Hoàng thượng từ rất xa đã nhìn thấy người bên kia, chân mày lại nhíu lại.
“Thiếp thân bái kiến hoàng thượng.” Lúc này “vô tình gặp” chính là
Tiền Lương Nhân, thân thể tha thướt lạy, đứng dậy, đôi mắt giống như một loại thu thủy hướng về phía Hoàng thượng nhìn lướt qua, lại xấu hổ cúi
đầu.
“Ai bảo ngươi tới gần Điện Hồng Tâm?”
Trong giọng nói của Hoàng thượng mang theo lãnh ý, Tiền Lương Nhân
nghe được trong lòng run lên, vội vàng lạy một lần nữa: “Bẩm Hoàng
thượng, cũng, cũng không có ai bảo thiếp tới đây….chẳng qua ở trong vườn đi dạo một chút, không ngờ…đã đi xa một chút….”
So với làm điểm tâm, trực tiếp làm cho Hoàng thượng nhìn thấy không
phải là thu hút hơn một chút? Nhưng sao hắn giống như là tức giận?
Tiểu thái giám đi theo ở phía sau tất cả đều cúi đầu xuống, mấy người bọn họ đều là hầu hạ bên người, hiển nhiên biết Liễu Mạn Nguyệt đang ở
giữa bọn họ. Từ trước đến nay,Hoàng thượng thấy các nàng nhiều nhất cũng chỉ phất tay áo xoay người rời đi, nhưng mà hôm nay, hết lần này tới
lần khác lại gặp phải lúc Liễu Mạn Nguyệt đang ở đây…. Cũng chẳng trách
Hoàng thượng lại tức giận.
“Trong Điện Hồng Tâm hiện nay có ngoại thần qua lại, có lẽ trước lúc
vào cung trong nhà không có ai bảo ngươi quy củ? Đi trở về sao chép nữ
giới chín trăm lần!”
Chín trăm lần? !
Trong đầu Tiền Lương Nhân mờ mịt, chỉ nghe nói đã từng phạt người sao chép một trăm lần đã là trách phạt vô cùng lớn rồi, sao Hoàng thượng
lại bảo nàng sao chép chín trăm lần?! Ngoại thần…ngoại thần, ngoại nam?
Chẳng lẽ là Hoàng thượng sợ mình không tuân thủ nữ tắc hay sao?!
Còn chưa có phục hồi lại tinh thần, Hoàng thượng đã nhấc chân rời đi, Tiền Lương Nhân mở miệng vài lần, trong cổ họng giống như là bị xương
mắc kẹt, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra được.
Trong lòng Liễu Mạn Nguyệt giả vờ thở dài mấy tiếng, tiểu hoàng đế
này vẫn còn coi như là khách khí, nếu như hắn lấy ra thủ đoạn lúc chỉnh
lý tinh lực (tinh thần + thể lực) bốn mỹ nhân….trong hậu cung này, không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người bị bệnh.
Dọc đường trở về Thính Vũ các, tổng cộng Hoàng thượng gặp được một
Lương Nhân, một Tài nhân, tám Thải nữ. Lúc trở về Thính Vũ các, sắc mặt
tiểu Hoàng đế đã đen lại.
Mặc dù thường ngày hắn cũng đi Điện Hồng Tâm, nhưng mà phần lớn đều
là buổi sáng một chút. Khi đó, hoặc là phi tần đi tới chỗ Hoàng hậu,
Thái hậu thỉnh an nhưng chưa có về, hoặc chính là người đi trở về, thực
sự mệt mỏi không có sức lực để dạo chơi. Hôm nay một lần đi dạo sau buổi trưa ở Điện Hồng Tâm, lại làm cho hắn gặp được một đám hoa hồ điệp như
vậy, càng đừng nói ở phía sau hắn còn mang theo Liễu Mạn Nguyệt xem náo
nhiệt.
Vào Thính Vũ các, Hoàng thượng kéo cánh tay Liễu Mạn Nguyệt liền đi
lên lầu. sau khi vào cửa, nhìn bộ sáng Liễu Mạn Nguyệt chớp mắt nhịn
cười, làm cho tiểu hoàng đế tức giận đến mức nghiến răng: “Ngược lại
nàng rất vui vẻ?”
“Các phi tần nhớ thương Hoàng thượng, cho Hoàng thượng thỉnh an đặc
đặc biệt, hiển nhiên thiếp cực kỳ vui vẻ đây.” Liễu Mạn Nguyệt nhanh
chóng rũ mắt xuống, âm thanh ôn ôn nhu nhu.
“Nhưng trẫm mất hứng!” Bận rộn cả một ngày, còn phải nhìn những nữ tử không biết mang theo tâm tư gì, cùng đại thần trong triều đấu trí cũng
đã là lao tâm lao lực rồi, trong hậu cung còn phải ứng phó các nàng?
Trẫm chỉ muốn thanh tịnh một chút, nhưng các nàng lại không thành
thật….”
Nghe Hoàng thượng nói như thế, Liễu Mạn Nguyệt nhịn không được, bật
cười ra tiếng, thấy mặt hắn lại đen thêm ba phần, nhanh chóng giơ tay
lên che miệng nói: “Hoàng thượng, cũng có biện pháp làm cho các nàng
yên tĩnh một chút, chẳng qua là. . . . . .”
“Nói.” Tay giơ lên, đem thứ dán ở trên hai gò má nàng lấy xuống, thấy nàng đã trở về bộ dáng ban đầu, trong lòng Hoàng thượng lúc này mới
thoải mái hơn chút ít, kéo nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm vai.
“Hoàng thượng chỉ cần. . . . . .làm cho các nàng buổi tối cực khổ môt chút, ban ngày tự nhiên…sẽ không ầm ĩ nữa rồi.” Liễu Mạn Nguyệt thong
thả nói, bảo hắn dùng thứ đồ giả kia đi sửa chữa một nữ tử, hiển nhiên
hắn tán thành —— ai bảo Ngọc Điệm Lương nói rõ chính là người trong Các đây? Nhưng nếu bảo hắn đem tất cả những nữ tử sở hữu đều đi phá trinh…. Hắn, cam lòng sao?
Hoàng thượng nhướng lông mày lên, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Thánh sủng không đồng đều, nữ tử đấu đá cùng với nữ tử còn không có
đủ thời gian, đâu có bận tâm đến Hoàng thượng?” Khóe miệng chứa đựng nụ
cười, Liễu Mạn Nguyệt bình tĩnh nhìn Hoàng thượng, mặc dù nàng biết là
trong trong lòng Hoàng thượng giống như bây giờ chỉ có mình, nhưng hắn
có thể giả bộ được bao lâu? Trong cung chừng ba mươi nữ nhân đều tùy ý
thương yêu, hắn…. thật sự sẽ không động tâm?
Muốn đi thì sớm đi đi, để tránh cho mình bị hắn nhét đầy trong lòng,
sau này gặp lại hắn đi sủng hạnh nữ tử bên cạnh, đến lúc đó, không chừng mình vạn nhất thực sự tức giận ngã lòng,lại không cẩn thận một chút bắt hắn làm cho răng rắc rồi…. Nàng kia lại chỉ có thể là tội nhân của Đại
Hằng.
“Thánh sủng không đồng đều?” Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào nàng một lát, cau mày trầm tư, chợt quay đầu cao giọng nói, “Người tới.”
Tiểu An Tử giữ cửa tiến vào, khóe mắt nhìn thấy Hoàng thượng đang ôm
Liễu mỹ nhân ở trong ngực, hai người ngồi ở trên giường lớnbên cạnh cửa
sổ, cả kinh, mí mắt không dám nâng lên một chút nào cúi đầu nghe phân
phó.
“Buổi tối hôm nay gọi Hà thải nữ tới hầu hạ.”
Tiểu An Tử hơi sửng sốt một chút, vội cúi đầu trả lời “Vâng”, thấy
hoàng thượng không có phân phó khác gì nữa, cúi đầu lui đi ra ngoài.
“Hà thải nữ?” Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về
phía Hoàng thượng, Hà thải nữ kia chính là bị nàng điểm ra, bây giờ ở
trong Các đưa vào đấy.
Hoàng thượng cũng hơi cúi đầu, trên mặt treo lên một nụ cười: “Như
thế cũng là được rồi, trẫm cũng muốn nhìn xem, các nàng có thể ầm ĩ
thành cái dạng gì.”
“Vậy… Hoàng thượng sẽ muốn thử những nàng khác?” Đem ngón tay ở trên
người hắn vẽ vài vòng, lời này nàng vốn không muốn hỏi, cảm thấy nếu hỏi sẽ kỳ quái mất mặt, thật giống như mình rất để bụng. Nhưng nếu không
hỏi chuyện này, trong lòng cuối cùng lại cảm thấy chuyện này nên quay
trở ra, lời đã nói ra khỏi miệng, trong bụng đã cảm thấy hối hận.
Đưa tay nắm lấy tay của nàng, đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng vuốt ve: “Nàng thật sự muốn bảo trẫm đi chạm vào các nàng?”
Trong lòng nắm thật chặt, trên mặt có một chút mất tự nhiên, không
đợi nàng tìm được lời nói, Hoàng thượng đã đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng, bàn tay to ở trên bả vai nàng vỗ nhẹ, giọng nói trầm thấp truyền
đến trong tai của nàng: “Từ lúc hưởng thụ nàng cái yêu tinh này, trẫm
đâu còn muốn đi đụng vào nữ tử khác….”
Trong lòng vội vã nhảy lên mấy cái, nhưng ngay sau đó lại chìm xuống: “Cũng có lúc hoa nở hoa tàn, thiếp…. chẳng bao lâu, sẽ thấy già rồi…”
Di chuyển đến mặt của nàng, bình tĩnh nhìn mặt của nàng, chợt Hoàng
thượng nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu ở trên môi của nàng khẽ hôn:
“Nha đầu ngốc, nàng già, trẫm cũng cùng nhau già đi…”
Hai người dựa sát vào nhau ở bên giường, chỉ ôm như vậy, thật lâu, lại không có ai mở miệng nói chuyện.
Liễu Mạn Nguyệt tựa đầu vào trong lồng ngực của hắn, chỉ cảm thấy bên người một mảnh ấm áp, được hắn che chở ở trong ngực như vậy, giống như
đời này sẽ không thoải mái tự tại giống như hôm nay.
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại dán ở bên mặt của
hắn, dù cho… cứ như vậy đi, dù sao đời này cũng là đến không, nếu như
hắn dám phụ mình, vậy, cho dù mang cả cái thiên hạ này đến bồi (thường), nàng cũng làm được.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, bữa tối bên dưới chuẩn bị xong rồi, lúc này xin Hoàng thượng xuống dưới dùng bữa.
Đi theo bên cạnh hắn, Liễu Mạn Nguyệt cũng đi xuống. Bạch Oánh chưa
từng đi theo Liễu Mạn Nguyệt tới Thính Vũ các, lúc này đã trở về Thu
Thủy các ở phía Bắc, giả dạng làm bộ dáng Liễu Mạn Nguyệt đang ở trong
phòng dùng bữa tối. Cũng may, ở trong viện tử này cũng không có người
bên cạnh xen vào hạ thủ, ngay cả Bạch Huyên, cũng tìm chút chuyện để cho nàng đi làm, hễ là Liễu Mạn Nguyệt thỉnh thoảng phụng bồi Hoàng thường
dùng bữa, cũng không có sao cả.
Dùng xong bữa tối, bên ngoài liền truyền tới Hà thải nữ kia tới đây.
Sớm đã rửa mặt xong, Hà thải nữ ăn mặc xinh đẹp, hai mắt hàm lộ*(biểu
hiện kín đáo), đếnThính Vũ các nai con nhảy loạn trong lòng, lên tầng
ba.
Hoàng thượng đi tới ló mặt ra một ít, liền kéo Liễu Mạn Nguyệt từ trong đường hầm đi về phía Bắc.
“Hoàng thượng, không cần nhìn một cái sao? Dầu gì nàng ta cũng trở
lại để hầu hạ.” Liễu Mạn Nguyệt vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía sau.
“Nàng muốn nhìn?” Bước chân của Hoàng thượng hơi dừng lại, dán ở bên
tai của nàng thấp giọng nói, “Gian phòng bên cạnh cũng thuận tiện rất
gần, cho dù nàng muốn nghỉ ngơi ở chỗ kia cũng là vô phương, chẳng lẽ….
Nguyệt Nhi là muốn chơi một chút mới mẻ?”
Ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn một cái, Liễu Mạn Nguyệt trở tay kéo hắn
hướng về phía Bắc tiếp tục đi. Nàng cũng không có hứng thú, biết rõ
trong phòng bên cạnh có người ở đó, nàng còn có thể an tâm cùng tiểu
hoàng đế lăn lộn trên một chiếc giường?
Nàng chỉ là tò mò, muốn biết Tiểu Lưu Tử, muốn phá…chỗ đó của Hà thải nữ như thế nào.
Trong phòng từng đợt mùi thơm, cùng với ánh nến lờ mờ, quay đầu nhìn
cái giường lớn, trên mặt Hà thải nữ ngương ngùng mang theo vài phần đắc
ý.Lúc đưa đồ ăn cho Hoàng thượngthì không dám đi ra ngăn cản Hoàng
thượng, nhưng bây giờ vừa mới tiến cung đã bị Hoàng thượng gọi tới hầu
hạ.
Quả nhiên, muốn ở trong hậu cung bò lên trên, đầu óc cần phải linh hoạt đấy.
Không vào trong cung trước, đã từ trong Các nghe được chút ít chuyện
trước đây của bốn nữ nhân kia ở trong cung. Nàng chưa từng cùng các nữ
tử khác ở trong cung giống nhau, cho rằng Hoàng thượng đối với bốn người này hờ hững, chẳng qua là vì thủ đoạn của các nàng kém cỏi, cơ hội kém. Vào cung rồi, càng không có giống như các nàng, không biết lấy lòng
Hoàng thượng.
Nếu hắn đã không thích những người không có chuyện gì cứ chạy loạn ở
phía trước, tư sắc của mình so với Ngọc Tần lại không có kém hơn bao
nhiêu, còn không bằng rất ngốc, chờ lúc nào đó Hoàng thượng chọn, ở trên giường dùng nhiều khí lực một chút không như người bình thường nhàn rỗi không có việc gì làm cho người ta chán ghét?
Đem thuốc đặt ở trong ngực mang vào nuốt vào miệng, nuốt vào trong
miệng, không tới một lúc, cửa mở ra, một người mặc hoàng bào tiến đến.
Ngọn đèn trong phòng có chút mờ mờ, chiếu vào trên mặt người nọ, nhìn có chút mờ mờ mịt mịt.
“Hoàng thượng….” Trong miệng xấu hổ nhẹ thốt lên, Hà thải nữ nửa cúi
thấp đầu, trong mắt lại mang theo sương mù nhìn về phía “hoàng thượng”.
“Hoàng thượng” hướng về phía giường đi mấy bước, Hà thải nữ muốn đi
lại dừng lại, trên mặt có bộ dáng hàm chứa xấu hổ đứng ở bên cạnh
giường. Người nọ đi tới bên cạnh mình, chợt đưa tay, nhẹ kéo một cái đem quần áo ở trên người mình cởi ra, chỉ lộ ra thân thể trắng nõn ở bên
trong —— nàng lại ngay cả cái yếm cũng không mặc, không có chút chuẩn bị nào liền hầu hạ rồi.
Tay người nọ duỗi ở giữa không trung hơi dừng lại một chút, giống như không nghĩ tới nàng lại dám lớn mật như thế, Hà thải nữ đang muốn ngẩng đầu lên lại gọi một tiếng “Hoàng thượng”, lại bị người nọ đưa tay đặt ở trên vai, đem nàng hướng tới trên giường vừa đẩy, thoáng cái người đã
úp sấp ở trên giường.