Nghe nói Hoàng hậu nương nương đã tới rồi, Tống phi nào dám vô lễ?
Cho dù là vị Hoàng hậu nương nương này không được Hoàng thượng ưa thích, nhưng mình cũng chưa có hầu hạ Hoàng thượng, không có thể diện lớn như
vậy dám cho Hoàng hậu sắc mặt. Nhanh chóng ra cửa đón tới đây.
Tống phi hành lễ cho Hoàng hậu đi trước, phía sau Liễu Mạn Nguyệt tiến lên, uyển chuyển bái hạ Tống phi.
Tống phi quay đầu lại, vừa định bảo nàng đứng lên, vừa vặn nhìn thấy
khuôn mặt phù dung phấn diện của nàng, một đôi mắt cong cong như vành
trăng, lúm đồng tiền xinh đẹp điểm ở bên môi, da thịt trên mặt giống như đều óng ánh tỏa sáng, thấy vậy làm cho nàng thất thần,
Nàng đã sớm biết vị Liễu mỹ nhân này xưa nay kiều mỵ động lòng người, nhưng mấy ngày này càng là thấy một hồi, liền cảm thấy nàng giống như
là phiêu lượng một hồi. Cửa vào Hoa Hoàn phường trồng rất nhiều loại hoa đào, lúc này nàng ấy lại uyển chuyển cúi đầu, ánh mặt trời phía trên đổ xuống, làm cho trên người nàng ấy giống như là mang theo một vầng sáng
nhàn nhạt, lại đem những cây hoa này hạ thấp xuống.
Mỹ nhân như thế, Hoàng thượng lại không thích? Ngọc tần kia mặc dù thường được hoàng ân tư nhuận (sủng ái), nhưng da thịt kia, mặt mày kia, nơi nào có thể so sánh được với Liễu mỹ nhân.
“Hoàng thượng giá đáo”. Một tiếng hoàng thượng giá đáo, làm cho ba vị nữ tử đứng ở đây đều sợ hết hồn, ba người vội ngẩng đầu nhìn về phía
cửa, lại thấy Hoàng thượng đang đứng ở nơi đó, tựa như đã đứng ở đó một
hồi.
“Thiếp thân bái kiến hoàng thượng.” Tam nữ đồng loạt bái hạ, trong nội tâm của mỗi người đều nghi ngờ.
Trong lòng Liễu Mạn Nguyệt cũng buồn bực, sao hắn đã chạy tới đây rồi? Chẳng lẽ là muốn tới đây xem náo nhiệt hay sao?
Ánh mắt ở trên ba người quét một vòng, Hoàng thượng mặt lạnh hừ một
tiếng, coi như là ý bảo bọn họ đứng lên. Trong bụng Tống phi thấp thỏm,
mình rốt cuộc vẫn là chủ nhân của chỗ này, thấy Hoàng hậu đứng dậy sau
đó ở vẫn là kiên trì một bộ dáng đoan trang, chỉ đành phải tiến lên nửa
bước, cười nói: “Không nghĩ tới Hoàng thượng lại sẽ tới đây, cũng là
thiếp chuẩn bị không chu đáo rồi. Ngày hôm nay chúng tỷ muội họp mặt ở
một chỗ, nhân dịp ngày xuân ngắm hoa ngoạn thưởng (chơi đùa, thưởng thức), nếu như Hoàng thượng có hứng thú, không bằng cùng ngồi một chút.”
Nàng không biết vị Hoàng đế này rốt cục là tính tình như thế nào,
nhưng những lời này lại không thể không nói. Vốn là có lẽ Hoàng thượng
đi dạo thấy ở đây nhiều người náo nhiệt nên tới nhìn một chút, không hy
vọng hắn thật sự có thể thưởng quang, trong tai lại nghe thấy hắn “Ừ”
một tiếng, lại nhấc chân từ từ đi vào: “Ở đây cũng náo nhiệt, trẫm sẽ
ngồi một chút.”
Tống phi kinh hãi trong lòng, nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ, nụ cười
trên mặt càng tỏa ra chân thành tha thiết. Hoàng hậu nghe được, không
khỏi nhấc đôi mắt lên nhìn khuôn mặt Hoàng thượng, lại thấy khuôn mặt
hắn cứng ngắc, nhìn không ra vẻ mặt gì. Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy nghi
ngờ, nâng mắt nhìn về phía hắn, thấy khuôn mặt cứng ngắc của hắn không
nhìn về phía mình, lại cúi đầu, âm thầm buồn bực.
Nghe nói ngày hôm nay chúng phi tần ở chỗ này ngắm hoa, Hoàng thượng
bận rộn nửa ngày, chợt nghĩ tới chớ để xảy ra chuyện gì, chợt nghĩ không muốn xảy ra chuyện gì, nếu như có mình ở đó hoàn hảo nhìn nàng một
chút, liền muốn tới đó đi dạo. Chưa từng nghĩ tới, vừa mới tới đã thấy
nàng cho Tống phi hành lễ, mà Tống phi không phải là trong lòng đố kỵ
nhan sắc tốt đẹp của nàng sao? Lại sau nửa ngày không có bảo nàng đứng
dậy!
Có Hoàng thượng ngồi ở phía trên, chúng phi tần đều vui vẻ không
thôi. Thái hậu Thái phi nghe thấy, mọi người đi được nửa đường rồi, lại
bảo người trong cung của mình, đi tới truyền lời, chỉ nói các nàng lớn
tuổi, cùng đám tiểu bối ở nơi đó làm cho các nàng phiền muộn, không bằng để cho các nàng tự mình vui vẻ.
Ngày hôm đó ngắm hoa, có ông chồngchung cùng đi, lại không có mẹ
chồng chung giám sát, ngoại trừ đối thủ cạnh tranh nhiều hơn một chút,
trong bụng chúng phi tần tất nhiên vui mừng không dứt.
Không đầy một lát, làm thơ, ngâm đối, có hai người còn bạo gan hiến vũ…..
Trên mặt Ngọc Điệm Lương mang theo ý cười, nhưng lại cảm thấy lo lắng không thôi, cặp mắt kia thỉnh thoảng hướng về chỗ của Hoàng thượng quét tới. Hoàng thượng từ trước tới nay không thích nhàn hạ lúc cùng nữ tử ở chung một chỗ, nói cũng chẳng muốn nói nhiều hơn vài câu, bây giờ sao
lại đột nhiên thay đổi tính cách, chẳng lẽ…. Hắn muốn nhìn các nữ tử ở
bên cạnh nhiều một chút để chọn tới thị tẩm?!
Mình từ trước đến nay nhu thuận nghe lời, ở trên giường cũng là hắn
muốn như thế nào liền như thế đó, ngay cả buổi tối là bị hắn náo loạn
giày vò cũng không có nửa câu oán trách —— phần lớn là buồn phiền suy
nghĩ, miệng ư, cho dù là muốn oán trách cũng không nói nên lời —— chẳng
lẽ, hắn còn không hài lòng hay sao?
Trong lòng không khỏi khổ sở, trong mắt nhìn người đang ở đằng trước
đánh đàn tỳ bà hát khúc, không khỏi hiện lên một tia lạnh lùng đi ra
——thứ đó hạ lưu như thế, nàng cũng không biết xấu hổ ở lúc này dâng ra!
Ngồi ở chỗ tối, nhìn các nữ nử mang trên mặt đủ loại nụ cười xinh
đẹp, hướng về phía tiểu hoàng đế nơi đó thẳng thắn quan sát, Liễu Mạn
Nguyệt vừa dùng điểm tâm một hồi liền phẩm trà thơm bên cạnh. Vốn là
mọi người ngụy trang “phẩm hoa” để tụ họp, bây giờ Hoàng thượng vừa đến, lại không có ai còn nhắc đến hai chữ “phẩm hoa”. Ngược lại, nhiều mỹ
nhân như vậy, ai cũng so với những đóa hoa đẹp đẽ kia xinh đẹp hơn chút
ít.
Nói nhao nhao nửa ngày, Hoàng thượng cũng không muốn dùng bữa tối ở
chỗ này, đứng dậy, chợt mở miệng nói với Tống phi: “Buổi tối ngày hôm
nay ngươi đi tới Thính Vũ các hầu hạ.”
Trong lúc nhất thời, trong vườn yên tĩnh một mảnh, Hoàng hậu vẫn một
mực ngồi ở bên cạnh Hoàng đế giả làm cảnh nền, lúc này trên da mặt cũng
không nhịn được hơi co rút. Tống phi thì cả người ngây ra, thật lâu vẫn
thẫn thờ. Ngọc tần thì không che hết được vẻ kinh ngạc ở trên mặt, cặp
môi đỏ hơi mở, kinh ngạc nhìn Tống phi.
Những vị phi tần cấp bậc thấp thì trên mặt tất cả đều là kinh ngạc,
lúc phục hồi lại tinh thần, mới nhận ra, Hoàng thượng đã đi rồi.
Liễu Mạn Nguyệt cầm khăn che khóe miệng, trong lòng buồn bực không
thôi. Dựa trên tướng mạo của vị Tống phi này mà nói…. Sao cũng khôn
giống như là người ở trong Các, mình cũng không nghe nói nàng ta có chỗ
nào khả nghi, nhưng vì sao…. Hoàng thượng lại chọn nàng ta qua đó?
Nhưng nàng ta ở trong hậu cung, dưới Hoàng hậu một người trên vạn
người đấy, trước mặt nàng coi trọng nàng ta, lại càng đánh vào mặt Hoàng hậu…. Chẳng qua, Hoàng hậu đã bị hắn đánh mấy lần, quả thực không ngại
bị đánh nhiều hơn một hồi.
Chúng phi tần cáo từ rời đi, trong đầu Tống phi chứa chuyện này, đâu
còn có thể chú ý đến từng người? Chờ mọi người rời đi, lúc này mới nhanh chóng trở về phòng của mình, bảo cung nữ tìm trang phục lúc xuất giá,
dùng, trang phục có thể tìm ra đều ôm ra. Tắm rửa thay quần áo, đốt
hương ngưng thần, ngay cả bữa tối cũng không dùng chút nào, liền thay
đổi bốn năm bộ quần áo, ngồi xuống bên giường ở trong phòng phát ngốc.
“Nương nương.” Trân Nhi vẻ mặt tươi cười, bưng cam quýt đã lột vỏ tới đây, “Ngài buổi tối không có ăn, tốt xấu gì thì cũng dùng chút hoa quả, tránh cho buổi tối một hồi nữa không còn khí lực….”
“Nha đầu chết tiệt kia! Dám cười chủ tử của ngươi!” Tống phi bị nàng
trêu ghẹo trên mặt ửng đỏ một mảnh, giơ tay lên ở trên người nàng vỗ nhẹ một cái, trên mặt lại không khỏi khẩn trương lên, “Ngươi nói Hoàng
thượng rốt cuộc là vì sao? Sao lại chọn ta…..”
“Ngài nói!” Trân Nhi thở dài, đem đĩa hoa quả để vào trên mặt bàn nhỏ ở bên cạnh, “Không gọi ngài a, trong đầu lại muốn, bây giờ gọi sao
ngược lại lại suy nghĩ đây?”
“Ngươi không hiểu. . . . . .” Trên mặt Tống phi mang theo ba phần băn khoăn, “Ngày hôm nay phi tần tề tụ, ngay cả những người trước kia bị
bệnh cũng đã khỏe. Trong những thải nữ này, người nào nhan sắc xấu?
Chính là Chu tần, Liễu mỹ nhân, Phùng tài nhân, Hà tài nhân, cũng rất
xinh, sao lại chỉ chọn ta?”
Trân Nhi ngẩng đầu nhìn xà nhà ở trên đầu, thở dài: “Chủ tử, nô tỳ
chỉ biết là ngày hôm nay trừ Hoàng hậu chính là vị trí của ngài là cao
nhất rồi! Mà cái thưởng hoa yến này là ngài một tay lo liệu! Có lẽ Hoàng thượng thấy ngài vất vả công lao lại lớn đi?”
Hai mắt Tống phi sáng lên, trên mặt mang theo ba phần ý cười, khẽ gật đầu: “Cũng đúng, Hoàng thượng lộ ra sự bất hòa với Hoàng hậu….trong nội cung chia ra theo địa vị thì ta là cao nhất…. a, sợ là Hoàng thượng đây là muốn nhắc tới một nhân, nói không chừng….để đấu Hoàng hậu.”
“Chủ tử!” Chân mày Trân Nhi nhíu lại, “Ngài không thể cho là Hoàng
thượng thấy ngài xinh đẹp, trong lòng thích ngài, bây giờ mới chọn ngài
đi qua hầu hạ? Muốn ngày thường xinh đẹp, trong viện tử này còn thiếu
sao? Bộ dáng tướng mạo của Liễu mỹ nhân kia như vậy, cũng không phải mới chỉ hầu hạ qua một lần sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng còn không nhìn trúng
những người kia sao?”
Tống phi hơi nhíu mày, ngẩn người, nghi ngờ nói: “Nam nhân. . . . . . Thật có không thương xinh đẹp ?”
“Sợ Hoàng thượng chính là như vậy!” Trân Nhi nói như chém đinh chặt
sắt, làm cho Tống phi phủ định cái ý nghĩ ban đầu ở trong đầu. Giơ tay
lên sờ mặt, quay đầu nhìn về phía bàn trang điểm, trong gương đang phản
chiếu hình ảnh mình ngơ ngác nhìn, ngược lại, mình không phải là nữ tử
xinh đẹp, nhưng cũng có chỗ có thể chọn…….
Aiz, cho dù Hoàng thượng chỉ muốn phân chia quyền lực của Hoàng hậu,
lúc này mới chọn mình, mình lại đâu có thể làm cho Hoàng thượng thất
vọng đây? Hầu hạ Hoàng thượng thật tốt, đối xử với Thái hậu thật tốt,
Hoàng thượng giao cho chuyện kế tiếp, đợi có nhi tử, mình sẽ có thể ở
trong nội cung này đứng thẳng được rồi!
Nghiêng nghiêng người dựa vào trên gối, trong nội tâm âm thầm tính
toán giờ, bây giờ đã qua giờ Tuất, vừa mới vào giờ Hợi, bình thường vào
giờ này, Hoàng thượng đã sớm tới đây rồi, ngày hôm nay…..
Trong lòng khẽ trầm xuống, Tống phi kia, rốt cuộc cũng không thể so
với nữ tử tầm thường khác, có lẽ Hoàng thượng cảm thấy nàng ta có thể
dùng được, muốn làm cho nàng ta sinh hạ một đứa bé, chia nhỏ quyền của
Hoàng hậu đây…. Ngược lại, phụ thân của Tống phi là Ngự Sử đại phu, ở
trong triều đình hết sức quan trọng, muốn chọn một người ở trong triều
đình ngăn cản được Lưu tả thừa tướng, chỉ có phụ thân của nàng ta là đủ
sức nặng nhất.
Nhưng, nếu hắn có ý định này, sao không sớm cùng mình nói? Nếu nói
sớm, mình làm sao có dị nghị? Hắn cam tâm tình nguyện đi thì đi! Nàng
còn mong vô cùng đấy!
Nhưng hết lần này tới lần khác, đợi nàng an tâm hạ quyết tâm, đem
từng chút của hắn nhét đầy vào trong lòng của mình, sắp đặt, để đó…. Lại để cho mình phát ra như vậy!
“Bạch Oánh.”
“Có nô tỳ.” Ngày hôm nay thần sắc của chủ tử bất thường, rửa mặt xong ngược lại liền ngẩn người ở trong phòng, bây giờ nghe nàng kêu tên của
mình giống như là mang theo tức giận, Bạch Oánh cúi đầu so với bình
thường còn thấp hơn ba phần, nghe sai sử.
“Sáng sớm ngày mai bảo người cầm một ít gỗ, ván, đinh, búa tới đây.”
“Chủ tử….ngài là muốn?” Bạch Oánh nghe được lời này cảm thấy khó hiểu, kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
“Lấy ra là được!” Trong mắt Liễu Mạn Nguyệt hiện lên vài tia tức
giận, những lời này từ trong kẽ răng thoát ra, sự tức giận trong giọng
nói kia lại không có giảm bớt đi chút nào.
“…..Vâng” Bạch Oánh không hiểu, nhưng vẫn là thành thực lên tiếng trả lời, trong lòng buồn bực không thôi, muốn những thứ này, chủ tử là muốn làm cái gì vậy?
Làm gì? Nàng còn không phải là muốn. . . . . .
Trong đầu còn tức giận, chợt nghe thấy ngăn tủ ở phía sau vang lên
tiếng lạch cạch, sững sờ quay đầu, ngơ ngác nhìn người nọ đi ra từ phía
sau ngăn tủ kia, trong lòng đờ đẫn một phen, thật lâu, người vẫn cứ sững sờ ở đó như vậy. Ngay cả Bạch Oánh đi ra lúc nào, Hoàng thượng đứng ở
trước mặt mình từ lúc nào cũng không biết rõ.
Đợi nàng phục hồi lại tinh thần, Hoàng thượng đã khom người xuống,
đưa tay nâng mặt nàng lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của nàng:
“Khóc?”