“Anh cảm thấy tôi sẽ làm những việc không liên quan tới vợ mình vào lúc cô ấy đang hôn mê bất tỉnh thế này à?” Vệ Thường Khuynh liếc hắn: “Hiện giờ tôi đang rất nghi ngờ chỉ số IQ của anh đấy.”
“ĐM.”
Chúc Tường Đông chửi một tiếng. Với tính cách thường ngày của hắn, lúc này mà không đánh một trận thì không xong. Nhưng vì Tề Tiểu Tô vẫn còn đang nằm bất tỉnh ở đó, mà đây là người đàn ông của cô ấy, hắn đành phải nuốt cục tức này xuống.
“Tiểu Viêm, em đi làm đi!”
“Em đi làm ngay đây.” Chúc Tường Viêm xoay người ra cửa.
Mấy thứ đồ như máy tính chỉ cần có tiền là mua được ngay.
Hai mươi phút sau, một chiếc laptop hoàn toàn mới được đưa đến tay Vệ Thường Khuynh. Dù Nghiêm Tắc Thâm rất lo lắng, nhưng cứ đứng đây mà nhìn cũng chẳng làm được gì, hơn nữa Vệ Thường Khuynh đã bắt bọn họ phải mang di động sang phòng khác, không để họ liên lạc với bên ngoài, nếu muốn gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều phải đi ra ngoài biệt thự, mà còn không được nói nửa câu liên quan đến chuyện của Tề Tiểu Tô, cho nên dù bọn họ có ngồi ở chỗ này cũng không làm được bất cứ việc gì, anh ta đành phải đến phòng khác tắm rửa, nghỉ ngơi.
Chúc Tường Viên cũng bị Chúc Tường Đông đuổi đi, Chúc Tường Đông ngồi một mình với một chai Whisky và hai ly rượu, hắn dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng, vừa uống rượu vừa nhìn Vệ Thường Khuynh múa mười ngón tay trên bàn phím với tốc độ khó có thể tin được.
Vệ Thường Khuynh hoàn toàn không để ý việc hắn nhìn xem mình đang làm gì, mà đúng là Chúc Tường Đông có liếc qua xem thật, những chữ tiếng Anh kia hắn đều biết, nhưng tổng hợp lại thì không rõ là có ý gì, hơn nữa còn có rất nhiều ký tự hắn hoàn toàn không hiểu.
Cho nên hắn quyết định không thèm nhìn nữa, chỉ ngồi uống rượu ở bên cạnh.
“Anh xác định không cần liên hệ với các bác sĩ ở nước ngoài, chỉ cần dựa vào việc ngồi ở đây gõ bàn phím là có thể giúp Tiểu Tô tỉnh lại hả?” Uống hết hai ly rượu, Chúc Tường Đông thật sự không thể nhịn được nữa.
Vệ Thường Khuynh nói dối: “Bây giờ tôi đang tìm một vị giáo sư rất giỏi lĩnh vực này trong giới y học, nhưng ông ta đã về hưu lâu rồi, rất khó tìm được hành tung của ông ấy.”
Vệ Thường Khuynh nói rất nghiêm túc, mặc dù Chúc Tường Đông cảm thấy lạ, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng.
“Còn nữa, anh bảo đám đàn em đi mua giúp tôi mấy viên phỉ thúy cao cấp đến đây, tôi cần.”
“Phỉ thúy?”
“Vị giáo sư kia thích phỉ thúy cao cấp.”
Vệ Thường Khuynh nói hươu nói vượn rất nghiêm túc, thực chất anh chỉ định dùng phỉ thúy để thử xem Hệ thống bây giờ có thể tự động hấp thu năng lượng hay không thôi, rất có thể sau khi phải chịu lần tấn công này, năng lượng của nó đã bị hao tổn toàn bộ.
Nếu không có năng lượng, Hệ thống không có cách nào tái khởi động một lần nữa.
Chúc Tường Đông đi ra ngoài.
Vệ Thường Khuynh dựa vào kỹ thuật hack siêu xuất sắc của mình để thiết kế ra một loại virus, chỉ cần virus này vừa tìm thấy những từ liên quan đến Tề Tiểu Tô ở thành phố K là sẽ bị xóa đen ngay lập tức, dù là trên điện thoại hay máy tính. Đồng thời, những camera trên đường đi từ nhà hàng kia đến bệnh viện đều bị anh phá hết.
Ngoài ra, máy vi tính của các tòa báo lớn ở thành phố K đều đã bị anh khống chế, chỉ cần có ba chữ Tề Tiểu Tô đều sẽ bị anh xử lý.
Hiện tại ngoại trừ việc lo cho cơ thể của Tề Tiểu Tô, anh còn rất lo lắng người đã tấn công Hệ thống sẽ phát hiện ra sau khi chúng tấn công Hệ thống Tiểu Nhất là Tề Tiểu Tô bị ngất xỉu phải vào bệnh viện! Bởi như vậy rất có khả năng chúng sẽ phát hiện ra cô là ký chủ của Hệ thống Tiểu Nhất, sau này có lẽ chúng không chỉ đơn giản muốn mạng của cô nữa, rất có thể chúng sẽ liều mạng bắt cóc cô rồi đưa cô lên bàn giải phẫu để nghiên cứu.
Vợ của anh làm sao có thể trở thành chuột bạch bị giải phẫu để nghiên cứu được?
Làm xong hết mọi việc, anh để máy tính sang một bên, ngồi xuống bên giường và cầm thật chặt hai tay của Tề Tiểu Tô, anh tiến đến bên tai cô, thì thầm: “Vợ yêu à, chắc chắn là em không có chuyện gì, cho dù Hệ thống xảy ra chuyện thì em hôn mê cũng đủ lâu rồi đấy, nếu như em có thể nghe thấy lời anh thì nghe cho rõ, dùng phương pháp hô hấp mà trước đó anh đã dạy cho em, dốc toàn lực tỉnh lại đi! Em có biết không, nếu từ bây giờ đến bình minh mà em vẫn chưa tỉnh lại, anh sẽ xâm nhập vào hệ thống cơ mật tối cao của quân đội để tìm được chỗ của kẻ kia, anh sẽ lợi dụng thân phận đội trưởng đội Ám Mang liều lĩnh đánh cho đối phương thành tro! Đến lúc đó, anh sẽ mặc kệ lịch sử sẽ xảy ra biến hóa gì, mặc kệ sau này Liên minh các hành tinh có còn nữa hay không, anh có xuất hiện hay không, rất có thể khi em tỉnh lại sẽ phát hiện thế giới này đã không còn người mang tên Vệ Thường Khuynh này nữa, hiện giờ không có, ở thế kỷ sau cũng không có.”
Im lặng một lúc, anh lại tiếp tục nói: “Lỗi tại anh không bảo vệ được em, lỗi tại anh quá mức tự cao tự đại nghĩ rằng người ở cái thế kỷ này không ai có thể vượt qua anh, không ai đấu được với No1, là anh đã nghĩ quá đương nhiên. Cho nên, vợ à, em phải tỉnh lại mau lên, dậy mà đánh anh, mắng anh, anh cam đoan sẽ không chống đỡ, cũng không nói gì em cả.”
“Nếu em vẫn không tỉnh dậy, vậy anh sẽ dứt khoát hủy cái phi thuyền kia, về sau không đi tìm mảnh vỡ nữa, không trở về nữa, được không?”
Vệ Thường Khuynh nói xong, cắn răng, đưa tay lên bóp huyệt thái dương của Tề Tiểu Tô.
Động tác này rất nguy hiểm, nếu lực quá mạnh thì rất có thể sẽ làm cô bị tổn thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, còn nếu lực không đủ thì chẳng có tác dụng gì.
Nhưng, đầu của cô là vì Hệ thống nên mới bị hôn mê, dùng cách này có khả năng kích thích giúp cô tỉnh lại.
Hai bên thái dương của Vệ Thường Khuynh chảy đầy mồ hôi, anh cảm thấy tim mình bị kéo căng đến tận cổ họng rồi, nhưng cô vẫn cứ hôn mê, mặc cho anh làm gì thì làm, hoàn toàn không hề biết chỉ cần sơ sẩy một chút là rất có thể tự tay anh sẽ kết thúc sinh mệnh của cô.
“Bây giờ em nhất định phải làm theo phương pháp hô hấp mà anh đã dạy cho em, biết không Tiểu Tô, có nghe thấy không? Động tác nén tiếp theo của anh có thể sẽ làm em đau đầu, nhưng em… hãy tha thứ cho anh.”
“Anh sẽ đếm đến năm là bắt đầu nhé, bây giờ em phải cố gắng điều chỉnh hô hấp, nghe thấy chưa?”
Ngón tay anh ấn lên huyệt thái dương của cô.
“Một, hai, ba…”
Đếm đến năm, anh bỗng dùng sức đè xuống.
Đúng ở thời điểm này, Chúc Tường Đông trở về, vừa mới vào cửa anh ta đã thấy Vệ Thường Khuynh đang ấn mạnh lên huyệt thái dương của Tề Tiểu Tô!
“Anh điên à!” Anh ta xông tới, vung cú đấm vào đầu của Vệ Thường Khuynh.
“A!”
Cùng lúc đó, Tề Tiểu Tô hét lên một tiếng chói tai, hai mắt đột nhiên mở ra, sau đó ngồi bật dậy. Cú đấm kia của Chúc Tường Đông suýt chút nữa đã đánh vào đầu của cô.
Vệ Thường Khuynh vung tay chặn lại, cố gắng che chắn cho cô, cú đấm kia đánh lên tay anh vang lên một tiếng bốp, nhưng cánh tay của anh chỉ thoáng lung lay một chút.
“Tiểu Tô!”
“Tiểu Tô!”
Hai người cùng mừng rỡ thốt lên, sau đó dừng lại mọi động tác, vẫn duy trì tư thế lúc trước như bức tượng.
Tề Tiểu Tô không để ý đến hai người mà đưa tay ôm đầu, thống khổ kêu lên. “A Khuynh, đầu em đau quá!”
Đầu rất đau, đau đến mức cô sắp không chịu nổi nữa rồi, như thể nó sắp nổ tung ấy, cả hai lần cường hóa đều không đau đớn đến mức này.
Vệ Thường Khuynh lập tức kéo cô vào trong lồng ngực, hốc mắt anh đỏ lên: “Anh đang nghĩ cách!”
“Nghĩ cách gì!” Chúc Tường Đông nhìn thấy cô như thế thì hai mắt cũng đỏ ngầu, hắn nghiến răng, nói: “Để tôi gọi bác sĩ tới tiêm cho cô ấy mũi giảm đau! Mà uống viên thuốc giảm đau trước đã!”