Hắn lại đến, mình lại không thể đem hắn đẩy ra a. Có thể hắn đến
xem chuyện gì xảy ra sao? 30 tết đấy nha, không ở trong nội cung nghỉ
ngơi mà lại… Chắc là do uống nhiều rượu a!
Trong bụng thầm mắng, chỉ cảm thấy một bàn tay từ phía trên bắt đầu
vuốt ve xuống, hướng tới chỗ đó, lợi dụng lực nước thoáng cái liền chui
vào, làm cho người nàng co rúm một trận.
Cô gái trong ngực bị hắn kích thích đôi mi thanh tú nhíu lại, ngửa
đầu, thanh âm ngâm nga từ trong miệng phát ra, thân thể run lên từng
chập, hai tay thì bám lấy cánh tay của hắn, móng tay bấm xuống. Bộ dáng
kiều mỵ như vậy, hai hạt anh đào như ẩn như hiện trong nước dưới ngọn
đèn mờ ảo càng thêm dụ hoặc khiến cho hắn cảm thấy khô nóng.
Hai tay dùng sức, đã đem nàng ôm đến trước mặt, nâng hai chân lên,
cầm lấy vật nóng bỏng đang căng trướng động thân tiến vào, nhanh chóng
vận động.
Tiếng nước “Ào ào” tràn ra ngoài, nhưng do trong nước thân thể tương
đối nhẹ cùng với cản trở, làm cho hắn cảm thấy không thỏa mãn, làm không có mấy lần, Hoàng Thượng liền từ trong thùng đứng lên, ôm Liễu Mạn
Nguyệt ra khỏi thùng nước, cầm khăn vắt trên bình phong lau lung tung
trên người vài cái, liền đem nàng đè xuống trên giường.
Trong phòng một mảnh xuân sắc, còn có ẩn ẩn tiếng thở gấp nhỏ vụn phát ra.
Bạch Hương quay trở lại nghe thấy động tĩnh như vậy, đỏ mặt, cảm thấy có vài phần hiếu kỳ cùng với nghi hoặc. Hoàng Thượng như thế nào lại từ phía sau ngăn tủ chui ra? Bị Bạch Oánh lôi kéo liền đi ra cửa, hai
người đứng bên ngoài trông coi, còn dặn dò những lời kia. . .
Những thứ đó không cần nàng dặn dò mình cũng biết, Hoàng Thượng cũng
không phải đi từ cửa nhỏ a, việc này chính nàng cũng biết, chuyện này
chắc chắn không thể nói a!
Nếu là có thể nói được, cần gì phải hết lần này tới lần khác phải đi
từ cửa sau chứ? Nàng tuy rất thành thực nhưng lại không phải ngốc a!
Từng đợt từng đợt giống như cuồng phong bạo vũ, trong cơ thể như có
nhiều luồng điện, run rẩy đón nhận từng đợt vận động điên cuồng, phía
dưới một trận co rút, Liễu Mạn Nguyệt cong người lên, uhm một tiếng, đón nhận đợt cao trào đánh úp lại, mệt mỏi run rẩy nằm trên giường lại
không thể không động đậy.
Thấy nàng mềm mại như vậy, nếu tiếp tục chắc là nàng ấy sẽ không chịu nổi, mặc dù mình còn chưa thỏa mãn, nhưng cũng đã ba lần rồi, Hoàng
Thượng liền nhẹ nhàng thở ra, nằm sấp xuống, ôm thật chặt thân thể mềm
mại, phía dưới chỗ kia vẫn còn cùng một chỗ, thực không nguyện ý đi ra.
Hồi lâu, đưa tay sờ lên trên giường, thấyđều là nước đọng, lúc này
mới đứng lên, cầm qua xiêm y bên giường bọc lại nàng, đưa tay ôm lấy
nàng, đi đến trên giường gần cửa sổ, lại cầm chăn gói nàng kỹ lưỡng, sau đó cao giọng phân phó người tiến tới thu thập.
Hai cung nữ cúi đầu hạ thấp thanh âm, cũng chính là hai cái thô sử ma ma do Hoàng Thượng phái đến đi đến, động tác nhanh nhẹn thu dọn trên
giường, thay đổi đệm chăn, đem thùng nước mang ra, lại lau sạch sẽ vệt
nước trên mặt đất, lúc này mới lui ra ngoài.
Cúi đầu nhìn coi, sau một trận giày vò, nàng lại vẫn ngủ? Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giữa lông mày đều là xuân ý, hình như ngủ không ngon!
Cười khẽ,trên mặt nàng hôn thoáng một phát, đem nàng ôm trở về trên
giường, nghĩ nghĩ, chính mình lại nằm xuống, đem cái vật vẫn chưa thỏa
mãn kia nhét đi vào, cứ như vậy đểtrongngười nàng đang ngủ.
Sau khi tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, lại cảm
thấy trên người nặng nặng, liền muốn nghiên người qua để đổi tư thế, cơ
thể giật giật, nhưng dường như bị cái gì siết chặt, khiến cho nàng
không động đậy được.
Hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng mở mắt, lại bắt gặp có người đang nằm
sấp trên người mình, hơi thở trong miệng mũi phun thẳng trên cổ mình.
Liễu Mạn Nguyệt ngẩn người, dựa vào ánh sáng lờ mờ của sáng sớm mới nhìn rõ thì ra là tiểu Hoàng đế, hắn lại cứ như vậy mà ngủ…
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng!” Đưa tay đẩy hắn, thấy hắn chỉ cau mày
hừ một tiếng, cũng không động đậy, Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy hơi tức
giận, cố gắng dùng hết sức mạnh toàn thân muốn đem hắn từ trên người kéo xuống, không nghĩ tới, vừa mới kéo kéo, lại cảm thấy phía dưới hình như không đúng.
Giống như là có vật gì đó co rút, nguyên bản cái vật đó mới sáng sớm đã ngẩng đầu dậy, cứ như vậy mà cương lên trong người nàng.
Hắn. . . Hắn lại là như vậy ngủ hay sao? ! Nguyên buổi tối không lấy ra ngoài? !.
Liễu Mạn Nguyệt im lặng một hồi, trong lòng xấu hổ, đưa tay tại trên
bả vai hắn đập hai cái, ghé vào lỗ tai hắn cao giọng kêu hai tiếng Hoàng Thượng.
“Hử?” Lúc này , Hoàng Thượng mới tỉnh lại, mở to mắt, trong mắt mang
theo vài phần mê mang, trái phải nhìn lại, mới cúi đầu nhìn về phía Liễu Mạn Nguyệt ở dưới thân lại “hử?” thêm một tiếng.
“Hoàng Thượng, nên dậy rồi.” Thấy hắn còn đang mơ màng, Liễu Mạn
Nguyệt lúc này hận không thể đánh hắn vài cái, chỉ có thể lắc lư hai bả
vai của hắn.
“Hừ.” Lại hừ một tiếng, lúc này mới giống như hoàn toàn lấy lại tinh
thần, vừa muốn nói chuyện, phía dưới bỗng có chút động, lúc này, hai
người đều cảm giác được, bốn mắt nhìn nhau, Liễu Mạn Nguyệt nhịn không
được đem đầu quay đi, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài trước xuống.”
“Xuống ? Có phải muốn trẫm đi ra?” hơi thở nóng hổi tiến vào trong tai, đem một bên tai cùng cổ nàng đều nhuộm trở nên ửng đỏ.
“Ngày hôm nay là đầu năm, buổi sáng ngài còn phải đi thỉnh Thái Hậu
nha.” Nói xong, trên mặt, trên cổ lại càng đỏ hơn, chịu đựng cảm giác
nhộn nhạo phía dưới, lời nói ra ngọt như mật đường.
Cúi đầu xuống, hôn lên hai lún đồng tiền trên má nàng, sau đó dời lên môi, hôn duyệt một hồi, hàm hồ nói: “Trẫm còn phải làm chính sự rồi
tính sau.”
“Cẩn thận trên đường về lại bị người phát hiện.” Trước kia đều là kêu mình đi qua, ngày hôm nay lại chính mình chạy tới, chắc chắn là đêm qua uống nhiều rượu a!
“Yên tâm đi, không có người thấy được trẫm.” Không cần giải thích
chính mình là đến đây như thế nào, Hoàng Thượng trên lưng dùng lực, một
tay hướng phía dưới, đem đùi phải nàng nâng lên trên tay, một bên
nghiêng đầu hôn lên bắp đùi, cứ như vậy mà bắt đầu vận động.
Hôm qua buổi tối náo đến nửa đêm, mình duy trì không được ngủ say
nên mới ngưng lại (nhưng thật ra là ngất đi), hiện tại buổi sáng lại
muốn ứng phó tiếp, chỉ mới chuyển động vài cái, lại nhịn không được ngửa đầu thở gấp. Bạch Oánh đứng bên ngoài trông coi nghe động tĩnh, vội
vàng đi ra phân phó chuẩn bị thêm một ít nước ấm.
Lại giằng co trọn vẹn đến gần một canh giờ, Hoàng Thượng lúc này mới
thở phào một cái, úp sấp trên người của nàng, ngậm lấy môi anh đào của
nàng cọ xát một hồi.
Bị hắn giày vò xương cốt đều muốn mệt rã rời Liễu Mạn Nguyệt thật
vất vả mở mí mắt, hừ hừ hai tiếng, đưa ngón tay chọc chọc cánh tay hắn:
“Xuống dưới. . .” Đều đè ép cả đêm rồi, còn muốn đè thêm? ép mình muốn
thành bánh luôn rồi!
Hoàng Thượng nghiêng người nằm xuống bên cạnh, rồi mang cái chăn đẩy
sang một bên, ánh sáng bên ngoài liền chiếu lên trên người Liễu Mạn
Nguyệt, làm nổi bật thân thể bị tiểu hoàng đế giày vò nhiều chỗ xanh
tím, thật làm cho lòng người đau, rồi lại tâm ngứa.
Vội vàng đem chăn, mền kéo qua đắp lên thân thể nàng, một tay ôm nàng vào trong ngực, dụ dỗ: ” Lần tớiTrẫm sẽ nhẹ nhàng hơn, trên người chỗ
đó nếu đau, thuốc mỡ lần trước vẫn còn chứ? Nếu hết trẫm lại cho người
mang đến thêm cho nàng một ít.”
“Xương cốt đau.” Thuốc kia có thể làm tan máu ứ đọng, nhưng có thể
trị xương cốt hết đau sao? Dứt lời, lại nghĩ tới thời gian không còn
sớm, vội vàng nói, “Hoàng Thượng, nên dậy rồi, bằng không thì Thái Hậu
Thái Phi chỗ ấy. . . Vẫn chờ ngài đây này.”
“Đã biết.” Bất đắc dĩ mở miệng, cao giọng phân phó người tiến đến hầu hạ.
Bạch Oánh đã chuẩn bị nước tốt, bưng tiến đến, Bạch Hương cũng đi
theo bên cạnh, cầm các đồ vật cần thiết hầu hạ hai người dậy sớm.
Chải đầu rửa mặt sạch sẽ, lại chờ người ở bên trong đi ra, Liễu Mạn
Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đợi Bạch Hương đi ra, Bạch Oánh
đứng một chỗ tủ của quần áo, đợi Hoàng Thượng ăn mặc chỉnh tề sau đó đi
tới, đưa tay ấn lên một chỗ, ngăn tủ liền dịch qua bên cạnh , lộ ra một ám đạo.
Không ngờ như thế. . . Hắn là đi vào từ đây?
Thấy Liễu Mạn Nguyệt tràn đầy hiếu kỳ nhìn ám đạo, Hoàng Thượng cười
khẽ nói: “Ngày hôm nay trước tiên cứ nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối trẫm sẽ nói cho nàng nghe.” Dứt lời, người liền chui đi vào, Bạch Oánh lại làm
cho ngăn tủ đóng lại.
Buổi tối. . . Còn đến? Hơn nữa. . .Sẽ nói cho nàng nghe? Ai mà tin….!
Hoàng Thượng đi rồi, Liễu Mạn Nguyệt lại ngây ngẩn cả người, chẳng
lẽ là ngày hôm nay làm cho hắn thoải mái rồi, cho nên buổi tối hắn còn
muốn tới? Nếu chính mình không làm cho hắn vừa lòng đẹp ý thì mình sẽ
không thể trốn thoát a?
Ngẫu nhiên sinh hoạt vợ chồng có thể trợ giúp thân thể, tâm lý khỏe
mạnh, nhưng nếu đêm nào cũng như thế … Nàng sợ eo nàng sẽ gãy a!
“Chủ tử, có muốn dùng chút gì không?” Bạch Oánh thật giống như căn
bản không biết Hoàng Thượng buổi tối hôm qua có tới, khoanh tay đứng ở
bên người Liễu Mạn Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Ừ.” Nhìn nhìn nàng, Liễu Mạn Nguyệt gật đầu lên tiếng, liền muốn
quay người đi ra ngoài, trên lưng đau nhức, liền hướng Bạch Oánh gọi bảo nàng đỡ mình. Cũng may, ngày hôm nay chỉ cần Hoàng Thượng tự mình đi
qua, Thái Hậu còn muốn tiếp kiến triều thần, nếu không bộ dáng này của
mình, mọi người nhìn liền biết a.
Từng bước một hướng ra ngoài, xa xa nhìn, không biết còn tưởng rằng buổi tối hôm qua nàng bị trật chân a!
Dùng đồ ăn sáng mà thôi, thừa dịp Bạch Oánh ra khỏi phòng, Liễu Mạn
Nguyệt hướng Bạch Hương thấp giọng nói: “Ngươi nhớ kỹ, việc Hoàng Thượng đến đây không được nói với ai khác!” Nói xong, dừng một chút, lại dặn
thêm một câu “Bạch Huyên cũng không thể nói!”
Bạch Hương nhẹ gật đầu, nghiêng đầu nói: “Nô tài biết được, Hoàng
Thượng đi chính là cửa sau, chuyện này mọi người trong nội tâm biết rõ,
cũng tuyệt không thể nói! Dưới đời này nào có đạo lý Hoàng Thượng đi cửa sau bao giờ?”
Liễu Mạn Nguyệt trong tay cầm cái chùy, đang chơi đùa, vừa nghe lời
nàng nói, cái chùy rời khỏi tay, từ trên giường rớt xuống trúng vào
chân, lại từ chân đạp rơi xuống trên mặt đất, lăn mấy vòng mới ngưng
được.
Thấy nàng nhanh chóng xoay người nhặt lại, Liễu Mạn Nguyệt lúc này
mới nhịn không được khóe miệng co quắp rút gân, nha đầu kia. . . Trong
đầu rốt cuộc chứa cái gì a!!! Rốt cuộc đã được ai đó đả thông tư tưởng
sao?
Bạch Oánh cầm mảnh vải tiến đến, bưng cái khay trong tay, bên trong
để thêm vài miếng bánh đặc biệt xốp giòn, bưng lên trước mặt Liễu Mạn
Nguyệt.
Cúi đầu nhìn xuống, thấy điểm tâm màu sắc tinh mỹ vô cùng, tiện tay
dùng khăn cầm lên cắn một cái, ngoài da xốp giòn, bên trong còn có nhân
cho vào miệng liền tan ra, cùng những điểm tâm trước nay mình dùng có sự khác biệt rõ rệt.
“Những điểm tâm này là chỗ nào đưa tới?” Cái này tuyệt không phải là
món mà phi tần địa vị thấp được ăn, Liễu Mạn Nguyệt chỉ cắn một cái,
liền giương mắt nhìn Bạch Oánh hỏi?