Tề Tiểu Tô quay trở lại phòng, Đan Ninh Ninh đang dùng thế ngón tay hoa lan để bưng chén trà lên kề sát miệng nhỏ, mới nhìn cũng thấy có vài phần đẹp đẽ, có điều trước nay Tề Tiểu Tô chẳng có tí nghiên cứu gì về trà, chỉ cảm thấy uống ngon là được, vì thế sau khi ngồi xuống, Nghiêm Uyển Nghi đưa cho cô một chén trà, cô liền cầm lên há miệng một ngụm uống sạch.
Đan Ninh Ninh nhìn tháng dáng vẻ đó của cô thì ánh mắt lóe lên, cũng nâng chén trà vốn dĩ uống mãi không hết kia uống cạn, chẳng thèm làm ngón tay hoa lan nữa.
Nghiêm Uyển Nghi ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn có vẻ hơi quái dị.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, hương thơm của thức ăn khác hẳn những nhà hàng khác tràn ngập trong phòng, mấy người lập tức cảm nhận được cơn đói, mới đầu còn chẳng cảm thấy gì, giờ vừa ngửi thấy mùi thức ăn, bụng của Chúc Tường Viêm cũng âm thầm sôi lên.
“Nào nào, ăn cơm thôi.”
Tề Tiểu Tô đứng lên trước, đi qua, kéo ghế ra và ngồi xuống, việc đầu tiên là cầm lấy chiếc khăn lông ở bên cạnh để lau tay.
Đan Ninh Ninh thấy thế cũng làm theo.
Giám đốc Lâm đứng bên cạnh Tề Tiểu Tô, nhẹ giọng giới thiệu các món ăn cho bọn họ.
“Đây là hải sâm được đánh bắt ở biển, cắt lát trộn chua ngọt, dùng phương pháp nêm nếm đặc biệt khiến cho hải sâm vừa ngon vừa giòn, chỉ hơi có một chút vị chua, không làm mất đi hương vị vốn có của hải sâm. Đây là món ăn bổ dưỡng mới đẩy ra trong mùa thu năm nay của Minh Hoa Viên chúng ta, Tề tổng và mọi người cùng thử nếm xem có cần phải cải tiến ở đâu nữa không.”
“Được rồi, mọi người cùng thử đi.” Trước kia, Tề Tiểu Tô không thích ăn loại đồ biển hải sâm này lắm vì cứ cảm thấy nó hơi tanh tanh, nhưng món nộm chua ngọt này quả có hơi chua, lại lẫn vị ngọt, không hề có một chút vị tanh nào, ăn cực kỳ ngon, giòn sần sật.
“Ngon quá, lần sau chị phải đưa bố tới đây ăn thử mới được.” Nghiêm Uyển Nghi nói, Nghiêm lão vốn thích ăn mấy thứ này.
Chúc Tường Viêm nghe vậy thì trong lòng khẽ động, ngồi xích lại, nói: “Chọn ngày không bằng nhằm đúng ngày đi, tối hôm nay luôn được không, sao hả? Anh mời bố vợ.”
“Khụ khụ.” Nghiêm Uyển Nghi suýt chút nữa thì sặc, sau khi bình thường trở lại mới đấm anh ta một cái: “Còn chưa xem bát tự đâu nhé, ai là bố vợ của anh hả?”
Chúc Tường Viêm trợn mắt: “Cái gì mà chưa đâu vào đâu chứ? Đời này em không lấy anh thì còn có thể lấy ai nữa?”
“Có rất nhiều người theo đuổi em đấy nhé!” Nghiêm Uyển Nghi hất cằm.
Chúc Tường Viêm thấy lòng thật đau đớn, kéo cô vào trong lòng, rầu rĩ nói: “Anh mặc kệ, ai theo đuổi em, em cũng không được động lòng đâu đấy, anh nhất định sẽ khiến Nghiêm lão yên tâm giao em cho anh.”
Tề Tiểu Tô đỡ trán, ho khẽ hai tiếng, nói: “Này này này, hai người có thể chú ý ảnh hưởng tí được không hả? Muốn kích thích người khác đúng không?”
Ở trước mặt cô show ân ái, có định cho người ta ăn cơm không hả?
Đây là bắt nạt cô không có người yêu ở bên cạnh thường xuyên đúng không?
Nghiêm Uyển Nghi vội vàng đẩy Chúc Tường Viêm ra, đỏ mặt tiếp tục ăn cơm.
Đan Ninh Ninh cười nói: “Hay là cứ thế đi, bữa tối nay tôi mời, cũng để Nghiêm lão biết ưu điểm của Tiểu Viêm, biết nhà chúng ta sẽ không bạc đãi Uyển Nghi.”
Ba người Tề Tiểu Tô vừa nghe xong liền cùng câm nín tức thì.
Lúc này, Chúc Tường Viêm không thể nhịn hơn được nữa, liếc nhìn Đan Ninh Ninh nói: “Cô có tiền mời hả? Có biết ăn một bữa ở Minh Hoa Viên này hết bao tiền không mà đòi mời?”
Lời này lập tức khiến cho vẻ mặt Đan Ninh Ninh thay đổi, không bao lâu sau, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Nghiêm Uyên Nghi âm thầm giật quần áo Chúc Tường Viêm. Từ trước tới giờ cô luôn là người có lòng trắc ẩn, cứ cảm thấy vả thẳng vào mặt một nữ sinh như thế thì cũng không được hay cho lắm.
Tề Tiểu Tô âm thầm thở dài, chỉ cảm thấy lòng người không ngừng thay đổi, Đan Ninh Ninh ngày trước không giống như bây giờ.
Lúc trước, cũng vì biểu hiện của cô ta trước mặt Hồng lão đại ở quán bar Mộng Thiên Đường nên Tề Tiểu Tô mới để ý tới cô ta, có ấn tượng sâu sắc với nữ sinh này, sau đó cũng tình nguyện giúp đỡ cô ta một chút.
Nhưng sao giờ Đan Ninh Ninh lại thành ra thế này chứ?
Chẳng lẽ là vì tình yêu sao? Quả nhiên tình yêu có thể làm cho con người ta mù quáng, cũng có thể làm cho chỉ số thông minh của một người bằng không sao?
Một lần nữa, Tề Tiểu Tô lại âm thầm nhắc nhở chính mình, cho dù bây giờ cô rất yêu Vệ Thường Khuynh đi chăng nữa thì cũng không thể đánh mất bản thân mình được.
Có điều, bị Chúc Tường Viêm nói như thế, Đan Ninh Ninh cũng chẳng dám nói gì nữa, yên lặng ăn cho tới hết bữa cơm.
Sau khi ăn xong, bọn họ lại ngồi trong vườn hoa của Minh Hoa Viên uống trà, chẳng mấy mà đã tới hai giờ.
Tề Tiểu Tô còn có việc phải về công ty, nhìn Đan Ninh Ninh một chút, vừa rồi cô cũng hỏi cô ta định ở đây bao lâu, Đan Ninh Ninh cắn môi không nói gì, sau đó nói là muốn ngồi lại Minh Hoa Viên một lúc, cô cũng không đuổi người nên cứ mặc kệ cô ta.
“Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi đón anh cả đi.” Chúc Tường Viêm kéo Nghiêm Uyển Nghi cùng ra cửa với Tề Tiểu Tô.
Ba rưỡi máy bay hạ cánh, Chúc Tường Đông vừa ra ngoài liền nhìn thấy ngay thằng em trai nhà mình và em dâu tương lai, trong mắt hắn xẹt qua một nỗi thất vọng.
“Không phải trưa nay hai đứa đi ăn với Tề Tiểu Tô à?”
“Đúng thế ạ!”
Chúc Tường Đông lại như thuận miệng hỏi: “Cô ấy không nói là sẽ đi đón anh cùng à?”
“Cô ấy bảo công ty có việc bận, phải về mở họp.” Chúc Tường Viêm lén nhìn anh trai mình, phát hiện bản thân không nhìn nhầm, anh trai mình đang tỏ vẻ thất vọng thật, chỉ vì Tiểu Tô không tới đón anh ấy thôi sao?
Sau khi đưa Chúc Tường Đông tới khách sạn, nhân lúc Nghiêm Uyển Nghi ra ngoài mua đồ, anh ta nghĩ một chút rồi quyết định hỏi anh cả nhà mình: “Anh à, lần này anh tới đây là định...”
Chúc Tường Đông hơi nhếch miệng lên, nói: “Nói thật cho chú biết, lần này anh trai chú chuẩn bị mở rộng hỏa lực tới đây theo đuổi chị dâu chú đấy.”
Phụt.
“Không phải anh đang nói tới Tiểu Tô đấy chứ?”
“Không cô ấy thì còn ai vào đây?” Chúc Tường Đông đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, vừa lúc cũng nhìn thấy công trường xây dựng trung tâm thương mại ở thành Nam bên kia. Hắn không biết là Chương Vân Tễ đang ở căn phòng ngay trên phòng mình. Mà lúc giữa trưa, Chương Vân Tễ cũng đứng bên cửa sổ nhìn ra công trường bên đó, cũng suy nghĩ tới thành tựu của Tề Tiểu Tô y như hắn luôn.
Đương nhiên, hiện tại Chúc Tường Viêm chưa biết tới người có tên Chương Vân Tễ kia.
Chúc Tường Viêm nhớ tới chuyện trước khi tới sân bay, Nghiêm Uyển Nghi đã ám chỉ anh ta nên khuyên nhủ anh trai mình, liền nói: “Anh, Tiểu Tô cũng đã đính hôn rồi...”
“Anh nghe nói gần đây cái tên họ Vệ kia không ở bên cạnh cô ấy.” Chúc Tường Đông ngắt lời anh ta, nói: “Lúc trước anh bận đấu với Nghê Hào, không nghĩ tới chuyện yêu đương làm người ta chui vào chỗ trống, giờ sẽ đem toàn bộ tinh lực tập trung vào cô ấy, chẳng lẽ còn kém tên họ Vệ đó à?”
Chúc Tường Viêm rất muốn nói, anh ta đã gặp Vệ thiếu kia rồi, không hề kém anh tí nào, nhưng đây là anh trai anh ta, anh ta không nhẫn tâm đả kích nên chỉ nói ngắn gọn: “Tình cảm của Tiểu Tô với Vệ thiếu kia rất tốt, nghe nói hai người họ còn sống với nhau nữa.”
“Cái này thì có sao đâu, chẳng phải anh chú cũng từng có người phụ nữ khác rồi đấy sao, anh đây không phải là cái loại người quan tâm mấy chuyện đó, như thế này cũng coi như ngang hàng với cô ấy, không chê.”
Phụt.
Thấy dáng vẻ không gì có thể ngăn cản được tôi đâu của Chúc Tường Đông, Chúc Tường Viêm cũng thấy thật thất bại, lại nói, nếu Tề Tiểu Tô có thể thành chị dâu của mình thì anh ta cũng thấy rất vui.
“Buổi tối gọi Tiểu Tô cùng đi ăn đi.” Chúc Tường Đông vỗ lên cửa kính.
Lúc này, Chúc Tường Viêm mới nhớ tới cuộc điện thoại mà Tề Tiểu Tô nhận được lúc trưa, vội nói: “Tối nay Tiểu Tô có hẹn rồi, em lén nhìn điện thoại, là một người có tên là Chương Vân Tễ.”
Ánh mắt Chúc Tường Đông lóe lên: “Biết hẹn ở đâu không?”
“Minh Hoa Viên.”
“Thế vừa đẹp, chúng ta cũng tới đó đi.”