Sau ngày cầu hôn, khoảng mười ngày sau hai gia đình chính thức gặp mặt. Tuy điều kiện có chút chênh lệch nhưng gia đình anh không hề ra vẻ mà tỏ ra vô cùng thân thiện, nồng nhiệt đón tiếp ba mẹ cô. Nói chuyện một hồi bên đàn trai đưa ra hai mốc thời gian để mọi người kham khảo. Một là tổ chức đám cưới vào ngày hai mươi của tháng tư tức là hai tháng nữa, hai là mùa thu năm sau.
Kỳ Vân cảm thấy hai tháng nữa thì quá gấp không kịp chuẩn bị, còn Trần Kha Nghị tất nhiên cho rằng năm sau quá lâu anh không chờ đợi nổi. Vậy là diễn ra một hồi tranh luận giữa cô và anh. Phụ huynh cũng mặc kệ cho hai đứa quyết định.
Kết quả thế nào ư? Tất nhiên là ngày hai mươi tháng tư theo giáo sư Trần nhà cô.
Anh nói cô chỉ cần chọn một bộ lễ phục đẹp nhất vui vẻ bước vào lễ đường cùng anh là được, còn lại mọi việc cứ để anh lo.
Quả thật như vậy, bình thường đám cưới sẽ bận tối mắt tối mũi, Kỳ Vân lại khác, đi dạy xong về nhà xem phim, dưỡng da rồi đi ngủ vô cùng nhàn hạ. Đến mức cô cảm sắp tới có phải đám cưới của mình hay không? Có chút không chân thực.
Tuy nhiên cô cũng rất vui vẻ hưởng thụ cảm giác được cả nhà cưng chiều không cho động tay vào việc gì. Nào đâu như mấy lời đồn rằng mẹ chồng nàng dâu sẽ xảy ra mâu thuẫn. Có lẽ do quá cô may mắn gặp được anh, một người tuyệt vời.
Đây là lần đầu tiên bà Trần làm thông gia nên hồi hộp không thôi, chẳng biết bắt đầu từ đâu liền thuê thêm một đội ngũ tư vấn trang trí tiệc cưới về làm cố vấn cho hai bên gia đình, nhờ đó mọi người cũng bớt luống cuống. Mọi khâu chuẩn bị cũng nhanh chóng hoàn thành.
Bây giờ chỉ còn đợi cô và anh chụp bộ ảnh cưới nữa là xong.
Hôm nay Kỳ Vân cùng Trần Kha Nghị đi thử váy cưới. Tối qua cô đã cố gắng ngủ sớm nhưng trong lòng cứ nôn nao không thể chợp mắt được. Tới lúc ngủ được lại giật mình xem trời đã sáng chưa. Làm hôm nay gương mặt bơ phờ, thật muốn khóc, cô nhìn hình ảnh mình trong gương: “Hay là để ngày mai đi.”
“Ngày mai lỡ em lại thức trắng đêm nữa thì không phải thảm hại hơn nữa sao?”
“Nhưng mà...” Bộ dạng này cô không ra đường đâu. Trông rất xấu xí.
Trần Kha Nghị bất đắc dĩ xoa đầu cô: “Em cứ như vậy tới hôm đám cưới thì làm thế nào?”
Anh bước ra ngoài gọi điện thoại cho Dư Kỵ nhờ tư vấn, cậu ấy là bác sĩ có tiếng ở nước ngoài, hỏi ý kiến của cậu ấy sẽ chính xác nhất.
Dư Kỵ thành thục đọc một loạt tên thuốc bảo anh đi mua, đã số là thuốc bổ trợ chống lo lắng, còn dặn anh quan tâm an ủi cô nhiều hơn. Cuối cùng còn chốt lại một câu: “Tôi thấy cậu đúng là sắt đá, hôn lễ của mình lại không chút hồi hộp sao?” Liền bị Trần Kha Nghị trực tiếp cúp máy.
Ai nói anh không hồi hộp?
Anh nhanh chóng ra ngoài mua thuốc cho cô, cũng không ép cô phải đi trong buổi sáng. Đỡ cô nằm xuống giường, vuốt nhẹ tóc cô: “Ngủ một chút đi, khi nào em dậy hẵn đi.”
Dường như thuốc này rất có tác dụng, Kỳ Vân nằm một chút thấy tâm trạng thoải mái hơn, mắt cũng từ từ nhắm lại. Đến khi cô thức dậy đã là mười giờ, tinh thần phấn chấn hẵn, mắt không còn vẻ lờ đờ nữa.
Cô vui vẻ cùng anh đến trung tâm áo cưới. Nơi đây thuộc sở hữu của Lục Đông Quân ông hoàng ngành áo cưới. Mua một bộ váy ở đây nhất định phải là người có điều kiện. Có nhiều người nổi tiếng quốc tế cũng không ngại đường xá xa xôi bay tận qua đây nhờ Lục Đông Quân thiết kế cho một bộ váy cưới đẹp đẽ nhất.
Cô không nghĩ anh sẽ đến đây, liền níu chặt tay anh: “Hay là đổi chỗ khác đi.” Vào mấy chỗ này cũng rất áp lực nha. Nhưng mà nhìn qua ô cửa kín thôi đã thấy rất đẹp rồi, đi ra có hơi luyến tiếc.
“Sao vậy?” Anh dừng lại hỏi cô, chỉ sợ cô vẫn còn mệt.
Anh không biết sao mà còn hỏi: “Chỗ này rất đắt nha.”
Tưởng cô lại mệt muốn về, anh cười nhìn cô: “Yên tâm kinh tế chồng em có thể mua cho em toàn bộ váy cưới ở đây.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, lại bị anh lôi vào bên trong.
Nơi này rất rộng, ở giữa sảnh chính là một tủ kính lớn, bên trong gắn một trục xoay tròn, một chiếc váy cưới treo trong đó. Cô không nhịn được mà tiến lại gần như có một mị lực đẩy cô đến. Phía trên còn đề tên là chữ “Niệm“. Đây là kiểu váy lộng lẫy nhất cô từng thấy. Váy được thiết kế theo kiểu công chúa, bóp chặt ở eo còn thân váy xòe ra, đặt biệt phía trước thiết kế hơi ngắn lên tôn lên đôi chân thon dài của người mặc. Tay áo theo kiểu rủ xuống vừa vặn làm lộ ra phần xương quai xanh. Phía sau cổ hình chữ V khoe ra tấm lưng trần. Không biết trên đây gắn bao nhiêu viên đá mà vô cùng lấp lánh. Chiếc váy xoay theo trục càng trở nên bồng bềnh.
Kỳ Vân không nhịn được mà cảm thán: “Thật tuyệt!”
Trần Kha Nghị thấy biểu cảm của cô chỉ hận không thể nhào vào tủ kín cướp váy đem về, phun ra một câu làm hy vọng của cô dập tắt: “Riêng chiếc váy này không được.”
“Tại sao?” Cô bĩu môi rõ ràng anh nói có thể mua cho cô toàn bộ váy ở đây mà. Đúng là lời đàn ông nói không đáng tin.
Trần Kha Nghị làm ra bộ dạng thần bí thì thầm vào tai cô: “Em có thấy mấy viên đá đính ở trên thân váy không?” Kỳ Vân liếc nhìn rồi trịnh trọng gật đầu. Anh nuốt nước bọt nói tiếp: “Đều là kim cương thật đấy.”
Kỳ Vân thất kinh một tiếng lùi về sau, anh nhanh tay đỡ sau lưng cô. Nhìn cô lúc này vô cùng buồn cười.
Cô há hốc miệng, trong lòng vẫn còn kinh ngạc: “Vậy ai mua nổi chứ!”
“Thật ra là bán mà không phải bán.” Anh vừa đi vừa kể cho cô nghe. Giá trị liên thành của chiếc váy này sẽ không ai nguyện ý bỏ tiền ra mua. Mà dù có muốn cũng chưa chắc mua được. Đây là thiết kế của Lục Đông Quân dành tặng cho một người đặt biệt nhất. Mà đặt ở nơi này để chờ đợi người đó có thể thấy được.
Thì ra lại ẩn chứa nhiều điều như vậy. Cô cũng hy vọng chủ nhân của nó sớm tìm đến.
Trên lầu quản lý đã đứng đợi sẵn: “Xin chào cho hỏi ngài là Trần Kha Nghị.”
Thấy Trần Kha Nghị gật đầu người quản lý nhanh chóng dẫn họ vào trong. Cặp đôi này Tổng giám đốc đặc biệt căn dặn chăm sóc chu đáo.
Quản lý đi sát bên Kỳ Vân, dò hỏi: “Cô Kỳ không biết cô thích kiểu váy như thế nào? ở đây chúng tôi có rất nhiều mẫu tin rằng cô sẽ ưng ý.”
Kỳ Vân nhìn đến hoa mắt. Nhiều như vậy làm sao mà chọn!
Nhân viên thấy cô đang phân vân liền ngõ ý: “Tháng này vừa mới ra một bộ sưu tập, để tôi dắt cô đi xem.” Kỳ Vân nhìn sang Trần Kha Nghị, anh tỏ ý sẽ đợi cô liền đi theo cô nhân viên kia.
Chọn được một bộ vừa ý cũng tốn rất nhiều sức lực. Cô ngồi vào bàn cho chuyên gia trang điểm nhẹ. Họ nói mặc váy cưới nhất định phải trang điểm mới biết được hợp hay không. Dưới sự hỗ trợ của hai nhân viên khác cô nhanh chóng mặc xong váy cưới.
Rèm che phủ mở ra, động tác trên tay Trần Kha Nghị dừng lại, anh nhìn cô không chớp mắt.
“Xấu lắm sao?” Cô ngượng ngùng hỏi.
Anh tiến lại gần cô, nhìn không chớp mắt: “Bà xã anh đẹp nhất!” Anh đã thử tượng tượng ra cảnh cô mặc váy cưới, nhưng so với thực tế còn đẹp hơn gấp trăm lần.
“Chồng em cũng rất phong độ nha!” Trần Kha Nghị mặc bộ comple màu đen hơi hướng cổ điển, trên cổ là một cái nơ nhỏ. Nhìn anh giống như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
Nhân viên nhìn vào không khỏi khen ngợi họ đẹp đôi.
Cô thay váy ra quyết định chọn mua bộ này. Lúc chuẩn bị ra về quản lý liền gọi: “Hai vị đợi đã. Ngài Lục đặc biệt căn dặn hỏi ý kiến cô Kỳ về ý tưởng bộ váy cưới để thiết kế tặng hai người xem như là quà cưới.”
Cô được Lục Đông Quân thiết kế váy cưới cho. Trên đời còn có chuyện hời vậy sao?
Lần đầu tiên Trần Kha Nghị cảm thấy có bạn thật hữu dụng: “Em cứ nhận đi, cậu ấy là bạn anh tặng quà cưới là chuyện bình thường.”
Kỳ Vân trong lòng vô cùng phấn kích ngồi vào ghế bắt đầu miêu tả kiểu dáng: “Là đuôi cá, nhất định phía sau phải dài một chút, tôi thích hoa nhỏ nhỏ điểm xuyến, còn nữa tay áo phải là lưới xuyên thấu, cuối tay hơi loe ra.” Quản lý nhanh chóng phát thảo trên giấy đưa cho Kỳ Vân xem.
Cô gật đầu: “Chính là kiểu này.” Cô quản lý này cũng thật chuyên nghiệp. Cô chỉ nói vậy mà cũng có thể vẽ ra đúng ý cô.
“Tôi nhất định sẽ đem bản thảo này miêu tả cho ngài Lục nghe còn phần chi tiết sẽ do ngài ấy thiết kế, có được không ạ?” Quản lý một lần nữa lặp lại, đem bản thiết kế cẩn thận cất vào.
Tất nhiên là được. Thiết kế của Lục Đông Quân cô tin rằng đều là tuyệt phẩm.