xét cho đến hai vai mới dừng lại.
Liễu Mạn Nguyệt giật mình, vội vàng phục hồi lại tinh thần, vừa quay đầu, liền đối mặt với một người.
“Hoàng Thượng? !” Hắn tại sao cũng tới? Hắn. . . đoạn đường này hắn tới đây, nếu như bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ? !
Thấy nàng tỉnh lại, Hoàng Thượng nhẹ giọng cười cười, đem đầu tựa
trên cạnh thùng, cùng nàng mắt đối mắt, có lẽ do lúc tối uống một chút
rượu, hay là bị hơi nóng trong nước tỏa ra, trong mắt một mảnh mông lung mê ly: ‘’từ trước tới giờ lúc nào nàng tắm rửa cũng ngủ như vậy sao??
Một ngày mười hai canh giờ, rốt cuộc muốn ngủ đến bao nhiêu mới đủ?”
Hai mắt chớp chớp, Liễu Mạn Nguyệt càng cảm thấy nghi ngờ, trái phải
nhìn lại, không thấy hai nha đầukia đâu, chắc là đã lui ra ngoài? Có
thể Bạch Oánh là người của Hoàng thượng, thì cũng thôi, ngay cả Bạch
Hương lại cũng như vậy a.
“Mệt mỏi thì ngủ đi, trẫm giúp nàng tắm.” Thấythần sắc nàng rung
động, không rõ chính mình là như thế nào đến đây, Hoàng Thượng liền muốn cười, bàn tay lớn theo bả vai nàng trượt xuống, đến bầu ngực, nhẹ nhàng xoa nắn, chỉ chốc lát sau liền kích thích hạt châu nhỏ, bàn tay thô ráp xoa nắn kích thích, khiến cho nàng run rẩy một hồi.
Ngón tay vân vê trước ngực, một tay khác lại không thành thực xoa nắn bên còn lại, đầu cũng đưa tới, hôn lên mặt nàng, hơi thở nóng bỏng
phun trên mặt nàng, còn hướng tai nàng thổi nhẹ.
Liễu Mạn Nguyệt bị hắn xoa nắn hoảng hốt không thôi: “Hoàng Thượng,
thiếp đang tắm. . .trước để thiếp đi ra, xiêm y trên người ngài sẽ bị
ướt mất.”
Hoàng Thượng cười khẽ một tiếng, hai mắt kích tình: “Trẫm tắm cùng
nàng.” Dứt lời, rút tay ra ngoài, cũng mặc kệ nước trên tay, liền tự cởi xiêm y của chính mình , ném xuống đất, nhấc chân bước vào.Thêm một
người nên nước trong thùng liền tràn ra ngoài. Lúc này thế nhưngvào
đông, không phải mùa hè, cho dù trong phòng có nhiều than lửa hơn nữa,
cũng có một chút lạnh, sao có thể chịu hắn giày vò như vậy?
Nước tràn ra, đem quần áo trên mặt đất đều làm ướt.
Hắn nơi nào còn tâm tình đi quản những cái này? Thấy Liễu Mạn
Nguyệt hoảng sợ, hai tay liền duỗi ra, đem nàng kéo vào trong ngực,
không hề nhẫn nại, bắt đầu vuốt ve