Đang muốn đứng dậy ngẩng mặt trên giường, để thuận tiện cho hoàng
thượng hành sự, lại cảm thấy tay của người nọ vỗ vào trên lưng, không để cho nàng nhúc nhích, cảm thấy mê hoặc, chợt cảm thấy một thứ lửa nóng
áp vào trên mông, làm cho nàng giật mình một cái, trong miệng không khỏi ngâm khẽ một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như là hỏa
thiêu, thân thể nhịn không được uốn éo mấy cái, thứ kia mang theo sự dẻo dai, ở phía sau giữa hai đùi của mình cọ sát mấy cái.
Nghe được ở phía trên vang lên một tiếng kêu đau, Tiểu Châu Tử ngẩng
đầu lên nhìn một cái, lắc đầu thở dài một tiếng: “Haiz, vất vả đây~~~.”
Bên kia Tiểu An Tử cũng gật đầu thật sâu: “Cũng không phải, ban ngày còn muốn làm người hầu, cực khổ a….”
“Không chừng quay đầu còn muốn vất vả hơn đây.” Tiểu Châu Tử nhíu
lông mày, nghẹn một bụng cười, vừa cười lại không dám lên tiếng.
“Nhưng…. Hoàng thượng thật sự….” Tiểu An Tử đưa đầu tới bên cạnh Tiểu Châu Tử.
Hắn mặc dù chưa nói rõ ràng, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ
hắn nói về cái gì. Tiểu Châu Tử quệt quệt khóe môi, cau mày suy nghĩ một chút: “Vị kia thủ đoạn có thể cao cực kỳ…”
“Vậy tăng thêm xinh đẹp……”
Hai tiểu thái giám không đứng đắn nhìn nhau một cái, đều nặng nề gật đầu một cái.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
“Tôn, Tôn Sử….Điệm, Điệm Lương không biết…..”
“Không biết?!” Trong mắt hắc y nhân hiện lên một tia sát cơ, “Không
nói thuốc kia, chính là trong hậu cung, chỉ có ngươi hầu hạ nhiều nhất,
cho dù là thuốc không có tác dụng, nhiều như lần như vậy cũng nên có.”
“Điệm Lương thật sự thật sự không biết….” Mồ hôi lạnh trên trán Ngọc
Điệm Lương toát ra mãnh liệt, chính nàng cũng nghi ngờ, rốt cuộc là
chuyện gì đã xảy ra? Bây giờ cũng sắp qua hai tháng rồi, nguyệt sự cũng
đến hai lần , nàng lại thực sự thực sự… không có mang thai?!
“Hừ.” Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, khàn khàn thấp giọng nói, “Ta bất kể ngươi muốn bò lên chỗ ngồi nào, chỉ là một người, hôm nay là Hà thải nữ đi hầu hạ nếu như có, ngươi tất yếu phải nghĩ biện pháp bảo vệ
nàng!”
“Vâng….” Hà thải nữ kia vào cung, nàng đã cảm thấy có chút quen mắt,
trong lòng nghi ngờ là người trong Các, chưa từng nghĩ tới, là thật sự
đúng! Buổi tối hôm nay nàng ta đi tới chỗ Hoàng đế, nếu nàng ta mang
thai trước…. Đừng nói trong Các, ngay cả ở trong hậu cung này, mình hầu
hạ nhiều như vậy cũng không có hoài thai, người khác lại thoáng cái đã
có, người khác ở trong cung tất nhiên cũng sẽ xem thường mình!
Trong Thu Thủy các, phù dung trướng noãn, *vài lần, hai người đang
dựa sát vào nhau ở cùng một chỗ, mặt dán mặt, nhắm mắt lại, ôm nhau cùng mơ màng.
Bị hắn dày vòhai canh giờ, bây giờ mới yên tĩnh lại, thần trí Liễu
Mạn Nguyệt dần dần mê mang, đang muốn ngủ, chợt nghe thấy Bạch Oánh ở
bên ngoài cửa thấp giong nói: “Khởi bẩm vạn tuế, chủ tử, có người tới
truyền, có người vào Hoàn viện ở trong phòng Ngọc tần.”
“Sao? Bây giờ à?” Hoàng thượng mạnh mẽ mở hai mắt ra, lạnh giọng hỏi.
“Bẩm vạn tuế, người này ra khỏi Hoàn viên thì hướng về phía Tâm Phương cư đi, còn chưa có đi tới mấy viện tử bên cạnh.”
“Hừ, tới đúng lúc.” Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, “Đi xuống trước đi, có động tĩnh tới đây bẩm báo.”
Liễu Mạn Nguyệt vốn đang ngủ mơ mơ màng màng, lúc này nghe xong những lời kia, cũng không khỏi tỉnh giấc, ngẩng đầu lên, mặt dán ở dưới cằm
của hắn: “Nhưng đó là người trong Các tới?”
“Ừ, đừng sợ.” Nói xong, tay ở trên vai của nàng vỗ nhẹ mấy cái, nụ
cười ở trên mặt Hoàng thượng lạnh hơn mấy phần, “Đem Hạc Lâm viên của
trẫm biến thành hậu hoa viên nhà mình, muốn tới thì tới, muốn đi thì
đi?”
“Hoàng thượng,…. Phải hành sự như thế nào?” Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy
khẩn trương, tay vốn đặt ở trên ngực của hắn cũng không khỏi nắm chặt
lại. Người kia đi tới đi lui, lần trước nghe nói, ngay cả người Triệu
thống lĩnh phái ra cũng không có biện pháp bắt hắn, tiểu hoàng đế bây
giờ muốn làm cái gì?
“Hắn muốn đi không phải chỉ có một chỗ, trước kia để mặc còn không có biện pháp bắt hắn, lần này….a.” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, bên cạnh hắn không dám nói, nhưng chỗ Hoàng hậu cũng không có dễ như vậy. Đã
biết nàng là người trong Các, hoàng đế đâu phải sẽ nương tay? Người kia
mỗi khi tới, đều là từ phía Đông Nam bên kia tiến vào viện tử, lúc ít
người vẫn còn dễ xử lý, nhưng bây giờ người nhiều như vậy, có thể không
muốn nghĩ một ít biện pháp sao?
“Hoàng thượng… nhưng người nọ giống như là vô cùng lợi hại, nếu như
là người bị thương…” Mặc dù là từ trong Các ra, nhưng mà nàng lại chưa
từng học võ, cảm thấy đối với những người học qua công phu này hoặc
nhiều hoặc ít đều có chút e ngại.
Cảm thấy tay nàng đặt ở ngực của mình hơi run rẩy, trong lòng Hoàng
thượng thương tiếc, nhẹ nhàng nắm chặt, đầu đặt ở trên trán của nàng,
thấp giọng nói: “Nguyệt Nhi đừng sợ, trẫm ở cùng với nàng sẽ che chở
nàng thật tốt.” Nếu như người nọ chỉ là liên lạc với người mai phục ở
trong các, hắn vẫn là không đi động chạm đến hắn ta sợ đả thảo kinh xà,
nhưng người nọ mỗi lần tới đều là xông vào khuê phòng của nữ tử, người
ngoài thì cũng thôi đi, nhưng Liễu Mạn Nguyệt đã là nữ nhân của mình,
đâu có thể để cho người không rõ ràng đêm hôm vào trong phòng của nàng?
Từ lúc an trí Liễu Mạn Nguyệt ở nơi này, Hoàng thượng đã muốn nhổ bỏ cái răng nanh mà Tiên Các đâm vào, tất nhiên phải nghĩ biện pháp loại
trừ đi mới bằng lòng bỏ qua.
Trong Tâm Phương cư, xung quanh yên tĩnh không tiếng động. Một bóng
đen giống như lưỡi kiếm sắc bén nhảy tường vào, giống như là vào trong
Hạc Lâm viên nhiều hơn, tự mình đi tới một hồi, nhấc chân liền hướng về
phía căn phòng Hoàng hậu đang ngủ đi tới. Chợt nghe thấy ở phía xa xa
có một tiếng giòn vang, giống như là có người đem cái gì đó gõ vào,
người này vừa mới ngẩng đầu lên hướng bên kia đi tới, liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn từ trong miệng cung nữ phát ra.
“Quỷ ——! ! !”
Tẩm cung Hoàng hậu bị người phát hiện có quỷ. . . . . .hoặc là nói có thích khách, tiếng thét này vừa vang lên, gần sát ở bên cạnh chính là
Thính Vũ các nơi Hoàng thượng ở. Đám thái giám ở bên trong bận rộn đốt
đèn, xách đèn lồng đi ra bên ngoài tuần tra.
Hà thải nữ đang nửa nằm ở trên giường, bị người ở phía sau đặt ở trên giường chạy nước rút. Trong đầu sớm đã mơ màng một mảnh. Tinh lực của
Hoàng thượng tốt hơn chút ít, đã hành hạ nàng đến hai canh giờ rồi, còn
chưa có yên tĩnh.
Sau lưng người nọ nghe thấy được động tĩnh, động tác ngừng lại, cúi
đầu nhìn nữ tử ở trên giường ngay cả đầu cũng không có sức để nâng lên,
lúc này mới đem thứ kia rút ra, quay lưng đi xuống.
Chờ đến lúc Hà thải nữ hồi phục lại tinh thần, bên ngoài đèn đuốc đã
sớm sáng trưng, chiếu vào trong viện tử giống như là ban ngày, Hoàng
thượng ở trong phòng đã sớm không còn thấy bóng dáng, đoán là nghe được
động tĩnh đã rời đi.
Trong lòng không khỏi mất mát một lúc, Hoàng thượng rất cường tráng
là một chuyện tốt, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên, đau đến mức gần chết, nhưng hắn đã dày vò mình rất lâu, có lẽ quả thực là thỏa mãn. Nhưng cơ
may chỉ có một lần như vậy sao, nàng cũng biết, không chừng Hoàng thượng sẽ không trở về cùng nàng ngủ.
Nàng lại không biết, Hoàng đế không chỉ không ngủ cùng nàng, mà Ngọc
Tần được sủng hạnh trước kia cũng không có cùng nhau qua đêm.
Các viện phi tần đều đóng chặt cửa, Triệu thống lĩnh mang theo thị vệ vào viện tử, vốn là đem xung quanh có đường thông ra bên ngoài đều
phong kín lại, lúc này mới bắt đầu kiểm tra từng cái một.
Ồn ào một chút, liền ồn ào đến tận sáng sớm ngày hôm sau, lại ở chỗ
Hồ thải nữ phát hiện tung tích kẻ gian, lúc điều tra, người nọ tính cả
Hồ thải nữ cắn độc vật ở trên răng, chết rồi.
“Lúc này….lúc này…. Lại có chuyện như thế này!” Thái hậu cảm thấy
khiếp sợ không thôi, tay đè ở trên mặt ghế không ngừng phát run.
“Vốn là muốn tìm thích khách ở trong tẩm cung của Hoàng hậu, nhưng
không tưởng tượng được, ở chỗ của Hồ thải nữ lại tìm được nam giả nữ,
hai người thấy chuyện bị bại lộ, cùng uống thuốc độc rồi.” Triệu thống
lĩnh quỳ trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nói.
“Người đâu.” Hít một hơi thật sâu, Thái hậu nhắm hai mắt, lúc này mới hỏi.Trong cung xảy ra vụ bê bối bậc này, đối với bên ngoài chỉ có thể
nói là thích khách chạy vào trong phòng Hồ thải nữ, chuyện bại lộ giết
thải nữ, thấy không đường có thể chạy thoát, lúc này mới lại tự vẫn.
“Đã xử trí thỏa đáng.” Triệu thống lĩnh vẫn cúi đầu, khuôn mặt nghiêm túc.
“Bảo bọn hắn đóng chặt miệng lại, không cho nói lung tung! Chuyện tối ngày hôm qua ai cũng không được phép nói lung tung!” Dứt lời, Thái hậu
trầm mặt xuống, “Tối ngày hôm qua Hoàng hậu trong cung. . . . . .”
“Có lẽ là cung nữ kia bị hoa mắt cũng không chừng.”
“Đi xuống đi. . . . . .”
“Như thế nào?” Trong Hạc Lâm viên ngày hôm qua xuất hiện chuyện lớn
bậc này, Buổi sáng vào triều mặc dù Hoàng thượng đi, nhưng xế chiều lại
không có ở Hồng Tâm Điện tiếp đãi đại thần.
Ngồi ở trên giường ở sau tấm bình phong, Liễu Mạn Nguyệt nghiêng
người dựa vào gối mềm lớn, nghe Hoàng thượng và Triệu thống lĩnh nói
chuyện ở phía trước, ánh mắt lại hướng về phía non sông tươi đẹp ở bên
ngoài đình nhìn tới.
“Thái hậu Thái phi chỉ cho là Hồ thải nữ lén cho nam nhân đi vào, ở
chỗ Hoàng hậu là cung nữ kia bị hoa mắt, lúc này mới mang chuyện chỗ Hồ
thải nữ ra.”
Hoàng thượng hừ một tiếng nhàn nhạt, nói: “Theo dõi tốt.”
“Vâng”
Nghe thấy Triệu thống lĩnh lui ra, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới từ
đằng sau tấm bình phong di chuyển tới đây, ngồi ở bên cạnh Hoàng thượng, tựa đầu vào trong ngực của hắn, mặt hắn đưa tay vỗ từng cái ở trên bả
vai của mình. Trong đầu đang suy nghĩ lời vừa nãy của hai người, trong
bụng không khỏi hồ nghi.
Mặc kệ Thái hậu hay là Thái phi, không phải nói là giữa hai người này có một người là thám tử trong Các sao? Dùng lời này để lừa gạt, không
sợ sẽ làm lộ ra sao? Hay là nói, lời này nói đúng ra là để trong Các
nghe? Làm cho bọn hắn cho rằng hai vị kia là vừa vặn, bị hiểu lầm thành
gian phu dâm phụ rồi giết chết?
“Nghĩ gì thế?” Liễu Mạn Nguyệt ở đây xuất thần, Hoàng thượng ở đó cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy, không khỏi cười ở trên đầu nàng gõ nhẹ một cái.
Đưa mắt nhìn nhìn khuôn mặt càng ngày càng tuấn tú kia, cười khẽ một
tiếng: “Chính là buồn bực đây, lúc này Hoàng thượng sao lại nghĩ tới
phải giết chết người kia? Sau này nếu như lại phái ra một người, không
phải là lại càng đề phòng không tốt sao? Trên răng của chính nàng cũng
mang theo thuốc độc, nhưng đã sớm bảo tiểu Hoàng đế cho lấy xuống, người trong Các cắn nát thuốc độc tự vẫn chính là động tác thường thấy nhất,
chỉ vừa nghe, nàng đã biết rồi.
Hoàng thượng cười khẽ một tiếng, đưa tay vuốt khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng xoa: “Chính là làm cho bọn hắn thay đổi biện pháp.”
“Sao?” Liễu Mạn Nguyệt không giải thích được, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Người nọ thân thủ mạnh mẽ, cho dù là thuộc hạ của trẫm cũng không có mấy người có thể vượt qua.” Nói xong, Hoàng thượng ngẩng đầu lên, khẽ
nhíu mày,”Cho dù là sở trường chạy trốn của người này đứng đầu, trong
lòng cũng sẽ lo sợ. Giống như thân thủ của người này, ngay cả trong Các
cũng không có mấy người, bắt đầu bồi dưỡng còn không biết sẽ phải tốn
bao nhiêu thời gian, có thể diệt trừ được một người, bọn họ sẽ không dám lại tùy tiện sử dụng người thứ hai.
“Như vậy… sợ là những người mai phục kia xếp vào ở trong viên tử vốn
là cũng không có xuất hiện, lúc này sẽ bị bọn hắn dùng tới rồi.