Vốn là chỉ nghĩ chuyện Chu tần vừa nãy, bây giờ lại đột nhiên nghĩ
đến, nàng đi theo bên cạnh mình, nhưng từ trước đến giờ chỉ có miếng mà
không có tiếng. Lại nhớ trước kia lúc đó hỏi nàng, nàng thà rằng bảo
mình đi sủng sủng phi khác ở trong cung, cũng không có bảo mình quang
minh chính đại đối tốt với nàng.
Trong lòng lại mềm nhũn mấy phần, rõ ràng thương chính là nàng, yêu
chính là nàng, sủng cũng là nàng, lại vẫn cứ bảo người bên ngoài đem
thanh danh gánh lấy. Nàng thấy những nữ tử kia còn phải hành lễ, quỳ
lạy, nếu như người khác làm khó nàng, nàng cũng vẫn phải chiếu theo, lui bước. Xưa nay những nữ tử kia đến gần mình không ngớt, hôm nay vừa mới
cùng hai người kia tức giận một bụng buồn bực, bây giờ so sánh hai bên,
thì càng cảm thấy nàng là tri kỷ của mình.
Ôm cánh tay của nàng lại chặt thêm mấy phần, Hoàng thượng nâng cằm
nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống, hồi lâu mới ngẩng đầu lên: “Ủy khuất
nàng.”
Mở to hai mắt, nhìn về phía hắn cười nhẹ một tiếng: “Chỗ nào thì ủy
khuất rồi? Thiếp sống rất thoải mái mà.” Nàng lười vội vã, mới không cam tâm tình nguyện bị người suốt ngày tính kế ở sau lưng, thù hằn, ngáng
chân đấy. Bằng không thì, ở trong cung làm sủng phi tự do hung hăng càn
quấy….thật cũng không tệ.”
“Trẫm khiến ngươi càng thoải mái hơn.” Đem nàng hướng về trên giường
đẩy xuống, người cũng dán lên trên, vừa mới hao tổn miệng lưỡi cả buổi,
trong đầu bị đè nén cực kỳ, khiến trong lòng hắn khó chịu, lúc này không giày vò nàng một phen thật tốt, sợ là sẽ phải nghẹn ra hỏa tới đây.
Ngọc thể ngang dọc, đã bị hắn đặt ở trên giường xoa nắn một phen.
Biết hắn ngày hôm nay tâm tình không tốt, Liễu Mạn Nguyệt cũng thuận
theo hắn. Chưa từng nghĩ, hắn bây giờ khó chịu trong lòng, thân thể so
với bình thường càng thêm dũng mãnh. Ngoại trừ trước kia biết một chút,
bình thường lúc hai người ở cùng một chỗ, tối đa cũng chỉ giày vò nàng
gần nửa canh giờ là thôi, ngày hôm nay đã gần nửa canh giờ rồi, mà vẫn
chưa xong!
Cổ họng la đến mức khàn giọng, trên người run lên một cái cũng nhịn
không được lại run rẩy. Chỗ hai người kết hợp có dòng nước chảy ra, rơi ở trên giường, dính vào trên người, trên đùi hắn.
Lại giày vò trong khoảng thời gian chừng nửa nén hương, lúc này mới xong việc.
Bên ngoài Bạch Oánh cúi đầu nghe động tĩnh, thấy ở bên trong gọi nước, lúc này mới vội vàng đưa nước vào.
Hoàng thượng đã ôm nàng tránh đến trên mặt giường lớn ở gần cửa sổ,
trên giường thu dọn sạch sẽ lúc này mới lại trở về ôm ở một chỗ nghỉ
ngơi.
Bên trong Thính Vũ Các, ở trên mặt giường lớn của Tam phòng, lúc hai
nữ tử tỉnh lại, đều bị trói, bịt miệng, ngẩng đầu trong mê hoặc nhìn
xung quanh một cái, một vị Hoàng hậu, một vị Tần, đang đối mắt nhìn
nhau!
Trong lòng kinh ngạc hết sức, Hoàng hậu lại cảm thấy có người ở phía
sau mình, trong lòng cả kinh, muốn mở miệng gọi người, nhưng trong miệng bị bịt kín, tiếng động gọi ra đều bị biến thành tiếng hừ lạnh.
Cho đến lúc này, Hoàng hậu mới hiểu cái gọi là “Quái dị” của cung nữ
kia rốt cuộc là cái gì. Sao Hoàng thượng lại thích trói người lại để
hành sự? Cũng chẳng trách hắn lại không chịu đi tới chỗ của phi tần!
Lại nhìn thấy Chu tần ở bên cạnh, đỏ bừng mặt, liều chết nhắm mắt
lại, trong lòng lại càng tức không có chỗ xả. Sao nàng ta lại tới đây?
Chẳng lẽ hắn lại gọi hai ngườicùng hầu hạ một chồng sao?!
Sự đau đớn sau khi hành sự đã ngăn lại hận ý trong lòng Hoàng hậu
nương nương, mặc dù nàng không biết chuyện của Chu tần là như thế nào,
nhưng rốt cục người cũng đến rồi, mà lại cùng mình giống nhau, bị đặt ở
trên giường, chắc hẳn….
Vừa đụng người này, lại phải đi hầu hạ người kia. Vừa nãy lúc Hoàng
hậu hừ một tiếng, ý tức giận ở bên trong rất nặng. Lúc này đổi lại là
Chu tần, động tĩnh nói chung là so với tiếng hừ bình thường bé như con
muỗi của nàng đã lớn hơn một chút rồi – lớn như con ruồi.
Làm xong bên trái lại làm bên phải, Tiểu Lưu Tử ở phía sau bận rộn
bất diệc nhạc hồ*. Mặc dù hai nữ tử này đều quay đầu lại, nhưng vì thể
hiện rõ sự anh dũng bất phàm của Hoàng thượng, Tiểu Lưu Tử vẫn chịu đựng sự mệt mỏi ở bên hông, mỗi một vị đều hầu hạ trọn vẹn ba lần lớn, tổng
hợp lại cũng miễn cưỡng có hai canh giờ nhỏ rồi.
*Bất diệc nhạc hồ: vui quên cả trời đất
Đem thứ gì đó từ lòng trắng trứng, bột mì, mật ong các loại trộn
thành bóp vào trong cơ thể hai nữ tử, lúc này mới phủi quần áo, rời đi
không giữ lại nửa điểm vân thải, giấu kỹ kỹ thuật và tên.
Cung nữ hầu hạ Hoàng hậu ở phía dưới nhận được tin tức, nói là kêu
lên đi hầu hạ, mọi người mới chịu đựng sự thấp thỏm trong lòng mà đi lên lầu.
Đi vào cửa nhỏ của tầng ba, đến bên giường, lúc này mới nhìn thấy hai cái mông rất tròn trắng như tuyết vểnh lên ở bên ngoài rèm! Ở trong
một mảnh bừa bộn, lạc hồng hòa với trắng sữa, khiến cho cung nữ đến hầu
hạ cả một đám đều xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng.
Xuân Vũ kinh hãi ở trong lòng, hỉ cảm thấy trong đầu phát ra từng đợt mơ hồ, Tiểu hoàng đế kia…. Tiểu hoàng đế….. hắn lại thật sự gọi nhị nữ
tới hầu hạ cùng lúc?!!
Nàng thấy Chu tần tới đây, trong lòng còn ôm một tia may mắn, chỉ cho là Thái hậu có việc gọi Chu tần tới đây lấy lòng một lần. Thấy nàng sau nửa ngày không có đi xuống, cũng cho là Hoàng thượng dâm loạn không
chịu nổi, đích thị là sủng hạnh một người, tiếp đó sủng hạnh người thứ
hai. Cho đến lúc này, người giống như bị sét đánh, đứng ở đó một hồi lâu vẫn thẫn thờ.
Hai cung nữ vội kéo rèm ở hai bên lên, mọi người lúc này mới cảnh giác, trên người hai người này đều bị trói bằng dây thừng!
Chẳng trách, nếu không phải như thế, hai người này đều là phi tần trọng yếu trong cung, sao có thể hầu hạ cùng lúc?!
Cởi dây thừng, Chu tần chỉ cảm thấy trong lòng xấu hổ không thôi, kéo góc chăn oa oa khóc. Người đi lên hầu hạ không có cung nữ của mình,
nhưng mà tháo sợi dây thừng trên người nàng cũng được, lúc này không có
ai hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo.
Hoàng hậu phủ sương lạnh trên mặt, không để ý mình mới phá thân, rửa mặt xong, liền gắng gượng muốn rời đi.
Chờ sau khi đoàn người Hoàng hậu rời đi, trong phòng này chỉ chừa lại mỗi mình Chu tần, lại càng khiến cho nàng khóc đến mức gần như muốn
đoạn hồn.
“Nương nương, ngài….không uống thuốc kia?!” Trong tay cầm một cái hộp ngọc, ở bên trong đặt một viên thuốc trợ giúp có thai, Xuân Vũ mang vẻ
mặt khiếp sợ nhìn Hoàng hậu.
Bị khuất nhục lớn như thế, nàng….nàng lại không uống thuốc?! Chịu tội cả buổi như thế lại mất công sao? !
Trên mặt Hoàng hậu một mảnh đỏ hồng, sao nàng lại không biết xấu hổ
mà nói mình là bị Hoàng thượng đánh ngất xỉu, trói lại rồi ném ở trên
giường, cũng không kịp ăn? Đành phải lạnh mặt hừ một tiếng, bất kể Xuân
Vũ kia hỏi cái gì nữa, chỉ nói câu: “Ngày hôm nay đi theo, phàm là không phải người mang tới, tất cả đều bịt miệng đánh chết!” Sau, liền ngậm
miệng không nói.
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Hoàng hậu cũng đi rồi?!” Sáng sớm bị người
gọi dậy, lại nghe được tin tức như thế, khiến cho trên mặt Thái hậu rất
là kinh ngạc, miệng há ra đến nửa ngày, khép cũng không khép được.
“Dạ, Hoàng hậu nương nương tới trước, rời đi trước. Lúc đi, sắc mặt
đó….không được dễ nhìn.” Cung nhân đáp lời cúi đầu, nói lượt bớt
“Vậy Hoa Thanh đâu?”
“Chu tần…..Buổi sáng ngày hôm nay mới rời đi.”
Chẳng lẽ…. hắn liên tục sủng hạnh hai người hay sao? Không đúng,
không đúng, không chừng là hai người gặp mặt cùng một chỗ, Hoàng hậu
biết Hoa Thanh cũng đi hầu hạ, lúc này mới tức giận đi.
Trong lòng Thái hậu tìm được cớ để an ủi mình, chợt nghe bên ngoài có người tới báo.
Người tới chính là Thái giám của Thính Vũ Các, trong tay bưng hai
hộp: “Hoàng thượng bảo nô tài mang hai cái hộp này đưa tới cho Thái hậu
xem qua.”
“Cái gì?” Thái hậu nhíu mày, đang suy nghĩ làm thế nào để gọi Hoàng
thượng tới đây hỏi chuyện, ở trên hai cái hộp kia khẽ liếc qua một cái,
chợt ngây ngẩn cả người —— thật quen mắt……
Thái giám kia cũng không trả lời, trực tiếp mở hai cái hộp kia ra.
Hai cái khăn trắng thuần, phía trên một mảnh đỏ thẫm, còn mang theo một chút dấu vết khác của của nợ……
Khăn trắng…. mà lại còn là hai cái…..
Thái hậu choáng váng đầu, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, sau một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Ngày hôm qua nhị nữ tới, ngày hôm nay hắn liền tặng hai cái khăn
trắng tới đây…. Nhìn thấy màu máu ở phía trên, quả thực lưu lại cùng
ngày, nói cách khác…. Tối ngày hôm qua hắn quả thực sủng hạnh hai nữ
tử?!
Buổi sáng ngày hôm đó, Hoàng hậu vừa vặn bị bệnh nhẹ, Thái hậu cũng
vừa khéo bị bệnh nhẹ, chúng phi tần không cần phải đi thỉnh an thăm hỏi. Lại nghe nói, hôm nay Chu tần cũng “bị bệnh”, không ra cửa được.
Chuyện buổi tối ngày hôm trước, cũng không biết tin tức truyền từ đâu tới, nói là Hoàng thượng một đêm ngự nhị nữ, nói có căn cứ hẳn hoi.
Trong lòng mọi người nói tin lại không tin, đang suy nghĩ đấy, Hoàng
thượng nơi đó hạ xuống một ngự chỉ, nâng Chu tần làm Chu phi.
Chúng nữ giật mình trong lòng, Chu tần vốn là cháu gái của Thái hậu,
xuất thân mặc dù có chút thấp, nhưng chỉ cần hầu hạ qua Hoàng thượng một lần, sẽ nhất định có thể tấn lên một vị.
Bây giờ Hoàng thượng nâng vị trí của nàng ta lên, vậy buổi tối ngày hôm qua đích thị là nàng ta đi hầu hạ mới đúng!
Nhưng tại sao lại nghe nói, giờ Tý ngày hôm qua, Hoàng hậu vẻ mặt
tiều tụy nổi giận đùng đùng từ trong Thính Vũ Các đi ra đây? Chẳng lẽ…..
“Hôm nay không cần đi?” Nghe Bạch Hương tiến vào bẩm báo, Liễu Mạn
Nguyệt đưa tay ngáp một cái, đêm qua nàng bị Hoàng thượng ra sức giày
vò, đang suy nghĩ có nên tìm một cái cớ không đi hay không, bây giờ
ngược lại cũng tốt, chắc hẳn là Hoàng hậu không có mặt mũi gặp người.
Thái hậu sau khi biết chuyện nhất định là bị chọc tức, mình ngược lại có thể ngủ lấy sức rồi đây~ “Ta lại ngủ thêm một lát, đừng ồn ào ta…..”
Như thế quậy một hồi, chuyện ngày đó Liễu Mạn Nguyệt bị người cản trở lại không có người nào nhắc đến.
Vốn là, còn có người nghi ngờ, nói là tối ngày mười lăm hôm đó, trong nhị nữ hầu hạ có thể có một người là Liễu mỹ nhân hay không? Cũng không biết ở đâu nói, Hoàng hậu nương nương thay thế Liễu mỹ nhân, bảo nàng
ta ngày kế tiếp lại đi. Hơn nữa buổi sáng Chu phi mới rời khỏi Thính Vũ
Các, Hoàng hậu lại quá nửa đêm, thừa dịp trời tối rời đi…. Chuyện này,
chính là không cần thám tử lừng danh tới tra, cũng đã rõ rõ ràng ràng
rồi.
Hoàng hậu và Chu phi lại đều có người chống lưng! Không có ai dám cả
gan công khai nói cái gì, nhưng âm thầm thì lại không có cách nào quản
được.
Mười sáu ngày hôm đó, Hoàng thượng lật bài tử của Liễu mỹ nhân, mọi
người lúc này mới vững tin, ngày mười lăm hôm đó nàng quả thực bị người
thay thế đấy.
“Đừng làm rộn, buổi sáng ngày hôm nay ta còn không đứng dậy nổi đấy.”
Hoàng thượng kéo cánh tay của nàng, đem nàng chặn ở phía trước cái
gương lớn, Liễu Mạn Nguyệt không có cách nào, chỉ đành phải kéo ống tay
áo nàng cùng hắn làm nũng.
“Vậy một lần được không? Nguyệt Nhi ngoan, chỉ thử một hồi trước.”
Ngày hôm nay Hoàng hậu, Thái hậu nơi đó đều ăn bực, ngoại trừ chuyện
chính sự trong triều, lại không có những chuyện khác quấy rầy hắn, tâm
tình Hoàng thượng cực tốt, lần này, tức khắc đã nhớ lại chuyện cái gương kia rồi.
“Đừng, đã sưng rồi!” Trên mặt ửng đỏ, buổi tối ngày hôm trước làm
chuyện đó cả buổi không tính, bây giờ sao còn….. hắn cũng không sợ về
sau già rồi thân thể bất lực?
“Sưng lên?” Hoàng thượng nhíu lông mày, tiến tới bên cạnh mặt nàng
cười nhẹ nói, “Vừa vặn, nơi này có tấm gương, chắc hẳn nàng tự nhìn cũng không rõ ràng lắm, vừa khéo bây giờ cẩn thận nhìn một chút….”
Đây chính là tên lưu manh! Sắc lang! Đồ vô sỉ!
Ra sức cắn răng, một đôi mắt hoa đào trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng
vẫn bị hắn cởi sạch sẽ, dựa vào trước gương làm một hồi. Cũng may, ngày
hôm trước làm muộn chút ít, hôm nay Hoàng thượng xuống “dưa” lưu tình*,
thật sự chỉ náo loạn nàng một hồi, rồi ôm nàng đến trên mặt giường lớn,
hai người liền ôm nhau ngủ.