“Tới đây, đem nàng lột sạch trói lại, bịt miệng bỏ ở phía trên kia
đi.” Hoàng thượng lui về phía sau một bước, ngay cả đụng cũng lười đụng
nàng ta một chút, lại bảo cứ như vậy trực tiếp ném nàng ta xuống mặt
đất.
Trốn ở phía sau tấm bình phong, ăn mặc giống như Hoàng thượng, Tiểu
Lưu Tử vội vàng đi ra, lôi kéo Hoàng hậu một cách khinh bạc lên trên
giường lớn.
Tiểu Lưu Tử ở đó moi ra một sợi dây buộc bánh chưng, Hoàng thượng
ngồi ở bên giường, còn trừng mắt về phía lỗ thủng nhìn trộm ở bên kia.
Thấy vẻ mặt hắn bộ dạng đắc ý, khiến cho Liễu Mạn Nguyệt ngẩng mặt
chán ngán. vậy mà hắn lại một tay chém đánh ngất Hoàng hậu?! Đây chính
là Hoàng hậu a!! Hắn cũng quá…quá….
Chu tần đỏ mặt, một mạch hướng về phía Thính Vũ Các đi tới. Đến cửa
viện, mấy cung nữ hầu hạ tới liền bị ngăn cản trở về, chỉ nói đây là quy củ của Thính Vũ Các, đương nhiên Chu tần không dám nhiều lời, vẫn cúi
đầu, một mạch hướng bên trong đi tới.
Người vào cửa, chỉ cảm thấy quanh mình giống như có chút nữ tử canh
giữ ở bên cạnh, nhưng không có để ý, chỉ cho rằng đó là cung nữ hầu hạ
trong Thính Vũ Các. Nàng lại không biết, Hoàng thượng ở đây dùng toàn bộ đều là thái giám, chưa từng dùng qua cung nữ hầu hạ.
Thấy Chu tần đi vào, mấy người đi theo Hoàng hậu tới đều ngẩn người,
hồi lâu không nói nên lời, đợi nàng ta đi lên rồi, Xuân Vũ mới hồi phục
lại tinh thần, kéo một tiểu thái giám ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Vị
công công này, vừa mới đi lên…. Thực là Chu tần?”
Tiểu thái giám kia gật đầu: “Đúng vậy a.”
“Vì, vì sao Chu tần lại tới đây?” Xuân Vũ chỉ cảm thấy giống như là
chỗ nào đó không đúng, nhưng không biết đến tột cùng ở phía trên rốt
cuộc là làm cái gì.
“Chúng ta cũng không biết, chỉ nghe nói…. Hình như là Thái hậu lão
nhân gia gọi Chu tần tới.” Tiểu thái giám kia cười đến rất vô tội, thấy
Xuân Vũ ngẩn ra, liền quay người rời đi.
Đại môn mở ra, nghe thấy xộc vào mũi là mùi thơm ngọt ngào. Chu tần
đỏ mặt, khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hoàng thượng ngồi ở phía trước
cửa sổ,trên mặt ý hồng càng lớn, thấp giọng kêu một tiếng: “Biểu ca….”
Thấy nàng đi vào, Hoàng thượng hừ một tiếng, cũng đứng dậy, đi tới
trước mặt nàng, hai mắt đánh giá trên dưới. Đừng nói, nàng vừa cúi đầu,
nhìn cũng không có khó chịu như vậy —— nhưng chỉ cần là giương mắt nhìn
mình, trong đầu liền hiện ra bộ dáng của Thái hậu, chính là cứng rắn,
đoán chừng cũng có thể làm cho mềm nhũn.
“Có biết vì sao trẫm vẫn luôn không gọi ngươi tới hầu hạ?”
Nghe thấy Hoàng thượng hỏi, Chu tần run lên trong lòng, thân thể mềm
nhũn, thấp giọng nói vo ve như con muỗi: “Sợ là….sợ là….Biểu ca thương
tiếc Hoa Thanh còn nhỏ…..” Nàng mới may mắn tới được ba tháng, chắc hẳn
Hoàng thượng cũng biết rõ đấy. Thái hậu cũng không nói? Mình quá nhỏ,
lúc này thân thể vừa mới bắt đầu ổn định, Hoàng thượng lúc này gọi mình
tới đây hầu hạ chính là có ý thương tiếc đây…..
Hoàng thượng ở đó nhíu mày, chưa từng nghĩ nàng ta lại nghĩ như vậy?
Thế này cũng quá…quá….hại hắn ngay cả lời nói khó nghe cũng có chút
không đành lòng nói ra khỏi miệng.
Nghĩ tới, liền thở dài, giọng nói buông ra có chút thấp: “Ngươi rất giống Thái Hậu.”
Chu tần đỏ mặt, chỉ cho là hắn khen mình và cô cô gần gũi, lại thấp giọng ừm một tiếng.
Hoàng thượng đợi nửa ngày, mới chờ thấy một tiếng như vậy, trong lúc
nhất thời không khỏi đầu to ra. Trước kia hắn không muốn đụng tới biểu
muội này, chỉ cảm thấy hình như nàng ta không phải là người trong Các,
lại dầu gì cũng là họ hàng với mình, hắn có thể bảo Tiểu Lưu Tử dùng dưa leo giả căn gây họa cho những oanh oanh yến yến, nhưng lại không muốn
bảo hắn tổn hại biểu muội của mình như thế.
Yên yên tĩnh tĩnh ở trong nội cung, mình sẽ nuôi nàng cả đời là xong. Nhưng nghĩ đến, hắn muốn tốt với nàng, các nàng lại không thuận theo,
không nên cứng rắn vội vàng tham gia!
“Ngươi. . . . . . Thật sự muốn hầu hạ trẫm?” Nghĩ tới, trong lòng lại sinh ra vài phần bất đắc dĩ.
“Vâng….” Giọng nói so với vừa rồi còn thấp hơn một chút, nếu như
không phải là lỗ tai của Tiểu hoàng đế tốt, hầu như là nghe không thấy.
“Không hối hận?” Hoàng thượng híp mắt lại, nói chuyện với Chu tần này so với nói chuyện với Ngọc Điệm Thu kia còn khó khăn hơn đây. Người kia là nhiệt tình quá độ, chưa thỏa mãn dục vọng, người này là xấu hổ quá
độ, ngược lại làm cho người ta đau răng.
“Vâng….” Giọng nói này lại thấp hơn ba phần, trong đầu Chu tần cũng
là buồn bực, thị tẩm… Sao còn phải hối hận? A, đúng rồi, nghe nói lần
đầu tiên sẽ đau, quả nhiên vẫn là biểu ca… thương tiếc mình nhất đây…
Nghĩ vậy, liền khẽ ngẩng đầu, trong mắt kia mang theo sương mù, bộ
dáng hướng về phía Hoàng thượng mang theo tình ý quét qua, lại ngượng
ngùng vô cùng cúi thấp đầu.
Hoàng thượng ở đó ngược lại hít một hơi khí lạnh, bộ dáng kia…. Giống như thấy Thái hậu…. nhưng Thái hậu nếu là bộ dáng liếc mắt đưa tình như thế….Trên người run lên mấy cái, mặt Hoàng thượng tái nhợt, trong đầu
đột nhiên chui ra hình dáng Liễu Mạn Nguyệt. Trong lòng chỉ muốn nhanh
chóng kết thúc những chuyện hư hỏng trong phòng này, trở về ôm yêu tinh
kia nghỉ ngơi một hồi thật tốt! Bằng không thì sợ là mình sẽ bị dọa đến
nỗi ngay cả ngủ cũng ngủ không được rồi!
“Ngươi lớn lên quá giống mẫu hậu, trẫm vừa nhìn đã nhớ tới mẫu hậu rồi.”
Chu tần nghe lời này, còn tưởng là lời khen, xấu hổ đến nỗi ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Hoàng thượng cắn răng, bất chấp tất cả liền nói: “nếu như Trẫm cùng
ngươi sinh hoạt vợ chồng, ngươi lại giống như mẫu hậu, chẳng phải trở
thành….thành….”
Lời này chưa nói xong, cũng không thể nói thẳng ra.
Chu tần tâm tư lại đơn thuần như nước, lúc này cũng cảm thấy không
đúng rồi, ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, chợt hồi phục thần trí —— mình
lớn lên giống Thái hậu, Hoàng thượng còn nói vừa thấy mình giống như
thấy Thái hậu, vậy lúc cùng mình sinh hoạt vợ chồng, không phải là
loạn…. loạn luân rồi sao?!
Trước mắt tối sầm lại, đầu cũng choáng váng hôn mê.
Chẳng trách, chẳng trách Hoàng thượng một lần cũng không gọi mình tới. Thì ra là như vậy, còn tưởng là hắn. . . . . .
“Thái hậu nói, nhất định phải cho ngươi chút thể diện để dựa vào.”
Nếu như nói được lời mở đầu, phía sau liền dễ nói hơn rồi, “Nhưng trẫm
không muốn nhìn thấy khuôn mặt của ngươi, nếu như sinh hoạt vợ chồng, sợ là phải ủy khuất ngươi rồi.”
Chu tần đỏ mắt, trong mắt nước mắt trào lên ướt át, nghẹn ngào rầu rĩ hỏi: “Ý của biểu ca là….”
“Nằm ở trên giường kia, thân thể ở bên ngoài.” Quay đầu chỉ vào
giường lớn đã buông rèm, Hoàng thượng lạnh mặt nói, “Như thế, ngươi còn
nguyện ý?”
Chu tần không thể so với những người khác, dầu gì cũng là họ hàng với mình, có thể không đụng, Hoàng thượng thật sự không muốn để cho Tiểu
Lưu Tử đụng nàng ta. Bây giờ đem lời này nói rõ với nàng rồi, nàng nếu
như không cam tâm tình nguyện, vậy thì để nàng rời đi, ngày sau mình
cũng không làm khó cho nàng. Ăn ngon uống tốt, để cho vị trí cao cao
trong cung cũng là được rồi.
“Thiếp. . . . . . Thiếp. . . . .” Lại khóc thút thít hai tiếng, Chu
tần trái lo phải nghĩ, ngay vào lúc Hoàng thượng đang không kiên nhẫn
muốn mở miệng hỏi nàng, nàng mới lại nói, “Thiếp…. nguyện ý hầu hạ Hoàng thượng!” Người cũng đã tới rồi, như vậy trở về…. Không phải là hướng
mọi người trong cung nhắn nhủ, mình không thể thị tẩm sao?!
Nằm ở trên giường thị tẩm, mình là âm thầm vứt bỏ thể diện, lúc này
trở về, lại sẽ bị chúng phi tần trong cung nhạo báng! Cùng hắn ngoài
sáng ăn khổ, không bằng âm thầm chịu khổ đi! Giống như cô cô nói, đợi có hài tử, liền có chỗ dựa đấy.
Hoàng thượng ở đó lông mày càng nhướng càng cao, thấy nàng mặc dù
trên mặt treo nước mắt, trong mắt lại kiên định một mảnh, trong lòng
không khỏi trầm xuống, im lặng khẽ gật đầu, tay giơ lên, lại một tay
chém xuống……
Hai người song song bị trói, đầu hướng vào bên trong, cái mông cong
lên ở bên ngoài, rèm buông xuống, chỉ để lộ eo của hai người về sau.
Nếu các ngươi đã vội vàng không có thể diện, vậy thì chớ nên trách trẫm.
Lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn lướt qua Tiểu Lưu Tử đang cúi đầu canh giữ ở chỗ đó, Hoàng thượng mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn hai cái mông trắng như tuyết, trơn bóng vểnh ra, Tiểu Lưu Tử
không khỏi thương hại từ trong lòng, trong bụng thở dài một hơi.
Từ sau cái ngày một đao cắt bỏ, trong đầu thường xuyên hoài niệm tiểu huynh đệ đã bỏ mình mà đi. Chỉ có thể ở trong mộng mới có thể hưởng thụ một ngày có JJ.
Nhưng hiện nay, Hoàng thượng đã ban cho mình cái thần khí của thái
giám, lại cho phép mình đụng vào phần đông các vị phi tần, trừ một vị
kia, nhưng trong lòng….sao lại không có tư vị như vậy đây?
Bây giờ nghĩ lại, mình là một người nam nhân giả, vào lúc trời tối
hàng ngày cùng các nữ tử “hoan hảo” còn mệt muốn chết không sống được
đây này, nếu thực sự còn giữ cái của nợ kia, cưới vợ sinh con, lại có
mấy phòng tiểu thiếp, không phải là sẽ mệt chết sao!!
Haizzz, buổi tối ngày hôm nay phải hầu hạ hai vị này, cũng may hai vị này đều là lần đầu, nếu không, hai người đều giống Ngọc tần như vậy,
mình sợ là không thấy được mặt trời ngày mai rồi.
“Đi thôi.” Thấy Hoàng thượng đen mặt đi vào cửa, Liễu Mạn Nguyệt cũng không hỏi nhiều, đứng dậy từ bên cạnh hắn mà cùng nhau đi ra khỏi cửa.
Hai người không có đi xuống thang gác ở chính sảnh, ở dưới đó còn có
cung nữ đang chờ Hoàng hậu đấy. Chỉ từ trên thang gác nhỏ ở bên cạnh bí
mật xuống lầu, từ trong ám đạo trở về trong Thu Thủy Các.
Vào cửa, mấy người Bạch Oánh hầu hạ rửa mặt chải đầu sơ qua một chút liền rời đi.
Hoàng thượng vẫn một mực im lặng không lên tiếng chợt kéo nàng đến
trước người mình, vòng quanh eo của nàng, đầu rúc vào trong ngực nàng,
liền bất động.
Vừa nãy ở trong “mắt mèo: nhìn, lúc Tiểu hoàng đế này giải quyết
Hoàng hậu thì đơn giản, thô bạo, thoáng cái đã đánh ngất xỉu nàng ta.
Nhưng với Chu tần ở phía sau thì lại nói cả buổi, trong lòng ít nhiều gì cũng là có một chút điểm tư vị không phải. Đó là biểu muội của hắn, bây giờ lại là phi tần của hắn, trong lòng nàng không khỏi không thoải mái.
Nhưng lúc này lại nhìn thấy tâm tình của hắn rấtlà không tốt, một
chút ý ghen tuông trước đó liền đi. Cúi đầu, hai tay ôm đầu của hắn, nhẹ nhàng dựa vào trên mái tóc đen nhánh của hắn, hồi lâu, Tiểu hoàng đế
mới thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút ý cười,
trên mặt lại cũng có chút khổ sở.
Ngồi ở bên cạnh hắn, hai người tựa vào trên đầu giường, Hoàng thượng
lại đem nàng kéo vào trong ngực, bàn tay to ở trên đầu vai nàng vỗ nhẹ,
thấp giọng nói: “Sao trời có người này, người khác muốn cho nàng tốt,
nàng lại nhất định cần chăn chứ không cần lót bên trong áo*( ý cần bề
ngoài không cần bản chất bên trong)?”
Trong lòng vòng vo mấy vòng, đoán chừng cùng với chuyện vừa nãy có
chút quan hệ. Nghĩ nghĩ, ngược lại nghĩ ra được tám, chín phần. Lúc này
mới mở miệng nói: “Trên đời này ai mà không sống cho người khác nhìn? Có lót trong áo thì không thể có mặt mũi, có mặt mũi thì không thể có lót
trong áo. Trên đời đã không có chuyện song toàn, người đời buộc lòng
phải chọn một cái vừa ý mình thôi.”