Lúc trước Tô Vận Thuận đánh bạc nợ Ngô Kiến trọc một khoản tiền, sau đó chạy trốn mất, hơn nữa, Trịnh Mạt vợ anh ta cũng bỏ rơi ông bà ngoại Tô, chạy về nhà mẹ đẻ. Có điều, hai người họ vốn cũng không đăng ký kết hôn, người chạy hết rồi, ông bà ngoại Tô cũng chẳng còn cách nào khác.
Tề Tiểu Tô còn vì trả tiền cho anh ta mà bị Ngô Kiến bắt đi đánh một trận đấu quyền anh thiếu nữ gì gì đó, cũng chính vì lần ấy nên cô mới bị Mã Chí Thành nhắm trúng.
Tính ra, món nợ đó cô còn chưa tính với Tô Vận Thuận đâu, ai ngờ bây giờ anh ta lại chạy về đòi tiền, lúc xảy ra xung đột với Tô Vận Đạt, anh ta mới không cẩn thận đẩy ngã bà ngoại Tô.
“Vậy hiện giờ cậu hai đi đâu rồi ạ?”
Trong bụng Tề Tiểu Tô như bị lửa đốt, nhìn Tô Vận Đạt: “Bà ngoại nằm viện, cậu còn đòi mua nhà gì nữa?”
Không biết vì sao, Tô Vận Đạt cảm thấy ánh mắt của Tề Tiểu Tô rất mãnh liệt, cô cháu gái còn chưa tới mười tám tuổi này đột nhiên khiến anh ta thấy hơi sợ hãi. Anh ta rụt người lại một chút, giải thích: “Có phải cậu muốn thế đâu, bố mẹ cậu bảo cậu đi mua mà...”
Tề Tiểu Tô nhìn về phía ông ngoại, ông cụ cười khổ nói: “Hôm nay A Tú bị hoảng sợ, suýt nữa động thai, thành Bắc cách bệnh viện hơi xa, ông nghĩ nếu bình thường mợ cháu đi khám thai cũng sẽ không tiện, thà sang thành Nam ở luôn sẽ tốt hơn.”
Nói rồi ông kéo Tề Tiểu Tô ra xa một chút, thở dài nói: “Hơn nữa, hoàn cảnh sống ở đây kém quá, mười nhà thì đến tám nhà đánh bạc. Hiện giờ cậu út cháu không có công ăn việc làm gì, ông chỉ sợ nó ở đây tiếp rồi biết đâu đi lên vết xe đổ của cậu hai cháu. Nếu nó mà cũng dính vào chuyện cờ bạc nữa thì tan cửa nát nhà cháu ạ.”
Lúc trước Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú trêu nhau luôn nói là chỉ mơ mua được căn nhà ở thành Nam, giờ vừa khéo đang có tiền. Chính Hà Mỹ Tú cũng đã bàn bạc với ông ngoại, đầu tư tiền vào bất động sản vẫn yên tâm hơn một chút. Hơn nữa, bên phía thành Nam phát triển rất mạnh, mua nhà bên đó chắc chắn sẽ tăng giá.
Có lẽ cô ta cũng thật sự sợ hãi, sợ cuối cùng không cẩn thận lại bị Tô Vận Thuận lừa hết tiền mất, như thế thì chẳng khác nào công dã tràng.
Vậy nên ông ngoại nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, nếu đã muốn mua, vậy thì mua nhanh một chút.
Nghe ông ngoại giải thích như vậy, sắc mặt của Tề Tiểu Tô nhìn Tô Vận Đạt mới tốt hơn chút.
“Bà ngoại sao rồi ạ? Mình cùng đi thăm bà đi ạ.”
“Thăm thì phải thăm rồi, nhưng Tiểu Tô à, cháu nói cậu út nghe xem, rốt cuộc có tiền không?” Tô Vận Đạt nhìn Tề Tiểu Tô chằm chằm. Dáng vẻ cứ như là nếu cô mà nói không có tiền, thì anh ta sẽ ngất xỉu cho cô xem vậy.
Ông ngoại cũng nhìn Tề Tiểu Tô.
Con trai út nói với ông là tiền đều ở chỗ Tiểu Tô, sau đó con bé còn tiêu nhiều tiền như vậy để mua một viên phôi đá, tim ông cũng thót cả lên. Nhưng ông đã giao hẹn rõ với con trai út, nếu Tiểu Tô thực sự mất hết số tiền đó, thì không cho tìm con bé đòi nữa.
Cái đó cũng là Tô gia bọn họ nợ con bé.
Lúc trước trong chuyện Ngô Trọc kia, sự uất ức mà Tề Tiểu Tô phải chịu đâu phải chỉ có từng đó.
May mà tuy Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú cũng xấu tính, nhưng so với anh hai Tô Vận Thuận thì vẫn tốt hơn một chút. Khi ấy họ cũng không vui vẻ gì, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý. Có điều, ánh mắt Tô Vận Đạt nhìn Tề Tiểu Tô cứ như là cô mà không lấy được số tiền đó ra thì anh ta sẽ phát điên vậy.
“Cậu yên tâm, cháu sẽ không thiếu cậu xu nào đâu.” Tề Tiểu Tô bĩu môi.
Tô Vận Đạt thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức xòe tay ra trước mặt cô: “Vậy mau trả cậu đi.”
“Cậu vội gì chứ? Đi thăm bà ngoại trước đã!”
Ba người cùng ra khỏi nhà bắt xe đi bệnh viện. Trên đường đi, hai bố con họ mới nói với Tề Tiểu Tô về chuyện Trần Đông đến gây rối.
Ban đầu Trần Đông đến siêu thị nơi Hà Mỹ Tú làm việc trước, vì bà ta cũng không biết Tô Vận Đạt đã xin nghỉ việc rồi, bên đó gần hơn một chút, bà ta muốn đi nghe ngóng tình hình xem thế nào. Hà Mỹ Tú cũng không biết chuyện này, lúc đầu bị bà ta chọc tức điên lên, chỉ nói một câu: “Dù chị cả và anh rể có để lại nhà thật thì cũng là để lại cho Tiểu Tô, bây giờ con bé lớn rồi, muốn xử lý thế nào cũng không phiền các người bận lòng.”
Câu nói này đã kích thích cơn phẫn nộ của Trần Đông, Trần Đông làm ầm lên ở đó, khăng khăng nói là Tô gia nhà họ lừa bịp Tề Tiểu Tô để con bé về trộm chứng minh thư, chuyển ra khỏi Tề gia, nói Tô gia bọn họ đều là hổ đói sói vồ, rõ ràng là thấy Tề Tiểu Tô còn nhỏ, dễ lừa, nên muốn nuốt trọn căn hộ của Tề gia bọn họ.
Nói đến cuối cùng, còn nói Tề Tiểu Tô lấy năm vạn tiền bồi thường tai nạn, là để đi tiếp tế Tô gia.
Cứ cãi qua cãi lại, Trần Đông đẩy Hà Mỹ Tú một cái, nếu không có đồng nghiệp đứng cạnh đỡ Hà Mỹ Tú, thì có lẽ Hà Mỹ Tú đã ngã xuống đất rồi. Có điều, dù như vậy, cô ta vẫn mất hồn mất vía, sợ đến động thai.
Trần Đông không hối hận chút nào, còn tiếp tục đi tìm sếp của Hà Mỹ Tú, nói nếu cô ta còn làm việc ở đây thì ngày nào bà ta cũng sẽ đến tìm Hà Mỹ Tú.
Bên phía siêu thị sợ nhất là thực sự xảy ra chuyện gì, còn khuyên Hà Mỹ Tú xin nghỉ việc. Hiện giờ cô ta đang mang thai, họ vốn không thể đuổi việc cô ta được, nhưng chính Hà Mỹ Tú cũng cảm thấy sợ, nên cầm hai tháng tiền lương rồi đồng ý xin nghỉ việc.
Hà Mỹ Tú đi bệnh viện kiểm tra, kết quả là ở nhà lại xảy ra chuyện, Tô Vận Thuận quay về cũng không cẩn thận đẩy bà ngoại một cái, giờ thì cả hai mẹ con đều nằm viện.
Hai bố con vốn cũng chỉ về lấy tiền đi nộp viện phí thôi.
Tề Tiểu Tô nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống, kiếp trước đến tận khi cô chết cũng không biết đến chuyện về căn hộ ở chung cư Trường Ninh kia, nghĩ cũng biết là Tề Tông Bình và Trần Đông nhất quyết muốn giành lấy căn hộ đó rồi. Chắc hẳn là do họ phát hiện ra không thấy chứng minh thư của cô đâu, lại thêm chuyện năm vạn của Tôn Long cũng bị cô cầm mất, nên Tề Tông Bình và Trần Đông sao có thể bỏ qua được?
“Vậy hiện giờ cậu hai đi đâu rồi ạ?”
Ông ngoại Tô nhíu chặt mày thành hình chữ xuyên (川), thở dài nói: “Lại chạy rồi, nói là muốn đi tìm Trịnh Mạt.”
Cuối cùng là vẫn muốn quấn lấy Trịnh Mạt.
Tề Tiểu Tô cũng chẳng thèm để ý đến chuyện của họ, nghe ông ngoại nói vậy, cô cũng cảm thấy cậu út lấy số tiền đó đi mua nhà là quá chuẩn. Hơn bảy mươi vạn có lẽ không trả được hết tiền nhà ở thành Nam, đến lúc đó cho vay thêm một chút, để mỗi tháng cậu út có chút áp lực, chưa biết chừng lại có tương lai ấy chứ.
Vào đến viện, Tề Tiểu Tô lại phát hiện ra phòng bệnh của bà ngoại cô nằm cùng tầng với bà cụ Trần mẹ của Trần Đông, chỉ cách vài phòng. May mà cô không nhìn thấy Trần Quang, em trai Trần Đông, nếu không, có khi lại xảy ra xung đột mất.
Lúc đưa bà ngoại vào viện có chụp phim, sợ ngã gãy xương, may mà kết quả cũng ổn, chỉ cần uống chút thuốc, quan sát thêm mấy ngày là có thể xuất viện được rồi.
Hà Mỹ Tú vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, sắc mặt liền không đẹp lắm.
“Tiểu Tô à, chúng ta có trêu ai chọc ai đâu chứ? Làm mợ sợ chết đi được, nếu bé cưng trong bụng có chuyện gì, thì mợ thực sự không muốn sống nữa.”
Thấy cô ta thực sự bị kinh sợ, Tề Tiểu Tô cũng không tính toán với cô ta nữa.
Hà Mỹ Tú thấy cô không nói gì, lập tức lén kéo áo Tô Vận Đạt, ra hiệu cho anh ta.
Tô Vận Đạt gật gật đầu, cô ta thấy vậy liền vui hẳn lên.
“Tiểu Tô à, cháu đừng trách mợ út, mợ hoảng thật mà, nên nói chuyện với cháu không được ôn hòa cho lắm.”
Tề Tiểu Tô nói một câu không sao, đưa thẻ ngân hàng cho Tô Vận Đạt, “Tiền đều ở trong này hết, không thiếu của cậu một xu nào.”
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng kia, hai mắt đều sáng rực lên.
“Tiểu Tô à, nói vậy là viên phôi ngọc đó thực sự bán được giá à? Rốt cuộc bán được bao nhiêu tiền?”