Khóc?
Nháy nháy mắt, hít lỗ mũi một cái, lúc
này mới cảm thấy mắt mình có chút cay cay, vội vàng muốn xoay người cúi
đầu xuống không cho hắn nhìn, lại bị hắn thuận tiện tới gần, tay giữ ở
sau đầu của mình, không để cho mình quay đầu tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Đôi môi mềm mềm âm ấm đến gần, hôn từng
cái lên trên mí mắt nàng, hôn, chạm, trên mặt của Hoàng thượng mang theo ý cười và vui vẻ không thôi, nhẹ giọng nói: “Muốn gỗ, ván làm gì?”
Liễu Mạn Nguyệt hơi mỉm cười, trên mặt ửng đỏ, không chịu mở miệng nói chuyện.
“Thực sự muốn chặn lại cửa đường hầm kia, không cho trẫm từ nơi đó tới đây?”
Trong lòng có chút kinh hãi, giương mắt
bắt gặp ánh mắt hắn mang ý cười, trong lòng thoáng cái lại dâng lên sự
tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xị xuống, nửa nghiêng đầu “Hừ” một
tiếng.
Nàng lại thật sự ăn dấm rồi…..
Ghen tị rồi, không phí công thương nàng!
Trong lòng rất an ủi, đưa tay lên ôm nàng thật chặt trong lòng mình, thở phào nhẹ nhõm.
“Nha đầu ngốc, trẫm không cần ai, cũng không thể không cần nàng a….”
Lời hay ai không thể nói?
Khẽ cắn răng, Liễu Mạn Nguyệt đem đầu chui ra khỏi ngực của hắn, lại không chịu ngẩng đầu.
Vốn tưởng rằng sau khi mình xuyên qua
tới đây cũng chỉ có coi chừng trái tim, nhìn những chuyện lớn nhỏ trong
cung coi như là xem truyện cười để giết thời gian từ từ sống qua ngày.
Nhưng từ ngày đó nhàn rỗi không có chuyện gì trèo lên ngọn núi kia, thì
tự dưng dính dáng tới hắn.
Mà hôm nay….lòng mình lại để cho hắn chiếm đến bảy, tám phần.
Hắn không đến, mình sẽ lại tức giận, không vui. Nếu hắn thực sự chạm vào người bên cạnh, sủng ái người bên cạnh…..
Trong mắt tối sầm, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn.
Cảm giác nàng ngẩng đầu lên nhìn mình, Hoàng thượng cũng cúi đầu nhìn nàng.
“Nếu như ngày đó chàng không tới, vậy sau này liền không cần phải tới nữa. . . . ..”
Lời này nói ra rất không có đạo lý, cho
dù không đi ngủ ở chỗ những nữ nhân kia, Hoàng thượng nếu như là bởi vì
chuyện gì đó mà bận rộn không tới được, không qua được cũng là có. Nhưng bây giờ lời này từ miệng nàng nói ra, lại làm cho trong lòng hắn càng
thoải mái hơn.
Nụ cười trên mặt nhìn lại có một chút
ngớ ngẩn, cúi đầu nặng nề cắn một cái lên trên mặt nàng: “Tới, cho dù
trẫm uống nhiều rượu, bị người đánh gãy chân, bò cũng phải tới!”
“Chỉ nói nhảm….” Chua xót khổ sở trong
lòng bị hắn hồ ngôn loạn ngữ một hồi toàn bộ đã không còn, lại chui đầu
vào lòng hắn, âm thanh trở nên nhơn nhớt, “Ngày hôm nay không cho làm
loạn, rất muốn nghỉ ngơi, ta mệt mỏi.”
“Được, theo ý nàng.” Giơ tay mình lên
cởi quần áo trên người, kề sát vào người nàng nằm ngủ, ôm nàng vào lòng, chỉ cảm thấy trong ngực, trong lòng, đều được nàng lấp được tràn đầy,
thư sướng vô cùng.
Một buổi tối, hai người trung thực như
vậy ôm nhau ngủ, tiểu hoàng đế không có thừa lúc ngủ ở trên người nàng
chiếm tiện nghi, nhưng chỉ ngủ ở một chỗ như vậy, lại làm cho người ta
cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng. Sáng sớm ngày kế tiếp, mở mắt ra
đã nhìn thấy hắn đang cúi đầu nhìn mình, một cảm giác ấm áp, đọng ở
trong ngực, gần như là ham muốn đem người hòa tan.
Ngồi ở trong Tâm Phương cư, nhìn Tống
phi vừa mới vào cửa, trên mặt mang chút sự ngượng ngùng, giữa lông mày
tăng thêm vài phần phong tình, lúc này Liễu Mạn Nguyệt mới nhớ tới, hôm
qua mình lại quên mất không hỏi tiểu hoàng đế kia, vì sao đột nhiên lại
gọi Tống phi đi qua…..
Nàng cũng không thể so với người bên
cạnh, chính là một trong tứ phi! Đúng là hiện nay trong cung chỉ có một
vị phi tử duy nhất. Người khác thì cũng thôi đi, để cho vị hoàng đế giả
kia hầu hạ thì cũng đã hầu hạ rồi, nhưng mà vị này…. Không khỏi đùa quá
mức rồi đi? Nếu để cho nàng biết, không chừng bầu trời sẽ bị chọc thủng.
Các phi tần đang hành lễ với nhau, lúc
này từng người ngồi xuống, Hoàng hậu nương nương vừa nói xong mấy lời
khách sáo, ánh mắt đã hướng về phía Tống phi quét tới ba lần. Bình
thường ở trong Tâm Phương cư, ngoại trừ Tống phi ra, lại không có một ai đủ thân phận đi đón lời của Hoàng hậu nương nương, nhưng hôm nay, Tống
phi đã được Hoàng thượng mưa móc, trong đầu cũng đã hạ quyết tâm ít nói
chuyện, chỉ ngồi ở đó đóng giả thành người câm.
Ngọc tần vốn là lúc Tống phi đi vào thì
nâng mắt nhìn kỹ hai cái, liền cúi đầu mặt bình tĩnh ngồi ở nơi đó,
không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì. Bên trên đôi lông mày thanh
tú của Chu tần cau lại, trong mắt mang theo vài phần phiền muộn hơi rũ
ánh mắt xuống, chỉ cúi đầu nhìn xuống lòng bàn chân, tinh thần cũng
không biết sớm đã bay tới chỗ nào rồi.
Thoáng một cái đã tiến vào tháng Tư,
trong một tháng này, mùng một, mười lăm, những ngày này Hoàng thượng
cũng chưa từng ở chỗ của Hoàng hậu nghỉ ngơi, bình thường lại càng không cần phải nhắc đến. Trong một tháng, Ngọc tần đi Thính Vũ các mười sáu
lần, Tống phi hai lần, Hà tài nhân hai lần, lại có một tài nhân, hai
thải nữ được Hoàng thượng chọn qua một lần, trong một tháng có ba mươi
mốt ngày, Hoàng thượng lại “vất vả tay chân” hơn hai mươi ngày! Chỉ gọi
những người này, những người khác chưa từng được chọn qua thì trừng đỏ
cả con mắt. Trong mỗi ngày, đếm trên đầu ngón tay, tính toán, liền mong
đợi ngày Hoàng thượng thình lình chọn mình một lần.
Ngọc tần kia, lại càng cao cao tại thượng, độc chiếm ngao đầu*(ví von là chiếm được vị trí đầu não hoặc là chiếm được vị trí thứ nhất), tính ra thì số lần nàng hầu hạ nhiều hơn chút ít. Chắc hẳn Hoàng thượng cho dù chọn người khác, cũng không điều chế thuốc để dùng đây. (thuốc cho phi tần uống để ngừa thai sau mỗi lần sủng hạnh)
Một tháng vừa trôi qua, buổi sáng lại đi vấn an thỉnh an, chúng phi tần vừa nói chuyện thì mùi thuốc súng ngày
càng nặng, nhưng dù sao cũng không có sinh ra những chuyện tranh đấu, ám toán.
“Haiz…. Xem ra, không ai có thai thì sẽ
thực không dễ dàng thấy các nàng ra chiêu đây.” Phe phẩy cái quạt tròn
trong tay, Liễu Mạn Nguyệt eo nhỏ lắc nhẹ, vừa nhìn cảnh trí xung quanh, vừa hướng về phía Thu Thủy các của mình mà đi tới. Trên sách không phải đều nói, chờ đến lúc ai đó có thai, chính là cớ để mọi người bắt đầu
chém giết sao?
Lúc này, vừa mới cho Hoàng hậu nương
nương, Thái hậu Thái phi thỉnh an xong, đúng là lúc tất cả trở về trong
cung của mình. Cách giờ dùng bữa còn có một canh giờ, nàng rất không cần sốt ruột, chỉ từ từ đi là được.
Bạch Oánh ở một bên cúi đầu, không lên
tiếng tiếp lời, vị chủ tử này thỉnh thoảng sẽ bật ra mấy câu kinh người, trong nội cung này cũng chỉ có Hoàng thượng mới dám tiếp những lời này
của nàng áy, mình chỉ cần coi như hai tai của mình bị điếc là được rồi,
rất không cần để ý đến nàng ấy nói những cái gì.
Hai người trở về sân nhỏ nhà mình, vào
phòng, thấy Bạch Hương nhấc một cái giỏ trúc nhỏ tới đây, nói: “Chủ tử,
đây là vừa mới đưa tới đây.”
“Là cái gì vậy?” Liễu Mạn Nguyệt buồn
bực hỏi, Bạch Oánh ở bên cạnh liền đưa tay ra nhận cái giỏ kia, thấy đồ ở bên trong, ba người đều sững sờ.
“Trái vải?”
“Chủ tử dùng qua?” Bạch Oánh nhịn không
được hỏi, nàng cũng là chỉ ở trong Thu Thủy các ngẫu nhiên gặp qua một
lần mà thôi, vẫn là hai năm lúc chuẩn bị đưa lên núi cho Hoàng thượng, ở trong trù phòng (phòng bếp) rửa thì thấy qua. Chẳng lẽ là chủ tử cùng Hoàng thượng ở cùng một chỗ thì thấy?
Liễu Mạn Nguyệt mơ hồ hừ một tiếng, nâng lên hỏi: “Ai đưa tới đây?”
“Là vừa nãy trù phòng ở bên kia đưa tới
đây.” Bạch Hương vẻ mặt tò mò nhìn cái giỏ kia, trong lòng kinh ngạc
không thôi, “Nói là vừa mới tiến cung, từ bên trong hái ra những trái
ngon nhất, thừa dịp còn mới lạ đưa tới đây cho chủ tử.”
“Ừ, đi rửa đi.” Kể từ khi xuyên qua,
nàng còn chưa từng có cái lộc được ăn trái vải đây, xem ra, làm cái sủng phi ở dưới mặt đất vẫn còn có chút chỗ tốt, Hoàng thượng được cái gì
tốt, đều vụng trộm đưa tới đây. Nếu là sủng phi công khai, sợ là cho dù
Hoàng thượng ban thưởng, tỷ lệ cũng không dám vượt qua chỗ Thái hậu Thái phi.
“Chủ tử, nghe nói đây là phía nam ra roi thúc ngựa đưa tới đây đấy, một năm cũng chỉ có lúc này là ăn được, ngay cả trong nội cung cũng chỉ có thể duy trì bảo đảm được hơn hai giỏ lớn
…” Thấy chủ tử nhà mình giống như là hồ đồ không để ý, Bạch Oánh nhịn
không được nhắc nhở một câu, sợ chủ tử coi là không phải thứ đồ gì tốt,
lại không có để ý tới phần tâm ý này của Hoàng thượng.
Liễu Mạn Nguyệt nhẹ gật đầu, đi vào
trong phòng, Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai*. Mặc dù nói mình cũng coi như là thích ăn thứ này, nhưng đến cùng cũng
không xa xỉ lớn mật như Dương quý phi vậy, nếm thử mùi vị là được rồi,
không cần thiết phải đi tìm tiểu hoàng đế kia, làm cho hắn suốt ngày
xách những thứ kia tới đây. Huống hồ, bình thường mình cũng ăn không ít
thứ đồ tốt đấy.
*Đây là câu thơ trong bài thơ “Quá
Hoa Thanh cung tam tuyệt cú” (Bài thơ thơ tuyệt cú khi đi qua cung Thanh Hoa) của nhà thơ Đỗ Mục Thời nhà đường:
過華清宮其一
Quá Hoa Thanh cung kỳ 1
Đi qua cung Hoa Thanh kỳ 1
長安回望繡成堆,
山頂千門次第開。
一騎紅塵妃子笑,
無人知是荔枝來。
Trường An hồi vọng tú thành đồi,
Sơn đính thiên môn thứ đệ khai.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,
Vô nhân tri thị lệ chi lai!
Trường An trông tựa gấm hoa thêu
Nghìn cửa trên nên đã mở đều
Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng
Ai hay vải tiến đã về triều!
(Người dịch: Lê Nguyễn Lưu)
Trong Điện Hồng Tâm, Liễu Mạn Nguyệt lau sạch tay xong, cầm một trái vải, tiện tay bóc vỏ. Thứ này, buổi trưa
Tam Bạch không có một ai bóc,cầm trong tay suy nghĩ hồi lâu, cũng không
dám dùng sức để bóc, sợ đụng hư thịt quả ở bên trong. Vẫn là Liễu Mạn
Nguyệt bóc cho ba người các nàng nhìn.
Lúc này đến Điện Hồng Tâm, thấy Hoàng thượng ở đây cũng bày một chút, cầm ướp lạnh, liền tự tay bóc cho hắn.
“Giữa trưa đã dùng qua rồi?” Thấy trên
bàn tay trắng nõn của nàng, cầm một hạt trái cây trắng nõn như ngọc,
Hoàng thượng không có mở miệng ra ăn đầu tiên, ngược lại hỏi.
“Hoàng thượng bảo người đưa tới, tất
nhiên là dùng qua rồi.” Liễu Mạn Nguyệt nhìn về phía hắn nhẹ nhàng cười
một tiếng, đem trái vải đưa đến trong miệng của hắn.
Thấy nàng cười, Hoàng thượng lúc này mới cười mở miệng cắn: “Cái thứ này ở trong kinh khó được ăn, một năm cũng
chỉ có một lần như vậy, nếu thích….”
“Thứ đồ tốt gì cũng không khỏi ăn
nhiều.” Nói xong, lại đưa tay lên cầm một trái, “Năm nay ăn, không đủ,
chờ tới sang năm sau, ăn mới có hương vị ngọt ngào đấy. Nếu như suốt
ngày ăn thứ này, sợ đã sớm chán ăn rồi.”
Thấy nàng bóc vỏ lưu loát, không đầy một lát lại phải ăn một trái, Hoàng thượng lắc đầu cười nói: “Ngược lại
ngươi cũng ăn nhanh đi, ngày hôm nay vừa mới được, sẽ tìm cách.”
“Thiếp lại không phải có cái khác để
thích? Nhưng không phải ở nơi này ăn cùng ngủ sao?” Liễu Mạn Nguyệt tự
nhiên cười nói, lại đưa thịt quả tới bên miệng hắn.
Thuận miệng ở trên ngón tay của nàng khẽ hôn một cái, Hoàng thượng lúc này mới cười đem hạt kia ăn hết, đưa mắt
nhìn nàng một hồi lâu, chợt tới gần một chút, nhẹ giọng nói: “Hôm nay
trẫm lật bài tử của ngươi đi.”
“Sao?” Liễu Mạn Nguyệt không giải thích được đưa mắt nhìn hắn.
“Chớ có lại dùng cái biện pháp kia.” Vừa nói, Hoàng thượng liền đưa tay lên cầm phía trên cổ tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt một mảnh ôn nhu, “Sinh cho trẫm một hài tử đi.”
Sững sờ một hồi lâu, mới tỉnh lại một
chút, Liễu Mạn Nguyệt nhất thời không biết nên mở miệng nói gì. Hai mắt
khẽ buông xuống, trong lòng không biết nên vui hay buồn.
Buổi sáng còn suy nghĩ như vậy, trong
cung này không ai có thai, những phi tần này liền tranh đấu không nổi.
Nhưng bây giờ Hoàng thượng bảo mình mang thai sinh hài tử, mình liệu có
trở thành bài tử mà mọi người hận không thể cắn chết?
Nhưng sinh con cho hắn…..
Nghĩ đến, lại giương mắt nhìn nhìn hắn,
trong lòng khó xử một hồi. Hắn bây giờ đợi mình như thế, sinh cho hắn….
mình cũng không phải là không thể, nhưng trong Các, trong hậu cung này…. Mà mình còn chưa đủ mười sáu….
“Hoàng thượng, thiếp là sợ. . . . . .
Sợ. . . . . .” Nếu là lúc trước, trả lời hắn cũng được. Nhưng mà bây giờ tình cảm với hắn ngày càng nồng nàn, ngược lại sợ nói ra lời gì đó đả
thương tâm của hắn.