Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 477: Chương 477: Ai trên ai dưới




Tề Tiểu Tô sững người, vội hỏi: “Có phải anh đã từng nhìn thấy chiếc vòng tương tự như thế này không? Nó ở đâu?”

Trong đầu cô theo bản năng nghĩ rằng anh đã nhìn thấy món đồ có kiểu dáng tương tự, nếu có thể mua được một chiếc gần giống như thế này thì chí ít cô còn có thể nói chuyện với Chương gia, còn họ có đồng ý nhận hay không, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao cô đã tận tâm làm rồi, có điều cô sẽ không bao giờ thực hiện cái hôn ước đáng ngờ kia.

Nhưng Vệ Thiếu soái lại lắc đầu: “Không phải tương tự, thứ anh nhìn thấy chắc chắn là sợi dây chuyền này, chúng là một.”

Nếu không anh sẽ không cảm thấy quen như vậy.

Mắt nhìn của anh vẫn còn rất tốt, nếu có sự khác biệt, anh sẽ không nói là khá quen mà nói là mình đã từng thấy qua chiếc vòng tương tự như thế.

Tề Tiểu Tô nhìn anh đầy kinh ngạc.

“Sao anh lại có thể nhìn thấy sợi dây chuyền này?”

Phải, sao anh có thể thấy được?

Nếu nói sợi dây chuyền này đã từng nằm trong tay của bố mẹ cô thì tức là họ đã giấu nó đi rồi, mãi cho đến mấy năm sau cô cũng không biết việc này, không biết họ giấu nó ở đâu.

Nếu vụ tai nạn xe của họ là do có người cố tình gây ra và những người đó có mục đích để làm vậy, thì rất có khả năng sợi dây chuyền này đã bị chúng lấy đi mất trong vụ tai nạn đó rồi.

Như vậy cũng có thể nói, sợi dây chuyền đã rơi vào trong tay kẻ tạo ra vụ tai nạn, cũng chính là kẻ thù đã giết cha mẹ cô.

Vệ Thiếu soái làm sao lại nhìn thấy sợi dây chuyền này?

Cô suy nghĩ một lúc mới nói: “Có phải là sợi dây chuyền này về sau được người ta tìm được, sau đó qua nhiều lần đổi chủ mới vào trong tay người mà anh quen biết và vừa đúng lúc bị anh nhìn thấy?”

Đây là một khả năng rất có thể xảy ra, dẫu sao niên đại nơi anh sống cùng hiện tại cách nhau quá xa, loại đá quý thượng hạng này rất có khả năng vẫn được lưu truyền qua nhiều thế hệ, không nhất thiết có liên quan tới người chủ đó.

Nhưng cô vừa hỏi xong, Vệ Thiếu soái lại từ từ lắc đầu. “Cho dù có người đeo sợi dây chuyền, anh cũng không thể nào cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên cổ những cô gái khác được.” Anh suy nghĩ một lúc, lại nói: “Với lại, nếu nó được đeo ở trên người của phụ nữ, anh cũng lười để ý đến. Em xem bản Thiếu soái giống kẻ có hứng thú với đá quý sao?”

Anh là một người đàn ông, không bao giờ có hứng thú với những vật này. Thứ anh ưa thích chính là những khoáng thạch có năng lượng kia cơ, nếu có loại làm được thành vũ khí thì càng tốt hơn.

Tề Tiểu Tô ngạc nhiên: “Hay anh nhớ nhầm, ngoại trừ nhìn thấy ở trên người của người khác, anh còn có thể nhìn thấy nó ở đâu?”

Vệ Thiếu soái tiếp tục xem tấm ảnh, một lát sau anh vẫn khẳng định: “Không, anh không hề nhớ nhầm, anh thật sự đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền này, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được đã thấy nó ở nơi nào.”

Thấy cô xụ mặt xuống, anh đưa tay vuốt nhẹ đầu cô: “Được rồi, đừng nản chí, anh sẽ cố gắng suy nghĩ, chắc chắn sẽ nhớ lại được thôi.”

“Ừm.” Tề Tiểu Tô buồn bã đáp.

Vệ Thiếu soái nói: “Còn chuyện liên quan đến vụ tai nạn của bố mẹ vợ, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Cái gì mà bố mẹ vợ! Mặt dày!” Tề Tiểu Tô mắng.

Nhưng nhờ anh mà cảm xúc mất mát kia cũng tiêu tan đi không ít.

“Hay anh cũng gọi là bố mẹ như em đi, gọi vậy cho thân thiết. Chuyện của bố mẹ cũng là chuyện của anh, em yên tâm đi, vợ.”

Đến vợ cũng gọi luôn rồi…

Mặt Thiếu soái thật sự càng ngày càng dày.

Bà Kim bê cơm lên, nhìn thấy hai người thỉnh thoảng nói nhỏ, cười đùa, trong lòng bà rất xúc động. Hai người này càng nhìn càng thấy xứng đôi! Trước tiên phải nói đến ngoại hình, cậu thanh niên kia thực sự rất đẹp trai. Thêm nữa, lúc bình thường Tề Tiểu Tô khá im lặng, không nói nhiều lắm, lúc ăn cơm với cậu Đồng, không khí cũng rất nghiêm túc, nếu có nói chuyện cũng chỉ xoay quanh công việc. Có đôi lúc Tề Tiểu Tô tức giận, sắc mặt nghiêm nghị và cứng rắn làm đến cả bà cũng cảm thấy sợ.

Trước kia bà vẫn luôn nghĩ đấy chính là tính cách của Tề Tiểu Tô, bà còn từng nói chuyện với ông Kim rằng, cô Tề còn ít tuổi mà đã phải bận bịu nhiều việc như vậy, một người dốc sức làm việc hẳn rất vất vả nên cô ấy có tính cách lạnh lùng cũng không lạ.

Không biết là sau này có người đàn ông nào có thể đến được với cô ấy, nhìn cô ấy thế kia, không phải người đàn ông bình thường nào cũng chịu đựng được. Có rất nhiều người theo chủ nghĩa đàn ông, nếu làm mọi chuyện không bằng phụ nữ thì tình cảm cũng không thể tốt đẹp được.

Nói thật là bà Kim cũng sốt ruột thay cho Tề Tiểu Tô.

Thế nhưng, cậu Vệ thiếu này vừa đến, cô Tề đã biến thành cô thiếu nữ trẻ tuổi bình thường, cũng biết thẹn thùng đáng yêu! Lại còn biết nũng nịu, làm cử chỉ dễ thương. Vừa rồi Vệ thiếu vừa xoa đầu cô ấy, ôi, đây chẳng phải là hành động xoa đầu yêu của đám thanh niên ngày nay đấy sao?

Ánh mắt của bà rất tinh tường, bà nhìn thấy trên gương mặt Tề Tiểu Tô tỏa ra ánh nắng chiều đỏ ối, càng xinh đẹp hơn!

Có thể khiến cô Tề buông lỏng, giống như chú chim non nép vào người như thế kia, cậu Vệ thiếu này đúng là lợi hại!

Vì điểm này, bà đã cảm thấy Vệ thiếu vô cùng phù hợp với cô chủ!

Tề Tiểu Tô không biết bà Kim đang suy nghĩ điều gì, cô thấy Vệ Thiếu soái vùi đầu vào ăn cơm thì lòng hơi mềm xuống.

“Lúc đặc huấn không có gì ăn sao?”

“Khi đặc huấn và làm nhiệm vụ chắc chắn không được ăn ngon, nhất là không có cơm canh nóng hổi, có đôi khi anh phải tự đi săn thịt thú rừng, nhưng không có gia vị nên thịt không có mùi vị gì cả.” Vệ Thiếu soái ăn cơm tuy nhanh nhưng không thô tục chút nào, dáng vẻ còn rất đẹp mắt, nhìn anh ăn cơm, người ta cũng cảm thấy ngon, anh gắp một miếng thịt bò rồi nói: “Em thuê được cô Kim này tay nghề không tệ.”

“Ừ, đúng vậy, anh ăn thêm chút nữa đi.”

Thấy cô gắp thức ăn cho mình, Vệ Thiếu soái cảm động, đưa tay ra bẹo má cô, nói: “Em cũng phải ăn nhiều vào, tốt nhất là nuôi mình béo mầm lên, để anh xem còn có ai dám tới cướp người của bản Thiếu soái.”

Phụt.

Đúng là không cách nào nói chuyện được với anh mà.

Tề Tiểu Tô trừng mắt: “Em mà béo thành heo thì chính anh cũng không cần em nữa ấy.”

“Bậy nào.” Vệ Thiếu soái uống một ngụm canh, từ tốn nói: “Em có béo thành heo anh cũng không thể vứt bỏ em được, nhỡ đâu có ngày tận thế đến, cũng có đủ thịt ăn rồi.”

“Anh, anh anh anh…” Tề Tiểu Tô giận dữ, phồng má trợn mắt nhìn anh, sau đó cô nói một câu cực kì ngốc nghếch: “Chẳng lẽ tận thế đói khổ, anh sẽ ăn thịt người thật à!”

“Sao lại bảo là thịt người?” Vệ Thiếu soái nín cười nhìn cô: “Không phải là thịt heo sao?”

“Vệ! Thường! Khuynh!”

Tề Tiểu Tô nâng chân đá vào bắp chân của anh

Vệ Thiếu soái cười lớn: “Được rồi, được rồi, không ăn, không ăn được chưa?”

Khi cô giận dữ nhìn anh, anh lại bồi thêm một câu: “Vậy ít nhất đến lúc giá lạnh cũng có cái lò sưởi chắn gió…”

“Có mà em đem anh ra sưởi ấm ấy!”

Cô quát to một tiếng rồi nhào vào anh.

“Ăn no rồi muốn hoạt động tay chân một chút à? Được đó, vừa đúng lúc để anh kiểm tra thân thủ của em có tiến bộ chút không nào.”

Hai người thực sự đánh nhau, đánh từ phòng ăn tới phòng khách, tiếp tục đánh ra ngoài sân, mãi cho đến khi dẫn được đám Lương Lệ và Hàn Dư tới.

Thấy Tề Tiểu Tô có thể đánh ngang tay với Vệ Thiếu soái, hai mắt của mọi người sáng lên, cùng kêu gào cổ vũ.

“Chị dâu cố lên! Bọn em đứng về phía chị!” Ai bảo trước kia bọn họ bị Vệ Thiếu soái hành đến thê thảm chứ?

“Đội trưởng, đừng sợ! Đánh thua rồi tối nay không được lên giường thì làm sao?”

“Hê hê, thật không ngờ bản lĩnh của chị dâu lại mạnh đến như vậy! Sau này có khi còn không biết ai ở trên ai ở dưới nữa ấy.”

Bọn họ đều là những gã đàn ông thô tục, trước kia nói chuyện không kiêng kị gì cả, mấy lời bậy bạ này chỉ cần há miệng là thốt ra ngay được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.