6 giờ tối, Tề Tiểu Tô mới rời khỏi công ty, hồi chiều trong cuộc họp, mọi người đều được phát biểu thỏa thích, đưa ra rất nhiều đề xuất hay ho, cô nghe cũng thấy vui vẻ, nghĩ tới cuộc hẹn buổi tối, ánh mắt cô hơi lóe lên, nói với Văn Nhĩ Định: “Hôm nay mọi người đều có rất nhiều ý kiến hay, tối nay tôi mời, những ai tham gia họp đều tới Minh Hoa Viên ăn một bữa no nê đi.”
“Oa, Tề tổng, có thật không ạ?” Tề Thiến vui sướng kêu lên: “Tuy rằng Minh Hoa Viên là nhà hàng của chúng ta, nhưng mà tôi vừa mới được tăng lương không bao lâu, không dám tới đó ăn một bữa, nếu Tề Tổng mời thì tôi phải ăn thật nhiều mới được.”
Mọi người đều nở nụ cười.
Trước kia Tề Thiến chỉ là lễ tân, nhưng biểu hiện của cô rất khá, lúc trước người của bên Cục Cảnh sát tới, tuy rằng cô có sợ hãi nhưng vẫn cố gắng chặn người lại, vì thế khi cô được thăng chức, mọi người trong công ty đều chịu phục, hơn nữa, quan hệ của cô với những người khác trong công ty cũng không tệ.
“Đồ ăn của Minh Hoa Viên không rẻ đâu nha, Tề tổng à, giờ bọn tôi đang rất đói, có thể ăn hết cả một con trâu đấy.”
Tề Tiểu Tô bật cười: “Còn sợ tôi không mời nổi mọi người à? Cứ ra sức mà ăn đi!”
“Đi, lấy xe của công ty, ai biết lái xe thì làm tài xế.”
Mọi người cùng reo hò rời khỏi văn phòng.
Tô Vận Đạt đi sát lại Tề Tiểu Tô, hơi ngượng ngùng nói: “Tiểu Tô, cậu có thể dẫn mợ út cháu tới không? Gần đây cậu đều về nhà ăn cơm với cô ấy, nếu hôm nay không về, chắc cô ấy lại phải ra ngoài ăn một mình mất.”
Căn hộ của Tô Vận Đạt ở thành Nam đã trang hoàng và trải qua hai tháng thông gió rồi, mấy ngày nữa sẽ về nhà mới, hai ngày này, Hà Mỹ Tú phải đi khám thai nên đã chuyển sang ở đó được mấy ngày, bởi vì nhà cách công ty không xa, mỗi ngày Tô Vận Đạt đều có thể chạy về ăn với cô đủ ba bữa. Có điều, vì chưa làm lễ nhập trạch nên không thể nấu nướng, vì thế ngày nào bọn họ cũng ra ngoài ăn.
Ngày thường, họ cũng tiếc tiền khi tới Minh Hoa Viên ăn cơm, thế nên giờ Tô Vận Đạt liền nhớ tới vợ mình.
Tình cảm giữa hai người rất tốt, cậu út có thể làm một người chồng, một người cha vô cùng có trách nhiệm, tất nhiên Tề Tiểu Tô rất vui, làm gì có chuyện không đồng ý, lập tức gật đầu: “Cậu gọi điện thoại về bảo mợ út thay đồ đi, cậu ngồi xe cháu, cậu cháu mình về đón mợ qua đây.”
“Ừ, được!” Tô Vận Đạt cảm thấy rất vui.
Anh ta cảm thấy càng ngày càng có hy vọng vào tương lai, ở Thịnh Tề, chỉ cần anh ta cố gắng học tập, cố gắng làm việc thì tiền lương cũng sẽ được tăng lên, mà nhà cũng đã được trang hoàng khá đầy đủ rồi, chỉ còn chờ ngày lành để làm lễ nhập trạch, đến lúc đó là có thể vào ở hẳn trong ngôi nhà mới.
Bụng của vợ anh ta cũng đã to, qua mấy tháng nữa sẽ sinh con, đời này anh ta có nhà, có việc làm, có vợ, có con, thật sự là tốt hơn trước đây rất nhiều. Mà tất cả những điều này đều do Tiểu Tô mang tới cho anh ta.
Nghĩ như thế, anh ta lại càng cảm kích Tề Tiểu Tô hơn.
Tề Tiểu Tô bảo mấy người Văn Nhĩ Định tới Minh Hoa Viên trước, cô và Tô Vận Đạt lên xe của Hàn Dư đi đón Hà Mỹ Tú.
Ai biết vừa tới thì thấy cửa nhà mở toang hoang, bên trong truyền ra tiếng chửi mắng sắc bén của một người phụ nữ.
“Tao không quan tâm, giờ chúng tao không có nơi nào để đi, mày là con tao, mày định mặc kệ tao hả? Giờ mày và con rể có nhà mới đẹp như thế này, lương tâm để đâu rồi hả? Tao mà biết mày nhẫn tâm như thế thì năm đó lúc sinh mày ra, tao nên dìm mày vào thùng nước cho mày chết luôn đi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Tô Vận Đạt và Tề Tiểu Tô đều lập tức thay đổi.
Nói năng khó nghe quá rồi đấy!
“Cậu út, mẹ ruột mợ cháu còn sống ạ?” Tề Tiểu Tô còn tưởng Hà Mỹ Tú là trẻ mồ côi chứ, bởi vì cô chưa từng nghe thấy thông tin gì về bọn họ, mà Hà Mỹ Tú cũng chưa nhắc tới bao giờ.
“Năm đó, bà ta đã đuổi Mỹ Tú ra khỏi nhà.” Tô Vận Đạt nói câu này liền xông vào trong nhà. Tề Tiểu Tô cũng vội vã vào theo, hiện tại bụng của Hà Mỹ Tú đã rất lớn, không cẩn thận mà xảy ra xung đột thì sẽ có chuyện ngay.
Vừa vào cửa, cô lập tức sửng sốt.
Còn tưởng rằng người ta ngồi trên sô pha mắng chửi người, ai dè lại thấy một bà già đang ngồi bệt dưới đất, chân giậm xuống đất ầm ầm, miệng thì gào khóc, bên cạnh bà ta là một người phụ nữ khoảng chừng 27, 28 tuổi, nét mặt khá giống, nhưng lại ăn mặc cực kỳ thời thượng, tóc cũng uốn xoăn nhẹ, thoạt nhìn còn đẹp hơn cả Hà Mỹ Tú nữa.
Hà Mỹ Tú ngồi trên sô pha cách bọn họ một khoảng tương đối xa, nước mắt rơi lã chã, nhìn có vẻ đang rất đau khổ.
Vừa thấy cô ta như thế, Tô Vận Đạt lập tức đau lòng. Mấy này nay, cuộc sống của bọn họ quá thuận buồm xuôi gió, tình cảm vợ chồng cũng tốt hơn nhiều, anh ta thật sự yêu và thương Hà Mỹ Tú, thấy cô ta khóc thì vội vàng chạy tới bên cạnh, ôm lấy cô ta, hỏi: “Bà xã, em thấy khó chịu ở đâu à?”
Hà Mỹ Tú cầm lấy tay anh ta, lắc đầu.
Lúc này Tô Vận Đạt mới yên lòng hơn một chút, rồi mới nhìn mụ già đang ngồi dưới đất.
Bà già đó khoảng chừng 60 tuổi, mấy sợi tóc trắng lơ thơ, tóc ngắn ngang tai, tướng mạo có hơi khắc nghiệt, hốc mắt sâu, lúc này tràn ngập sự hung hãn.
“Tiểu Tô, cháu cũng tới à?” Vừa rồi Hà Mỹ Tú nghe điện thoại thì chỉ biết là Tô Vận Đạt nói sẽ về đón mình đi ăn, không ngờ Tề Tiểu Tô cũng tới đây cùng, lại còn lên nhà nữa, cô ta lập tức cảm thấy hơi xấu hổ, sợ Tề Tiểu Tô thấy cảnh nhà mình rồi thì sẽ tức giận.
Nghe cô ta nói vậy, người phụ nữ trẻ hơn giương mắt nhìn về phía Tề Tiểu Tô, mắt sáng lên: “Cô chính là Tề Tiểu Tô à? Chính là đứa cháu ngoại mở được công ty của anh rể tôi đấy sao?”
Anh rể?
Tề Tiểu Tô nhướng mày, cũng chẳng hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra.
Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói với Hà Mỹ Tú: “Mợ, mợ chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.” Căn bản không hề để ý tới mụ già và người phụ nữ kia.
Mụ già ngồi dưới đất lập tức bò dậy, động tác nhanh nhẹn hơn tuổi tác của bà ta nhiều, lập tức nhảy ra trước mặt Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô lùi lại một bước.
“Cô chính là Tề Tiểu Tô đó sao?”
“Có chuyện gì không?” Bà ta lùn hơn Tề Tiểu Tô gần 15cm, Tề Tiểu Tô rũ mắt nhìn bà ta.
“Nghe nói cô kiếm được rất nhiều tiền, giờ chúng tôi không có nơi nào để đi, cô bỏ chút tiền ra đi, mua cho hai mẹ con chúng tôi một căn hộ, đúng, mua cái nào giống nhà của Hà Mỹ Tú ấy, tôi nghĩ cũng chẳng cần tìm ở đâu xa đâu, cứ chọn ở đây luôn đi, lúc đó hai vợ chồng Hà Mỹ Tú cũng tiện chăm sóc cho bà già này. Đúng rồi, phải có ba phòng ngủ nhé, tôi một phòng, con gái tôi một phòng, sau này nó sẽ tìm một đứa tới ở rể, sinh con ra sẽ ở phòng còn lại.”
Tề Tiểu Tô nghe thấy liền sửng sốt, không phải cô không hiểu những lời bà ta nói, mà là những lời đó khiến cho cô lập tức cảm thấy tai mình có vấn đề.
Điên rồi à!
Hay là thế giới huyền ảo?
Tô Vận Đạt cũng hoàn toàn ngây người.
Hà Mỹ Tú bối rối kêu lên một tiếng: “Mẹ! Mẹ làm gì thế hả? Tiền là của Tiểu Tô, tại sao phải đi mua nhà cho mẹ chứ?”
Đủ rồi đấy! Tô Vận Đạt cũng nói: “Đúng thế, bà đừng tưởng rằng dựa vào chút quan hệ này là có thể bám vào Tiểu Tô!”
“Tại sao á? Mày không biết thì đừng có lắm mồm, năm đó tao đã cứu mẹ nó đấy!”
Bà Hà gào toáng lên, thành công khiến tất cả mọi người đều sững ra.