“Bẩm chủ tử là phòng bếp nhỏ ở bên trong Thu Thủy Các làm.” Nói xong, Bạch Oánh hơi ngước lên, hướng Bạch Hương bên cạnh nhìn một chút.
Liễu Mạn Nguyệt đã hiểu rõ, cao giọng nói: “Bạch Hương, ngươi đi tìm
quần áo mặc cho mùa xuân, mang đi giặt sạch, qua hai ngày sẽ mặc thay
đổi.”
Bạch Hương nhận việc đi ra ngoài, Bạch Oánh thấp giọng nói: “Phòng
bếp nhỏ trong Thu Thủy Các xưa nay chính là làm đồ ăn cho Hoàng Thượng
dùng, đây là Hoàng Thượng đặc biệt phân phó mang cho người.”
Liễu Mạn Nguyệt mày nhăn lại: “Chỗ này điểm tâm tinh tế như vậy, không sợ đầu bếp chỗ đó biết sao?”
“Xưa nay ở bên trong Thu Thủy Các chỉ có chi phí cho bọn hạ nhân, đồ
vật dự bị cho Hoàng Thượng, đều là theo Thính Vũ Các bên kia phân ra đến đây.”
Chả trách a, bằng không thì một chỗ lãnh cung như thế này, bình
thường chỉ có một ít hạ nhân ở lại đây quét dọn sửa sang lại, ở đâu có
thể làm ra những thứ này chứ?
Bất quá, là do Hoàng Thượng phân phó a…
Nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút oán trách đêm qua Hoàng Thượng đến quá
đột ngột, làm hại nàng muốn hỏi chuyện của hắn đều không có cơ hội hỏi.
Nhưng hắn đã từng nói qua buổi tối hôm nay sẽ tới, cho dù không đến
được, chắc trong vòng mấy ngày cũng sẽ tranh thủ đến, nếu không phải
mình mắt không mở ra được, nhất định phải hỏi cho thật cặn kẽ.
Chớ nói là muốn hỏi những chuyện kia, chính là lúc trời tối người
trong Các có đến dặn dò chút việc nàng còn chưa có nói cho hắn nghe đâu.
“Chủ tử.” Bên ngoài Bạch Hương cao giọng kêu một tiếng, Liễu Mạn
Nguyệt liếc nhìn Bạch Oánh trước mặt đang cúi đầu, cao giọng gọi nàng
tiến đến nói chuyện.
“Chủ tử, trên người Bạch Huyên nóng lên, sốt rồi.” Lúc trời tối Bạch Huyên ngủ không an ổn, nguyên bản uống canh gừng, nói là ngủ một giấc
cho đổ mồ hôi, lại không nghĩ rằng, một đêm qua đi lại còn nóng hơn lúc
trước.
Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, vội nói: “Đưa tin đi ra ngoài, thỉnh thái y tới nhìn một cái.”
Không bao lâu, thái y đến làm cho Bạch Hương đi theo đến thái y viện
lấy dược, nói là bị hàn, lại bị dọa sợ, lúc này mới phát tác.
Bị dọa sợ? Có lẽ nàng ta cũng không phải là nhìn thấy cái gì, ngược lại là trong lòng có vấn đề, nên mới đem mình dọa sợ thôi.
Liễu Mạn Nguyệt nghe xong cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ gọi Bạch Hương đi
qua khuyên nhủ, lại bảo nàng uống thuốc nghỉ ngơi, chớ nghĩ ngợi lung
tung.
Mặc dù Liễu Mạn Nguyệt trước kia nghe qua đồn đãi của chỗ này, nhưng
tóm lại nàng là chủ tử, nên cho dù là nhiều chuyện như Bạch Huyên cũng
không dám ở trước mặt nàng nói nhiều. Mà nha đầu kia lại là nghe ngóng
tin tức rất tốt, những tin tức quỷ dị bên trong Hạc Lâm Viên này, cơ hồ
nàng ta lại biết rất nhiều a. Lại càng không cần phải nói Thu Thủy Các
chính là nơi mà tiên đế băng hà, hơn nữa phía sau tiểu Hoàng Đế cho
người ở chỗ này ngẫu nhiên giả quỷ, làm cho tin tức phân tán khắp nơi,
Bạch Huyên vừa nghe nói muốn đi theo đến chỗ này, liền tự đem chính mình hù dọa mình a.
Lúc này chỉ là phát sốt, mà thôi, cũng tính là nhẹ đi.
Từ lúc Thu Thủy Các cho người thỉnh thái y tới, tin tức thoáng cái
liền truyền khắp toàn bộ trong cung, từ Hoàng Thượng, Thái Hậu, cho tới
thái giám cung nữ, nha đầu thô sử đều là sững sờ, lập tức tuyên truyền
đi khắp nơi.
Thu Thủy Các gần đây mới sóng yên gió lặng một chút, không ngờ lúc
này lại nghe thấy cái gì có ma, rồi tiếng khóc nỉ non, lúc này một ít
nhân vật mới dọn đi, liền lập tức bán tán, lời đồn đãi lại càng lan
rộng, muốn đều quản không nổi.
Lại càng không cần phải nói tỷ muội Ngọc gia may mắn ở ngoài, trong nội tâm lại càng nhìn có chút hả hê a.
Nhoáng một cái, một ngày cứ như vậy trôi qua. Liễu Mạn Nguyệt buổi
sáng ngủ bù, buổi chiều lại nghỉ ngơi, buổi tối sau khi dùng bữa lại sớm rửa mặt nghỉ ngơi, chính là Bạch Oánh cũng nhịn không được cảm phục a.
Chuyện như vậy mà chủ tử vẫn có thể ngủ a?!
Liễu Mạn Nguyệt vốn lười vận động, buổi tối hôm qua lại bị Hoàng
Thượng giằng co một trận như vậy, ngày hôm nay nghỉ ngơi cho tốt !!!
“Chủ tử, người muốn ngủ lúc này?” Bạch Oánh cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.
“Uh.” Liễu Mạn Nguyệt hừ một tiếng, mí mắt cũng không động, hai chân cứ thẳng trên giường mà nằm.
“Buổi tối hôm nay, Hoàng Thượng có thể chút nữa sẽ tới.” Thấy Bạch
Hương đang bận việc bên trong một gian phòng khác, Bạch Oánh thấp giọng
nhắc nhở, sợ là vị chủ tử này đem lời nói của Hoàng Thượng lúc buổi sáng ném đến sau đầu rồi a!!!
“Không sao cả, đến rồi nói sau.” Mí mắt Liễu Mạn Nguyệt không mở
miễn cưỡng nói, cũng không phải nàng muốn lên mặt, mà là nàng cảm thấy
đại nhân vật nói không giữ lời. . .Đây cũng là thái độ bình thường a. Mà ngày hôm nay lại là ngày đầu tiên của năm mới, Thái Hậu nhất định sẽ
dặn dò chút ít, hơn nữa mười lăm ngày sau nhóm phi tần muốn vào cung
rồi, còn không chừng Hoàng Thượng cũng không có thời gian mà tới đây
nữa a.
Ngày ngày buổi tối, buổi sáng đều chui ám đạo*(đường hầm) sao? Xưa
nay vào ban ngày hắn muốn đi Lâm Tuyệt Nhai sợ là toàn chui vào ám đạo
a? Tuy nói lén lút như vậy không chừng sẽ tạo cảm giác kích thích, nhưng loại này sự tình đâu có thể dùng được lâu dài?
Người vừa ngã xuống giường, liền nghe đầu kia có âm thanh “Xèo…xèo
khanh khách”, hơn nửa đêm nghe thấy âm thanh như vậy thật giống như
chuyện ma quái vậy.
Liễu Mạn Nguyệt nhướng mắt, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, đưa tay vén màn, quả thật gặp Hoàng Thượng từ phía sau ngăn tủ đi đến đi đến,
ngẩng đầu hướng nàng nhìn lại.
“Ngày hôm nay lại ngủ sớm như vậy.” Thấy nàng bộ dáng lười biếng,
trên người chỉ mặc quần áo trắng thuần, dán tại trên người, đường cong
lộ ra, làm cho lòng người một trận khô nóng a.
“Hoàng thượng tới.” Liễu Mạn Nguyệt cười cười, tiện tay nắm áo khóac
ngoài ở bên giường phủ thêm, cao giọng hướng bên ngoài gọi “Trà.”
“Không cần dù sao chốc lát còn muốn nằm ngủ.” Hoàng Thượng tiến lên hai bước, cười cầm lấy tay của nàng, ngồi xuống trên giường.
Liễu Mạn Nguyệt không để ý tới hắn, đưa tay vuốt tóc, nhìn ra đã thấy người vào chính là Bạch Oánh.
“Nghe nói trong sân ngươi có nha đầu bị bệnh?” Tiếp nhận nước trà cầm trong tay, lại cảm thấy ấm áp cực kỳ.
“Vâng ạ, Bạch Huyên bị bệnh, sợ là hôm qua trên đường đi hơi vội, không nghĩ rằng lại làm cho nàng ấy sinh bệnh.”
Thấy nàng nói như vậy, Hoàng Thượng tiện tay đem chén trà nhỏ để sang bàn nhỏ bên cạnh, đưa tay ôm đem nàng trong ngực, thấp giọng nói: “Trên người của nàng vẫn tốt chứ?”
Có được hay không… Tối hôm qua sao không hỏi? Hừ lại còn giằng co cả một đêm?
Liễu Mạn Nguyệt giương mắt nghiêng qua nhìn hắn một chút, tựa ở trong lòng ngực của hắn ôn nhu nói: “Hoàng Thượng, thiếp mệt mỏi. . . Muốn
nghỉ ngơi. . .” Ý bảo ngươi chỉ được ôm, không cho phép ăn, chỉ đơn
thuần là nói chuyện phiếm, để xem ngươi về sau còn có thể hơn nửa đêm
không có chuyện gì lại chạy đến đây.
Trong mắt hơi tối lại, nàng lại làm nũng như vậy thật xinh đẹp, làm
cho lòng người bên trong tràn đầy ấm áp, khoan khoái dễ chịu phảng phất
như đang ở trong một hồ nước nóng, liền xương cốt đều mềm đi: “Được”
Đem nàng ôm lấy phóng tới trên giường, kéo chăn, mền đắp kín, chính
mình cũng cởi quần áo hướng lên giường, ôm nàng đến trong ngực, bàn tay
lớn tại trên lưng cao thấp vuốt ve, có chút khép hờ hai mắt, hưởng thụ
lấy ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực.
“Hoàng Thượng, hôm qua vẫn chưa nói được chuyện gì…” Âm thanh giống
như là từ trong ngực Hoàng Thượng nói ra, mang theo vài phần rầu rĩ cùng lười biếng, “Buổi tối ngày hôm trước, trong Các có người đến.”
“Hừ!.” Hoàng Thượng hừ một tiếng, tất nhiên hắn lấy được thư từ rồi, hôm qua chỉ là nhớ thương nàng nên mới đem nàng ăn vào bụng, lại không
có thời gian nói chuyện, nên mới kéo dài tới hôm nay.
“Bọn hắn cũng không biết từ đâu có được tin tức, biết rõ thiếp muốn
được đưa đến bên trong Thu Thủy Các rồi.” Chuyện này ngược lại không
khó đoán, ngay cả Bạch Tuyết đều sớm lấy được thư từ rồi, lại càng
không cần phải nói những người trong các. “Phía sau lại nói cho thiếp
biết, sợ là Tiểu Ngọc mỹ nhân có thể có con, bảo thiếp chiếu cố nàng
ấy một chút.”
“Hừ.” Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng, hai mắt có chút mở ra, ” Nếu
nàng ta có thể mang thai, thì heo mẹ cũng có thể leo cây!”
Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, nàng tuy biết thuốc kia bị đổi thành thanh
nhiệt hạ hỏa rồi, có thể vào lúc hai người hoan ái mà có thể có con, mặc dù không chắc chắn tỷ lệ ra sao a? Cho nàng ăn cũng không phải thuốc
tuyệt dục. Lại nói, cho dù Hoàng Thượng hiện nay chưa đủ lớn để ý
con nối dõi, có thể sau này hắn lâm hạnh nhiều phi tần khác, chỉ cần có
thể mang thai, thì còn quản cái việc nữ tử đó là người trong Các hay
sao?
Đưa tay vỗ nhẹ hai cái trên lưng nàng: “Ngày mười lăm ấy, trẫm sẽ an
bài vài người đến bên này, cũng sẽ có người âm thầm quan sát, nếu người
trong Các lại tiếp tục liên lạc, thì lập tức gọi Bạch Oánh đưa tin cho
trẫm. Sau này khi đi ra ngoài nhớ phải mang theo Bạch Oánh, trên người
nàng ta có công phu.”
Công phu?!
Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt một chút, nàng thật không có nhìn ra, chỉ
cảm thấy nha đầu kia thân thể như là cường tráng một ít mà thôi, chỉ
không biết trên người nàng ấy công phu cao thấp ra sao.
“Hoàng Thượng, thiếp. . . Có thể hay không được học công phu?” Trong
mắt tỏa ra ánh sáng, nàng cũng không phải muốn làm cái gì võ lâm cao
thủ, chỉ là cảm thấy thú vị. Dù sao người trong các đều là gan lớn như
vậy, ngày nào đó nếu thấy khó chịu với mình, không chừng lại giết người
diệt khẩu, đến lúc đó mình muốn chạy cũng không có khí lực a.
“Nàng? Nàng muốn học công phu gì thế?” Nhướng mi hướng nàng nhìn lại, thấy hai mắt nàng phát sáng nhìn mình chằm chằm.
“Có hay không cái loại công phu đi tới đi lui sao? Giúp chạy trốn nhanh chóng đấy, ai cũng đuổi không kịp a!”
Nghe nàng nói như vậy, Hoàng Thượng không khỏi cười rộ lên, ngón tay
xoa xoa trên trán nàng, lại nhịn không được cúi xuống hôn lên chóp mũi
xinh xắn nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, bực thân thủ này, tại bên trong ám
vệ của trẫm đều có không ít, ngươi thật có thể chịu đựng khổ cực sao?
Tính ngươi ngủ là đến nửa ngày rồi, thì làm sao mà tập được võ?”
Lời này mà cùng nói được… Chính là hắn không đề cập tới Liễu Mạn Nguyệt cũng tự biết chính mình năng lực a.
Nghe hắn nói chuyện như vậy không lưu chút mặt mũi cho nàng, thì muốn đem thân thể xoay qua chỗ khác, lại bị Hoàng Thượng ôm vào trong ngực
không cho nàng nhúc nhích. Bàn tay sau lưng vuốt ve một chút, sau đó
trơn trượt theo cổ áo trượt đi vào, một cái tay khác thì thu trở về, từ
đằng trước vạt áo mò vào, bắt lấy một bên mềm mại, xoa nắn.
Bị hắn khiêu khích làm cho tâm thần nhộn nhạo, nhịn không được lại
giận liếc hắn một cái: “Hoàng Thượng đã đáp ứng thiếp a, ngày hôm nay
chỉ ngủ bình thường a!”
“Ừ, ngủ.” Vật cứng rắn phía dưới đang chỉa vào bụng nàng, đầu cũng
cúi xuống dưới, thổi khí vào tai nàng, bàn tay trong ngực cũng không
thành thật chút nào vẫn cứ vân vê xoa nắn, nào có nửa điểm bộ dạng muốn
ngủ?