Cái tay nắm cổ tay của mình nặng thêm
hai phần, Hoàng thượng lại hướng về chỗ của nàng tiến đến gần, áp mặt
vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Trẫm sẽ an bài người, ở bên cạnh ngươi bảo vệ nàng thật tốt…..” Dứt lời, dừng một chút, nhẹ giọng cười nói,
“Nhưng mà sợ đến khi có thai, trẫm không đi đến chỗ nàng được.”
Nâng mắt trừng mắt nhìn hắn một cái,
lông mày Liễu Mạn Nguyệt nhíu lại: “Trong nội cung vẫn là còn dễ nói,
thiếp chỉ sợ người ở trong Các….” Tuy nói độc trong người nàng hình như
là đã giải rồi? Nhưng rốt cuộc vẫn không quá an tâm. Hơn nữa người trong Các đủ loại thủ đoạn, chỉ sợ bọn họ lại có những người thân thủ cao
siêu xông tới, nếu như mà sinh ra nữ nhi thì cũng thôi, nhưng nếu có nhi tử, có trời mới biết bọn họ sẽ làm ra những thứ gì.
Hoàng thượng cũng biết nàng nói là tình
tình thực tế, thế nhưng một ngày các kia chưa bị diệt trừ, mình sẽ một
ngày không dám sinh con sao?!
Không nhịn được thở dài một tiếng, đưa
tay lên trên trán của mình gõ hai cái, chân mày lại nhăn lại. Những nữ
tử ở trong cung này có trời mới biết là lai lịch như thế nào, bất kể là
có phải trong Các phái ra hay không, hắn cũng lười phải đi đụng. Không
đụng đến, những nữ nhân này làm sao có thai?
Mặc dù mình trẻ tuổi, nhưng đã đại hôn,
trong vòng một năm không có con còn dễ nói, nhưng nếu là ba năm không có con được sinh ra, chỉ sợ….
Ngẫm lại, ngày hôm nay mấy thần tử nói
cũng đúng, nếu như ở trong triều đại động, cho dù mình là Hoàng thượng,
cũng phải có một ít cái để dựa vào. Hoàng tử chính là chỗ dựa đơn giản
và dễ dàng nhất, bất kể là phi tử nào, sớm sinh ra Hoàng tử. Cho dù là ở trên triều đình có động tác gì, những người không liên quan đã lạnh
lùng quan sát cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Những lão thần cũng sẽ không lấy “vô hậu” để tìm phiền toái cho mình.
*vô hậu: không có con cháu.
Trong hậu cung có thể sinh nhi tử cho dù chỉ có một người là nàng, nhưng rốt cuộc….vẫn không muốn làm cho nàng khó xử.
Tay ở trên cổ tay nàng vỗ nhẹ hai cái,
thoải mái cười nói: “Cũng không có cách nào khác. Trước từ từ điều dưỡng thân thể, chờ một hai năm lại muốn có cũng được.”
Chờ đến tháng mười một, mình mới đủ mười sáu, nhưng ở trong mắt cổ nhân, mười sáu tuổi có hài tử là vô cùng bình thường, huống chi hắn là Hoàng thượng? Chẳng qua là không muốn mình làm cái bia ngắm, mới không muốn sớm như vậy đã có thai, nhưng hắn rốt cuộc vẫn là Hoàng thượng.
Trong lòng đang khó xử, chợt nghe thấy
hắn nói như thế, làm cho Liễu Mạn Nguyệt ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu
nhìn hắn, nhất thời lại nói không ra lời.
“Ngày bình thường nếu không phải là trẫm lôi kéo nàng, ngay cả đi đường nàng cũng lười. Chứng lười biếng này,
nói không chừng cũng là chứng bệnh gì đấy, sáng mai bảo thái y nhanh tới chẩn đoán cho ngươi, miễn cho một hồi nữa lại sinh cho trẫm một nữ nhi
lười.”
Hoàng thượng chế nhạo trêu chọc nàng,
Liễu Mạn Nguyệt đành phải hé miệng cười cười, cúi đầu, nhất thời trong
lòng lại có một chút mờ mịt vô thố.
Sáng sớm ngày kế tiếp, đến chỗ Thái hậu, chúng phi tần hành lễ, rồi tự mình ngồi xuống chỗ của mình phụng bồi
Thái hậu, Thái phi nói chuyện. Vừa nói chuyện một chút đã nói đến trên
đầu chuyện mới đưa trái vải vào trong cung.
Vải này chính là được ra roi thúc ngựa
đưa vào trong cung, lại là thông lệ của những năm qua, tin tức linh
thông, sáng sớm đã nghe nói đến chuyện này, có thể được ăn thứ này,
trong cung cũng không có mấy người.
Thái hậu, Thái phi ở nơi đó tất nhiên là có, ở chỗ Hoàng thượng giữ lại một giỏ, những thứ thượng đẳng nhất ở
trong đó tất nhiên là sẽ đưa tới chỗ Liễu Mạn Nguyệt một ít, Thái hậu
Thái phi được chính là một giỏ khác, những cái này so với Hoàng thượng
là phải kém hơn một chút rồi.
Để thể hiện rõ ràng sự sủng ái của Hoàng thượng, lại cũng chia cho Ngọc tần một ít , mặc dù kích thước nhỏ một
chút, màu sắc tệ hơn một chút, trong đó sợ là còn có một chút bị chèn ép nên hỏng, nhưng rốt cục cũng là đồ vật trân quý, buổi sáng ngày hôm nay ý cười ở trên mặt Ngọc tần cũng không có giảm đi chút nào. Lại có một
người được nữa chính là Tống phi, nàng là kẻ biết làm người, nghe nói
ngay cả chỗ Hoàng hậu cũng không có phần, liền chia ra một nửa đi tặng,
lại tặng một ít khay cho Chu tần, An tần.
Còn dư lại, ngay cả cái vỏ trái vải cũng không nhìn thấy.
Những người được thánh sủng, trừ bỏ Hà
tài nhân được tấn một vị, sau đó, hai tài nữ khác, một tài nhân, căn bản ngay cả một vị trí cũng không được tấn phong, ngoại trừ ban thưởng chỗ
Hoàng hậu, Thái hậu ra, bình thường Hoàng thượng đâu có nhớ đến các
nàng?
Lúc này nghe được ở phía trên Thái hậu
Thái phi nói đến trái vải kia, mọi người đều cúi đầu, trong mắt lóe lên
thần sắc đặc biệt, cũng không biết đang suy nghĩ những thứ gì.
“Nghe nói Lĩnh Nam ngoại trừ trái vải
ra, còn có một thứ rất là hiếm có, nhưng cũng may không giống như trái
vải, không chịu được đường xa như vậy.”
Nghe được phía dưới có người nói như
vậy, lòng hiếu kỳ của Thái hậu nổi lên, cúi đầu nhìn xuống dưới, thấy
vừa nói chính là người lúc trước nói phương pháp dùng ô mai làm điểm tâm – Tôn thải nữ: “Sao, ngươi lại nói một chút, là cái gì?”
Tôn thải nữ thấy Thái hậu hỏi, trên mặt cười nhẹ nhàng nói: “Thiếp nói a, chính là —— mật.”
“Mật?” Trong nội cung ai còn chưa từng ăn mật ong? Phần lớn chỉ dùng mật Chi Đoạn, mật hoa táo, mật bách hoa các loại.
“Đúng vậy, nghe nói trước khi cây vải nở hoa, ong mật sẽ ủ mật, mật ong lấy ra sẽ mang theo mùi vị của vải, mật
này chính là mật lệ chi đấy.” Tôn thải nữ nói xong, không khỏi thở dài
một tiếng, “Bọn thiếp không có phúc khí được ăn trái vải thì cũng thôi
đi, nếu có thể được hưởng một chút lợi ích của Thái Hậu Hoàng thượng,
nếm thử một chút mật lệ chi, là có thể biết mùi vị của trái vải là gì
rồi.”
Chu thái phi che miệng cười nói: “Đến
cùng là ngươi nhiều mưu ma chước quỷ, biết ngươi là nhìn chăm chú vào
trái vải kia, một lát nữa a, theo ta đến đó chia cho ngươi một khay a!
Coi chừng con trùng tham ăn lại bò ra ngoài!”
Thái hậu cũng cười gật đầu nói: “Theo ai gia tới chỗ ai gia cũng chia cho ngươi một khay, chút nữa bảo người đi
hỏi một chút, nếu mà thật có mật lệ chi kia, thì lát nữa cầm đũa chấm
một chút, gọi là cho ngươi nếm thử mùi vị.”
Tôn thải nữ vội uyển chuyển lại, trong
miệng nói: “Thiếp có thể được Thái hậu Thái phi ban thưởng, chính là so
với mật kia còn ngọt hơn đấy.”
Nữ tử khéo miệng như thế, làm cho Liễu
Mạn Nguyệt giương mắt cẩn thận đánh giá, dung mạo ngày thường của Tôn
thải nữ kia mang theo vài phần dí dỏm, trái lại lúc nói chuyện thì ngữ
khí và giọng điệu rất là phù hợp với nàng, thủ pháp trang điểm trên mặt, nhìn so với người bên cạnh có chút bất đồng, hai mắt lộ ra vừa lớn lại
vừa có thần.
Thoa, trâm cài ở trên đầu, trông kiểu
dáng cũng có chỗ khác với mọi người, bởi vì cách khá xa, mặc dù cảm thấy có chút bất đồng, nhưng đến cùng nhìn không quá rõ ràng, chính là quần
áo ở trên người nàng làm cho người ta cảm thấy có chút không được tự
nhiên.
Trong lòng âm thầm xoay chuyển mấy vòng, chờ thêm chút nữa mọi người tản đi, lúc đứng dậy đi, đi ngang qua bên
người Tôn thải nữ kia liền ở trên người nàng cẩn thận đánh giá một chút, lập tức bừng tỉnh ở trong lòng lại mang theo hai phần kinh ngạc.
Trên cái khăn mà nàng cầm trong tay, lại không phải là hoa điểu ngư trùng (hoa, chim, cá, côn trùng) mà là ——HELLO KITTY.
Cô gái xuyên không.
Nhìn lướt qua, thấy con mèo trên khăn
của nàng, trong lòng Liễu Mạn Nguyệt liền có chút cân nhắc. nhưng mà vì
có chút bất ngờ, đầu tiên đầu óc sững sờ, liền lập tức hoàn hồn, đi
hướng cửa đi ra bên ngoài, mà không dừng lại hỏi nàng cái gì.
Liễu Mạn Nguyệt mặc dù được thánh sủng,
trên người lại có phẩm cấp, nhưng rốt cục ở trong hậu cung cũng là rất
tầm thường, lúc nàng đi qua, Tôn thải nữ kia cũng không ngẩng đầu lên
nhìn nàng, chờ các phi tần có phẩm cấp rời đi, các thải nữ mới xoay
người ra khỏi phòng.
Trên đời này có mình, lại thấy một người con gái khác xuyên không ngược lại cũng không ngoài ý muốn. Lúc này tâm tư trấn định lại, ngược lại Liễu Mạn Nguyệt nổi lên sự hiếu kỳ. Trong
các sẽ dùng loại thủ đoạn nào đối với Hoàng thượng, nàng đại khái đoán
được, nhưng vị đồng hương này? Lại đi loại lộ tuyến nào?
Tôn thải nữ đến nay không có bị Hoàng
thượng chọn qua, cho dù là bị chọn, cùng nàng sinh hoạt vợ chồng cũng sẽ không phải là Hoàng thượng thật sự, nàng ta đã là cô gái xuyên không,
rốt cuộc ở trong hậu cung sẽ hành sự như thế nào?
Bây giờ xem ra, nàng ta muốn đánh chủ ý
lên Thái hậu Thái phi đầu tiên, ít nhất ở trong lòng hai người lưu lại
một chút ấn tượng, lại muốn nghĩ biện pháp bò lên trên long sàng sao?
“Haizzz.” Thở dài dằng dặc, cầm quạt
tròn trong tay ở trước mặt chợt quạt hai cái. Bảo nàng đi nhận thức đồng hương? Nàng còn không có thiếu não như vậy. Mình xuyên qua tới đây cũng đã biết rõ mệnh không có ở trên tay của mình, bây giờ chẳng qua thoải
mái một ngày là một ngày, không muốn bò lên trên, càng không muốn nghĩ ở trong hậu cung này như thế nào, nàng cần gì phải đi thông báo tin tức
cho Tôn thải nữ?
Chẳng qua, bây giờ gặp gỡ một vị tiểu
hoàng đế như vậy, ngược lại nàng rất có hứng thú, muốn nhìn xem vị Tôn
thải nữ này sẽ làm ra trò bịp bợm gì.
Sau khi vào cửa sau của Điện Hồng Tâm,
tai nghe thấy phía trong cửa Hoàng thượng đang cùng đại thần nói chuyện. Liễu Mạn Nguyệt không có bảo Tiểu An Tử gõ cửa để cho mình đi vào, cúi
đầu suy nghĩ một chút, hướng về phía Tiểu An Tử vẫy vẫy tay, gọi hắn vào một bên hỏi.
“Những người nào mỗi ngày đều đem điểm tâm đưa tới đây ăn?”
Tiểu An Tử ngẩn người, bận rộn thấp
giọng nói: “Có Chu tần, An tần, Lý lương nhân, Lâm tài nhân, Tôn thải
nữ, năm người này, chính là mỗi ngày đều sẽ đưa tới.” Nói xong, dừng lại một chút lại nói, “Còn có một vài người, thỉnh thoảng sẽ đưa điểm tâm
tới, nhưng không phải mỗi ngày.”
Nghe được quả nhiên là có Tôn thải nữ,
khóe miệng Liễu Mạn Nguyệt nhếch lên, quả là như thế. “Ngày hôm nay Tôn
thái nữ đưa cái gì tới đây?”
Nghe thấy nàng hỏi chuyện của một mình
Tôn thải nữ, Tiểu An Tử đơn giản suy nghĩ một chút, vội nói: “Hôm nay
đưa chính là một đĩa hỗn hợp các loại trái cây tươi, nói là tương dùng
lòng đỏ trứng gà, gọi là salat hoa quả gì đó.”
Vừa nhịn không được, Liễu Mạn Nguyệt bật cười, cũng may âm thanh không lớn, bận rộn đưa tay lên che miệng.
“Liễu chủ tử có muốn nhìn một chút?”
Thấy nàng cười, lại thấy nàng chỉ hỏi chuyện của Tôn thải nữ, Tiểu An Tử cũng là lanh trí, nhanh chóng thấp giọng hỏi.
“Còn giữ lại?”
Mặc dù là Hoàng thượng phân phó, nói là
đồ đưa tới đều đổ đi, nhưng đồ đưa tới tốt xấu gì cũng phải đưa vào cửa
nhỏ mới xử trí. Tiểu An Tử thấp giọng cười nói, “Vừa mới đưa tới nhiều
lắm là thời gian một nén hương, còn chưa có xử lý.”
Suy nghĩ một chút, Liễu Mạn Nguyệt gật đầu cười, bảo hắn khứ thủ.
Tiểu An Tử xoay người đi, cánh cửa thư
phòng ở phía sau bị Tiểu Châu Tử từ phía trong mở ra, thấy Liễu Mạn
Nguyệt quả nhiên là ở bên ngoài, bận rộn cười nói: “Hoàng thượng đang
hỏi ngài đâu, sợ nửa đường có biến cố gì, phái tiểu nhân đi nhìn một
chút.”
Liễu Mạn Nguyệt hướng về phía hắn gật đầu, cười nhẹ nhàng xoay người đi vào.
Tiểu Châu Tử thấy vẻ mặt nàng cười cười, nhưng nụ cười kia giống như là có mang một chút không có ý tốt, trong
lòng buồn bực, ngẩng đầu hướng về phía Bạch Oánh nhìn lại. Bạch Oánh
nhìn hắn lắc đầu, nàng cũng không biết chủ tử nhà mình đây là có cái chủ ý gì, lại vì sao muốn hỏi chuyện của một mình Tôn thải nữ.
“Vừa tới?” Hoàng thượng thấy nàng từ phía sau vòng tới đây,dừng bút đang viết chính thư, ngẩng đầu hỏi.
“Ừ, cùng Tiểu An Tử nói hai câu.” Liễu
Mạn Nguyệt đi tới bên cạnh bàn, thấy chén trà không trong tay Hoàng
thượng, liền cầm ấm lên rót thêm cho hắn một chén.
“Sao vậy? Có chuyện gì muốn bọn họ đi làm?” Hoàng thượng lại cúi đầu viết, thuận miệng hỏi.