“Anh đi lấy thuốc giảm đau đi!” Vệ Thường Khuynh ôm chặt Tề Tiểu Tô, nói với Chúc Tường Đông.
Như thế này rồi mà còn không chịu gọi bác sĩ đến?
Chúc Tường Đông cắn chặt răng, hận không thể bổ đầu Vệ Thường Khuynh ra xem rốt cuộc bên trong cấu tạo như thế nào.
Hắn tức giận quay người đi ra ngoài.
Vệ Thường Khuynh đặt tay lên đầu Tề Tiểu Tô, day nhẹ: “Vợ à, em bị đau thế nào? Làm thế này có đỡ hơn chút nào không?”
“A Khuynh, Tiểu Nhất, Tiểu Nhất bị tấn công, hiện giờ nó đang ở trong trạng thái phòng ngự khẩn cấp.” Tề Tiểu Tô nắm chặt lấy tay áo của anh, cô cố chịu đựng cơn đau, cơ thể run rẩy, vẫn cố gắng muốn nói cho anh biết chuyện xảy ra. “Năng lượng của nó bị mất rất nhiều, nhưng đây cũng là một cơ hội để tra ra được đối phương, cho nên nó rất cần năng lượng! Năng lượng mà nó hấp thu được từ những mảnh vỡ trước đó đã tiêu hao không còn, còn nữa, cái phi thuyền ở công trường kia có năng lượng để nó hấp thu không? Nếu cái kia có năng lượng thì Tiểu Nhất mới có đủ năng lượng để chống cự được, đòn tấn công của đối phương rất mạnh.”
Đây là những điều mà lúc cô còn đang hôn mê, Hệ thống Tiểu Nhất đã dùng chút năng lượng ít ỏi còn lại kích tỉnh lại ý thức của cô, rồi nói cho cô biết, ngoại trừ nói những lời này thì nó không thể làm được bất kì việc gì khác.
Cũng may mà ý thức của cô tỉnh táo, nên khi Vệ Thường Khuynh nói cô dùng phương pháp hô hấp lúc trước anh dạy cho cô, cô nghe được và đúng là nó có chút hiệu quả thật, lại thêm việc anh ấn vào huyệt thái dương của cô, cô mới có thể tỉnh lại.
Thế nhưng cô tuyệt đối không ngờ được rằng, việc này lại khiến đầu cô đau như thế, đau đến mức sắp pháp điên luôn rồi!
Nói những lời này xong, cô lại không nhịn được mà cắn chặt môi dưới, cố gắng chống đỡ. Cô phải gắng gượng thì mới giúp Hệ thống Tiểu Nhất hấp thu năng lượng được.
“Trước tiên em vào không gian hấp thu toàn bộ năng lượng trong đó đã, sau đó uống một viên thuốc giảm đau, anh sẽ lập tức dẫn em đến chỗ chiếc phi cơ.”
Vệ Thường Khuynh quyết định rất nhanh, để cô tiến vào không gian trước. Còn chính anh thì vội chạy đến bên cạnh cửa, khóa cửa lại.
Chỉ chốc lát sau, Chúc Tường Đông đã dùng tốc độ nhanh nhất, vội vàng cầm thuốc giảm đau quay trở lại, hắn đẩy cửa nhưng phát hiện cửa đã khóa từ bên trong. Hắn liền nhấc chân lên dùng sức đạp một cái.
“Tên họ Vệ kia! Mở cửa! Anh làm cái quái gì trong đó thế hả?” Lúc này mà khóa cửa làm gì? Chẳng lẽ còn định yêu nhau ở trong đấy sao?
Vệ Thường Khuynh đứng sau cửa, trầm giọng nói. “Chờ đã!”
Để hắn vào, đúng lúc nhìn thấy Tề Tiểu Tô không ở trong phòng thì bắt anh phải giải thích thế nào? Cho dù anh lười giải thích thì việc này cũng không thể để cho Chúc Tường Đông biết được.
“Để cho tôi vào! Anh làm gì Tiểu Tô? Họ Vệ kia, anh cũng đừng quá cầm thú như thế!” Chúc Tường Đông ở bên ngoài gào rõ to.
Vệ Thường Khuynh nghiêm mặt, nhưng vẫn không mở cửa.
Chúc Tường Đông lại đạp thêm vài cái vào cửa, sau đó quay người đi. “Mẹ nó! Tôi đi tìm chìa khóa!” Giờ hắn lại đang cảm thấy bực mình vì cửa của cái biệt thự này quá bền và chắc chắn, đạp mãi mà không ra!
Chờ hắn đi được một lúc, Tề Tiểu Tô mới từ không gian ra, cô ngã ngồi ở trên giường.
Vệ Thường Khuynh mở cửa, sau đó sải bước đi đến chỗ cô, đưa tay bưng lấy mặt cô: “Thế nào rồi?”
“Tốt hơn một chút rồi.” Sắc mặt của Tề Tiểu Tô vẫn tái nhợt, đầu vẫn còn đau, nhưng đã đỡ hơn khá nhiều. “Tiểu Nhất hấp thu năng lượng xong là có thể bắt đầu phục hồi, đầu của em cũng không còn đau như ban nãy nữa. Nhưng mà, em đem toàn bộ phỉ thúy siêu cao cấp lúc trước cho nó hấp thu hết rồi.”
Dù bây giờ là lúc đặc biệt, nhưng cô vẫn rất đau lòng đó, những viên phôi đá phỉ thúy cô tích trữ trong không gian đều là báu vật rất quý giá đấy, khối nào cũng vô giá cả! Cô vừa bị tổn thất cả một gia tài xong!
Sao có thể không đau lòng được chứ? Những viên này không phải vấn đề về tiền, có bỏ ra tiền tấn cũng không mua được đâu, có thể nói mỗi một khối đều là độc nhất vô nhị.
Vệ Thường Khuynh kéo cô vào trong ngực, anh nói: “Tin tưởng anh, về sau chúng ta sẽ có được những thứ còn tốt hơn!”
“Khoản này, nhất định phải đòi lại hết từ kẻ kia!” Tề Tiểu Tô nghiến răng nghiến lợi, đã lâu lắm rồi cô không bị ăn thiệt thòi lớn như thế này. Cô vốn là người tính toán chi li có thù tất báo, làm sao có thể bỏ qua cho đối phương được? Cô nắm chặt lấy cánh tay của Vệ Thường Khuynh, nhìn anh: “Chúng ta không thể thua được!”
“Đương nhiên.” Vệ Thường Khuynh kiên định gật đầu.
Dám làm tổn thương người phụ nữ của anh, làm sao anh tha được.
Chúc Tường Đông vất vả lắm mới tìm được chìa khóa dự bị của căn phòng này, khi quay lại thì phát hiện cửa đã mở. Mái tóc hắn vì vội vàng mà rối tung lên.
“Vệ Thường Khuynh!” Anh bị bệnh có đúng không?
Câu đằng sau còn chưa kịp nói ra thì hắn đã nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang ngồi yên lặng ở trên giường, dáng vẻ không còn khó chịu như lúc vừa rồi nữa.
“Tiểu Tô, em khá hơn rồi hả?” Hắn bước nhanh đến bên giường.
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi cảm động, cô khẽ nói: “Cảm ơn Chúc lão đại, tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
“Có cần uống thuốc giảm đau không?” Trong lòng Chúc Tường Đông cũng thả lỏng hơn.
“Uống chứ.” Mặc dù giờ không còn khó chịu như vừa rồi, nhưng vẫn còn đau lắm, nếu không uống thuốc giảm đau thì cô sợ một lúc nữa lại không chịu được.
“Để tôi rót cho em cốc nước.” Chúc Tường Đông nhanh chóng đi rót nước, bê một cốc nước ấm đến cho cô. “Nhiệt độ vừa đủ.”
“Cảm ơn.” Vệ Thường Khuynh nhận cốc nước.
Chúc Tường Đông trừng mắt với Vệ Thường Khuynh, nhưng vẫn chịu đựng lần nữa. Nhìn Tề Tiểu Tô uống thuốc giảm đau, hắn lại hỏi: “Em còn chỗ nào không thoải mái không? Tôi bảo muốn mời bác sĩ, nhưng tay họ Vệ này cứ nhất quyết không đồng ý, hiện giờ em tỉnh lại là tốt rồi, chính em quyết định đi, anh ta không phải là người giám hộ của em, tôi sẽ không nghe theo anh ta mà nghe em. Chúng ta ra nước ngoài tìm chuyên gia về não tốt nhất có được không?”
Nói đến đoạn sau, giọng điệu của hắn nhẹ hẳn xuống như thể đang dỗ trẻ nhỏ.
Tề Tiểu Tô xua tay: “Không cần đâu Chúc lão đại, một lát nữa chắc là tôi sẽ đỡ thôi.” Tất nhiên cô biết không thể mời bác sĩ được rồi, hơn nữa đối phương có thể tấn công Hệ thống Tiểu Nhất, nói rõ hắn ta có năng lực cùng đồ vật vượt ra khỏi nhận biết của Vệ Thường Khuynh cùng Tiểu Nhất, lúc này chắc chắn cần phải rất cẩn thận.
“Thế nhưng dáng vẻ vừa rồi của em…”
“Không sao, hơn nữa, hiện giờ đầu tôi đang đau như thế cũng không thể đi máy bay.”
Chúc Tường Đông đành bất đắc dĩ: “Vậy em uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục quan sát xem thế nào.”
“Chúng tôi muốn…”
Tề Tiểu Tô đang muốn nói chúng tôi muốn đến chỗ chiếc phi cơ kia, thì Vệ Thường Khuynh đột nhiên ngắt lời cô, anh nói với Chúc Tường Đông: “Được, anh Chúc cũng nên nghỉ ngơi đi, hôm nay cảm ơn anh.”
Chắc chắn anh sẽ không để Chúc Tường Đông đi theo.
Chúc Tường Đông nhìn Vệ Thường Khuynh rồi lại nhìn Tề Tiểu Tô, xác định cô đã khá hơn rồi mới phất tay: “Thế thì được rồi, tôi đi ngủ trước, ngày mai tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho em một bữa sáng phong phú.”
“Cảm ơn Chúc lão đại.” Tề Tiểu Tô nhìn theo bóng lưng hắn.
“Em dùng ánh mắt như vậy nhìn theo bóng lưng của người đàn ông khác, lòng anh thấy chua chát lắm đấy.” Vệ Thường Khuynh kéo mặt cô sang phía mình.
“Em không hề có ý gì khác với Chúc Tường Đông, đúng là chỉ cảm thấy biết ơn thôi.” Tề Tiểu Tô tỏ ra bất đắc dĩ nói. “Thế chúng ta sẽ lén chuồn ra ngoài à?”
Anh không cho cô nói ra, chắc chắn là định lén đi rồi.