Chỉ cần nghĩ đến chuyện đêm nay rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện ai trên ai dưới, mặt Tề Tiểu Tô lại đỏ lên, có lẽ vì thẹn quá hóa giận nên động tác của cô ác liệt hơn mấy phần.
Ha, muốn đánh thắng anh thì không có khả năng, nhưng nếu làm tiêu hao thể lực của anh, biết đâu đêm nay anh sẽ không còn sức nữa.
Hệ thống Tiểu Nhất nghĩ thầm trong lòng: Suy nghĩ ngây thơ.
Sao lại có thể nghĩ đến chuyện Thiếu soái chỉ cần đánh với cô một lúc sẽ kiệt sức vậy? Như thế ngài ấy còn là Thiếu soái sao?
Tề Tiểu Tô hoàn toàn không biết rằng, dáng vẻ cô lúc này ra đòn mạnh mẽ, đôi chân dài thẳng tắp có lực, tư thế vung nắm đấm hiên ngang oai hùng, ánh mắt sắc bén xen lẫn xấu hổ, tất cả những thứ đó đều lộ ra sự hấp dẫn của cô!
Đối với một người đàn ông như Vệ Thường Khuynh, một Tề Tiểu Tô như vậy càng khiến anh say mê, nhịp tim đập điên cuồng vì cô.
Lúc thì mạnh mẽ đánh, khi lại hôn một cái, đùa một chút bé thỏ trắng thẹn thùng, máu trong cơ thể Vệ Thiếu soái sôi trào cả lên, lại thêm buổi chiều hôm nay cả hai người thân mật với nhau đến hai, ba giờ, làm anh có muốn nén xúc động muốn đè cô ra ngay bây giờ cũng khó.
Nếu chuyến này về mà không ăn được cô thì Vệ Thiếu soái nghĩ rằng, hai ngày sau đi thi đấu, rất có thể anh sẽ thỉnh thoảng thất thần, phân tâm.
Cũng rất dễ ảnh hưởng đến tính mạng.
Nếu anh chết rồi, vợ của anh cũng phải thủ tiết.
Cho nên, vì nghĩ cho hai người bọn họ...
Vợ à, em phải trụ trách cho bản Thiếu soái ăn no thôi!
Tề Tiểu Tô phát giác ánh mắt của anh đột nhiên nóng rực đến mức sắp thiêu cháy cô, cô thấy hơi sợ hãi nên ra tay càng mạnh hơn, khiến đám người rảnh đến nhức trứng ở xung quanh hoan hô liên tục.
“Đánh hay lắm! Chị dâu, quét chân anh ấy đi!”
“Ôi ôi, mau lùi lại, cú này của đội trưởng rất khó lường!”
Nghe những tiếng hò reo phấn khích của đám quỷ kia, Vệ Thiếu soái cảm thấy không vui, thấy Tề Tiểu Tô lộ ra sơ hở, anh áp sát, bắt lấy cổ tay cô xoay một cái, đem cả người cô vây ở trong lồng ngực của mình, đồng thời liếc nhìn đám Hàn Dư.
“Các cậu cũng nên hoạt động một chút chứ hả?”
Đám Hàn Dư lập tức cảm thấy không ổn, bọn họ rối rít lùi ra đằng sau: “Ha ha, đội trưởng, chúng tôi đi làm quen với địa hình của biệt thự trước đây…”
Vệ Thiếu soái thản nhiên nói: “Hiện tại đang là buổi tối, ánh sáng không đủ, ngày mai hãy đi làm quen đi. Giờ ra ngoài rừng, vác nặng chạy một giờ.”
“Hả?”
Cả đám Hàn Dư kêu la thảm thiết.
Lương Lệ phát hiện ánh mắt của Vệ Thiếu soái quét tới mình, bèn thể hiện vẻ mặt đau khổ: “Đội trưởng, vết thương của tôi còn chưa lành…”
“Ừm, nhưng cậu bị thương ở trên người, chạy bộ chỉ dùng chân, cùng đi luôn đi.”
“A!”
Tề Tiểu Tô cố nhịn cười nhìn đám người này ủ rũ cúi đầu chạy ra ngoài, cô phát hiện ra Vệ Thiếu soái đối xử với những người khác thật lạnh lùng vô tình, giống hệt như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Thế nhưng bọn Hà Dư vẫn vô cùng tin tưởng và nghe theo anh, ngay cả Lương Lệ cũng rất sùng bái anh.
Nhìn dáng người thẳng tắp của anh, trong mắt cô hiện lên sự tự hào. Người đàn ông này là của cô đấy.
Đúng lúc này, bà Kim cầm điện thoại di động của cô đi tới: “Cô Tề, cô có điện thoại.”
Vừa rồi cô để quên điện thoại ở trên bàn ăn.
Cô nhận lấy chiếc điện thoại, thấy tên người gọi trên màn hình, cô đoán ra ngay nội dung của cuộc gọi này.
“Hiệu trưởng.”
Vệ Thiếu soái thấy nụ cười trên môi cô chuyển thành lạnh lùng, anh lắc đầu, đưa tay vuốt mái tóc của cô rồi ra dấu.
Anh đi nhé.
Tề Tiểu Tô gật đầu, sau đó nhớ ra anh muốn đi làm gì thì mặt lại lập tức đỏ lựng.
Ha ha, Vệ Thiếu soái buồn cười khi thấy dáng vẻ này của cô, anh đi lấy chìa khóa rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
Anh sẽ không làm chuyện vừa về đến nhà đã nhúng tay vào mọi việc của Tề Tiểu Tô, dù sao khi anh không có ở đây, tất cả mọi việc đều phải dựa vào bản thân cô, cô cũng cần tiến bộ, cần cường hóa. Thứ anh muốn là một người vợ, không phải một cô con gái.
Mà Tề Tiểu Tô cũng không biết, trước khi anh cắt đứt liên lạc với Hệ thống Tiểu Nhất đã cho nó một mệnh lệnh cưỡng chế, để vào thời khắc sinh tử có thể bảo vệ tính mạng của cô một lần nữa.
Tề Tiểu Tô đưa mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe của anh đi ra khỏi biệt thự, vừa nghe điện thoại của hiệu trưởng Dương.
“Hiệu trưởng, thầy nói là vừa cùng Nghiêm tổng đi thăm cô Dương? Cô ấy hiện giờ thế nào rồi ạ?”
Giọng nói của hiệu trưởng Dương có phần mệt mỏi: “Con bé rất sợ hãi, thấy oan ức, lo lắng, cả ngày lẫn đêm đều không ngủ được, sắc mặt rất kém, trông rất mất tinh thần.”
“Bọn họ không chịu thả người ạ?”
“Họ nói phải hết 48 tiếng mới thả người, giờ còn chưa đủ 48 tiếng, nhưng thầy thấy những người đó không có ý định thả Linh Linh ra, bọn họ nói Linh Linh bị tình nghi lớn nhất.” Hiệu trưởng Dương nói tiếp: “Thầy đang lo lắng bọn họ sẽ dùng một vài biện pháp tra tấn để ép cung.”
Tề Tiểu Tô im lặng một lúc sau mới hỏi: “Vậy cô Dương có nói cho thầy biết lúc đó cô ấy và Cục trưởng Thi nói thêm cái gì không ạ?”
“Con bé bảo không nói gì nhiều, nhắc đến em cũng chỉ là thuận miệng mà thôi, với lại cũng là do Thi Tráng khơi mào trước.” Hiệu trưởng Dương ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Tiểu Tô, em xem, Linh Linh dù gì cũng là giáo viên chủ nhiệm của em, em có thể nghĩ được cách gì giúp nó không? Tắc Thâm cũng không nghĩ ra được cách nào. Cô giáo của em chỉ là một phụ nữ bình thường tay trói gà không chặt, nếu thật sự phải chịu sự uất ức quá lớn ở bên trong đó thì e rằng cả đời này nó sẽ bị bóng ma tâm lý mất.”
Thực ra khi nhìn thấy tên của hiệu trưởng Dương trên màn hình điện thoại, Tề Tiểu Tô đã đoán trước được lý do vì sao thầy ấy gọi cho cô.
Đúng là Dương Linh Linh là giáo viên chủ nhiệm của cô, bình thường cũng rất tốt với cô, nhưng việc này có liên quan trực tiếp đến cô. Cho dù không phải do cô ấy chủ động nói với Thi Tráng về cô, nhưng vì sao Thi Tráng không tìm người khác mà lại tìm tới cô ấy, chỗ này thực sự có nhiều điểm đáng ngờ.
Còn một chuyện nữa, đó là Chu Cẩm Minh và Bạch Dư Tây vẫn luôn theo dõi Dương Linh Linh.
Nếu cô ấy thực sự có liên quan tới vụ án lớn năm đó, phải chăng Dương Linh Linh không hề bình thường như vẻ về ngoài của cô ấy? Có lẽ nào trên người cô ấy cất giấu một bí mật rất lớn?
Xuất phát từ lòng riêng, đúng là Tề Tiểu Tô hy vọng cảnh sát có thể tìm ra được đầu mối gì đó ở cô ấy.
Còn một việc nữa, nếu Nghiêm Tắc Thâm và hiệu trường Dương cùng đi thăm Dương Linh Linh, thì vì sao anh ta lại không gọi điện hỏi cô có cách gì đưa cô ấy ra ngoài không?
Dù gì quan hệ cá nhân giữa Nghiêm Tắc Thâm và hiệu trưởng Dương cũng khá tốt.
Vì có quá nhiều điểm đáng ngờ nên Tề Tiểu Tô không đồng ý ngay lời yêu cầu của hiệu trưởng Dương, cô chỉ nói tạm thời mình cũng chưa có cách nào cả, phải chờ hết 48 tiếng rồi mới xem bên cảnh sát nói gì nữa.
Lúc đầu hiệu trưởng Dương muốn nói là ông có nghe thấy chuyện xảy ra hôm nay ở đội cảnh sát hình sự, người đàn ông anh tuấn bí ẩn kia có thể đưa cô ra ngoài, thì có phải anh ta cũng giúp được Dương Linh Linh không. Nhưng dù sao ông ấy cũng là thành phần trí thức có lòng tự trọng cao, Tề Tiểu Tô đã từ chối một cách nhã nhặn thì ông cũng không tiện hỏi lại lần nữa.
Tắt cuộc gọi, Tề Tiểu Tô gọi điện cho Nghiêm Tắc Thâm.
Vừa nhận điện thoại của cô, Nghiêm Tắc Thâm đã hỏi ngay: “Lão Dương vừa gọi điện cho cô nói về chuyện của Dương Linh Linh hả?”
Nghe được câu trả lời khẳng định của Tề Tiểu Tô, Nghiêm Tắc Thâm chỉ đành biết buồn bã thở dài bất đắc dĩ, nghĩ một lúc anh ta mới nói: “Tôi đã nói với ông ấy là cô không tiện xử lý chuyện này, dù sao trong mắt của đám cảnh sát, cô cũng thuộc diện bị tình nghi như Dương Linh Linh.”
Tề Tiểu Tô cảm thấy anh ta còn điều gì đó chưa nói.