Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 107: Chương 107: Hỏi chuyện trong phòng




Tim Tề Tiểu Tô đập thịch một cái, lẽ nào tai mắt của Hồng lão đại thực sự ghê gớm vậy sao, nhanh như thế đã tìm đến đây rồi?

Thư Văn Đống không ở đây, Tề Tiểu Tô cũng hơi lo lắng, lẽ nào anh ta gặp chuyện gì đó ở bên quán bar kia sao?

“Nghiêm lão.”

Tề Tiểu Tô bị bà Nghiêm nhỏ vẫn đang đứng chờ ngoài cửa gọi vào trong. Bây giờ họ cần nói chuyện nên Nghiêm lão thẳng thắn bảo bà ấy tránh mặt đi.

Bà Nghiêm nhỏ trừng mắt lườm Tề Tiểu Tô một cái, hơi khó chịu không muốn tránh. Muộn thế này rồi, bà ta tránh đi đâu được? Nhưng bà ta cũng không thể không nghe lời Nghiêm lão được.

Chờ bà ta lắc eo đi ra ngoài, đóng cửa lại, Nghiêm lão mới ra hiệu cho Tề Tiểu Tô ngồi xuống. Ông nhìn cô một cái, rồi hơi lắc đầu nói: “Tiểu Tô à, tôi có thể hỏi cô một câu không? Cô và Long Đào có quan hệ gì?”

Xem ra Thư Văn Đống đã báo cáo hết mọi chuyện tối nay cho Nghiêm lão rồi. Tuy lúc sau cô có nói với Thư Văn Đống là cô không sao, nhưng anh ta vẫn không dám không báo, dù sao cũng liên quan đến Long Đào, mà Nghiêm lão cũng là người thành phố D. Tề Tiểu Tô còn chưa nói gì, Nghiêm lão lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không tiện nói thật, muốn nói dối với tôi thì không cần nói gì cả.”

Đầu Tề Tiểu Tô đang vô cùng đau đớn, cũng rất uể oải, cô có thể nhận ra được, Nghiêm lão chỉ muốn có một câu trả lời khẳng định mà thôi, cũng không phải cố tình truy hỏi. Vì thế cô liền nói ‘nửa thật’.

“Lúc trước cháu chưa từng gặp Bí thư Long, nhưng tối nay cháu giúp anh ta một chuyện nhỏ.”

Cô nói vậy, Nghiêm lão liền hiểu ngay, đồng thời cũng kinh ngạc với khả năng nói chuyện kín kẽ của Tề Tiểu Tô. Cô nói thế này đã nói rất rõ ràng cho ông biết quan hệ trước mắt của cô và Long Đào, nhưng lại không coi là nói rõ mười mươi, nói chuyện rất có đường lùi.

Ông không nhịn được, khẽ cười, “Tôi tin cô. Thôi được rồi, nếu đã như vậy tôi cũng hiểu rồi. Cô không có việc gì thì may quá, đi nghỉ ngơi trước đi.”

Chờ Tề Tiểu Tô đi rồi, Nghiêm lão mới gọi một cú điện thoại. “Tắc Thâm à, pho tượng phật bằng ngọc lúc trước nói định tặng cha thị trưởng Thạch đó, tạm thời cứ giữ lại đi, đừng tặng nữa.”

Ở đầu dây bên kia, Nghiêm Tắc Thâm sững sờ một chút, nhưng cũng vâng một câu.

Ngày hôm sau, Tề Tiểu Tô cùng Nghiêm lão đi máy bay rời khỏi thành phố J. Cô không hỏi Nghiêm lão, bên phía Hồng lão đại có tìm tới hay không. Nghiêm lão cũng không nói gì, nhưng lại nhắc cô chuẩn bị chuyện hội đấu đá, cũng không còn mấy ngày nữa.

Đương nhiên Tề Tiểu Tô đồng ý ngay. Nhưng sau đó cô lại không khỏi cười khổ.

Tối qua sau khi về đến phòng, cô lập tức lấy một viên phôi ngọc ra bổ sung năng lượng cho Hệ thống. May mà ba viên cô giữ lại đều là hàng cực tốt, sau khi nó hấp thụ năng lượng xong, cơn đau đầu của cô cuối cùng cũng ngừng lại.

Nhưng hiện giờ năng lượng của nó không thể so với lúc vừa hấp thụ năng lượng từ mảnh vỡ áo giáp kia được. Điều này khiến bản thân Tề Tiểu Tô bắt đầu có suy nghĩ hoang đường rằng nên đi đâu để tìm mảnh vỡ áo giáp cho Vệ Thường Khuynh tiếp bây giờ? Năng lượng đó còn mạnh hơn hấp thụ ngọc phỉ thúy nhiều, nếu tìm được một viên thì cô cũng không cần phải lo lắng nữa.

Việc đầu tiên Tề Tiểu Tô làm khi quay về thành phố D đó là lại đi mở thêm hai tài khoản ngân hàng nữa, chia tiền ra để cất, cũng nhân tiện mua luôn một chiếc điện thoại di động. Sau đó cô lưu hết số điện thoại của mấy người cô nhớ và của đống danh thiếp lúc trước cô nhận được vào, kể cả số điện thoại của mấy người cô quen ở nhà Nghiêm lão, cô cũng thuận tay lưu vào luôn.

Lúc lưu đến số của Đan Ninh Ninh, cô nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho cô ta, nhưng màn hình thông báo đầu dây bên kia đang gọi điện thoại.

Sau đó, cô gọi cho Tô Vận Đạt.

Điện thoại được nhận rất nhanh.

“Cậu út.”

Ban đầu Tô Vận Đạt không thể nhận ra được giọng cô, chờ đến khi cô lại gọi tiếp một tiếng nữa, anh ta mới nhảy bắn lên.

“Tiểu Tô, rốt cuộc cháu đang ở đâu? Cậu còn tưởng cháu ôm tiền chạy mất rồi ấy.”

Tề Tiểu Tô ngớ ra một chút, không khỏi bật cười: “Tiền ở đâu ra? Cậu út, cậu quên là tiền của chúng ta đều để mua tảng phôi ngọc đó rồi hay sao? Cậu ngủ mơ à?”

Tô Vận Đạt vò đầu bứt tai, trái tim nhỏ bị câu nói này của Tề Tiểu Tô làm cho lên không được, xuống không xong. Cuối cùng anh ta cắn răng chửi thề một câu: “Cháu giỏi hành hạ người thật đấy. Dù sao giờ cậu cũng chỉ nhớ là cháu nợ cậu mấy chục vạn thôi. Nếu viên đá đó mà không bán được thì cháu bỏ học đi làm công trả nợ cho cậu luôn đi. Cậu nói cho cháu biết, mợ út cháu bị siêu thị sa thải rồi, giờ không có nguồn thu nhập nào cả. Nếu cháu không lấy được tiền ra thì cả nhà chúng ta ra đường mà ở hết đấy.”

“Bị siêu thị đuổi ấy ạ? Sao thế cậu?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Tô Vận Đạt đã tức giận không kìm nén được, “Vì sao à? Còn không phải vì bà thím hai của cháu hay sao!”

Thím hai? Trần Đông?

Chuyện này lại là thế nào?

Chờ Tề Tiểu Tô vội vàng về đến Tô gia, lại thấy trong nhà vô cùng hỗn loạn, chuồng gà, vườn rau đều như bị ai đập phá vậy, sắc mặt cô lập tức trầm xuống.

“Tiểu Tô?”

Ông ngoại đang cầm dao vót mấy cành cây, xem ra là muốn sửa chuồng gà, thấy cô đen mặt đứng trong vườn quan sát bốn phía, ông cụ lập tức đặt đồ xuống, vẫy vẫy cô.

“Cháu không về nhà chú Hai cháu mà đi đâu vậy?”

“Ông ngoại, là thím hai cháu làm ạ?” Tề Tông Bình tự cho mình là người nhã nhặn lịch thiệp sẽ không ra tay như thế này, nhưng Trần Đông thì rất có thể.

Ông ngoại Tô thở dài nói: “Họ biết chuyện ông giao lại căn hộ ở chung cư Trường Ninh cho cháu rồi.”

Tề Tiểu Tô giật mình, nhưng sau đó lại vô cùng phẫn nộ.

Ông ngoại cô không kể tường tận, cô cũng có thể tưởng tượng ra hôm qua Trần Đông đã làm cái trò gì ở đây. Hẳn là họ đến đây để đòi nhà, sau đó nghe nói đã giao nhà cho cô rồi nên bắt đầu gây chuyện. Cô có thể đoán được Trần Đông sẽ nói gì với hai cụ rồi, chắc chắn là nói Tô gia họ muốn dùng thủ đoạn chiếm lấy đồ của Tề gia bọn họ.

Thật nực cười, căn hộ đó vốn là của bố mẹ cô để lại cho cô, có liên quan quái gì đến Tề Tông Bình chứ?

Trên di chúc cũng đã nói rõ, chỉ có điều là phải chờ đến khi cô đủ mười tám tuổi, mà giờ ông bà giao cho cô sớm một chút thôi mà.

“Biết thì biết chứ sao ạ. Ông ngoại, cháu sẽ không đưa cho họ. Bà ngoại cháu đâu ạ?”

Ánh mắt ông ngoại Tô hơi né tránh, Tề Tiểu Tô cảm thấy không ổn, đang định hỏi tiếp, Tô Vận Đạt đã chạy ào ào từ trên tầng xuống, xòe tay ra trước mặt cô.

“Cháu mau trả tiền đi, cậu muốn đưa mợ út cháu sang thành Nam ở, vợ chồng cậu chọn được một căn hộ bên đó, chờ tiền để giao tiền đặt cọc!”

Tề Tiểu Tô lại ngạc nhiên tiếp, muốn sang thành Nam mua nhà ư? Nhanh thế đã chọn xong rồi à?

“Thằng khốn nạn, mẹ mày còn đang nằm viện kia kìa, mày mua nhà cái gì chứ? Mày đi nộp tiền viện phí trước đi!” Ông ngoại Tô không nhịn được liền chửi ầm lên, mặt vô cùng đau khổ.

“Bà ngoại nằm viện ạ?” Tề Tiểu Tô sợ hết hồn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào là do Trần Đông làm hay sao ạ? Trần Đông làm gì bà ngoại cháu?!”

Tim cô nóng như lửa đốt, cũng vô cùng phẫn nộ. Nếu Trần Đông thực sự làm hại bà ngoại cô, cô nhất định sẽ cho bà ta biết mặt.

Ông ngoại lập tức nói: “Không phải, không phải, là do thằng cậu hai khốn nạn kia của cháu...”

Lúc này Tề Tiểu Tô mới biết, cậu hai Tô Vận Thuận quay về rồi. Không biết anh ta nghe hơi nồi chõ ở đâu biết được Tô Vận Đạt kiếm được một khoản tiền, nửa đêm hôm trước lén lút mò về, đòi Tô Vận Đạt cho anh ta vay chút tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.