Lúc mới đầu nghe thấy danh Tư lệnh Ngũ, cô ta đã phải giật mình thôn thốt, dân chúng bình thường chắc chỉ có thể nhìn thấy nhân vật tầm cỡ như vậy trên tivi thôi? Cho dù Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô là doanh nhân giàu có, nhà có rất nhiều tiền, nhưng cũng không dễ gặp được những nhân vật như vậy. Cho nên cô ta nói ra như thế hẳn anh Đổng và cô Tề phải hiểu ý chứ hả?
Trông hai người này cũng là người rất thông minh mà.
Nói xong câu nói đó, cô ta lại phát hiện tất cả mọi người, bao gồm cả Đường lão đều đang nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quái. Đường lão thật sự muốn bổ đầu cô ta ra để xem rốt cuộc cô ta đang suy nghĩ gì vậy!
Cái gì cũng không biết mà dám tùy tiện xen vào?
Lần trước chẳng phải Vệ Thường Khuynh đã đi cùng Tư lệnh Ngũ đến Đường gia rồi đó sao!
Nói chuyện của Tư lệnh với bọn họ làm gì?
Có thấy mất mặt không hả?
Ngay đến cả ông ta cũng có chút cố kỵ thân phận của Vệ Thường Khuynh đấy, nói chuyện Tư lệnh với cậu ta làm gì chứ?
Tề Tiểu Tô khẽ cười: “Thật sao? Đường lão vừa tổ chức tiệc đón giao thừa à? Nghe nói tiệc của Đường gia không phải ai cũng có thể tham dự phải không?”
Lúc trước cô cũng là được Chương Vân Tễ mời tới đấy.
Đường lão thật sự cảm thấy cái mặt mo của mình nóng bừng lên rồi, đành phải chữa cháy: “Lần sau chỉ cần cô Tề có thời gian, nhà họ Đường luôn hoanh nghênh cô đến.”
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy hơi tức giận, nếu giờ không phải nể mặt Vệ Thường Khuynh và Đổng Ý Thành thì lão già sống mấy chục năm, trải qua biết bao mưa gió như ông ta nào phải ngồi ở đây nhìn sắc mặt của con nhóc này chứ?
Chỉ là mở cái công ty thôi mà, nói về tiền, ông ta cũng có! Nói về người, con nhóc này chắc chắn là phải dựa vào Đổng Ý Thành và Vệ Thường Khuynh phải không?
Chỉ là về sau, Đường lão mới biết mình thật sự đã lầm to rồi.
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Tôi cũng chẳng có hứng thú với mấy bữa tiệc cho lắm.”
Hồng Tinh trợn tròn mắt.
Sao mọi chuyện lại phát triển hoàn toàn không giống với những gì cô ta nghĩ vậy? Bọn họ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô thật sự lợi hại như vậy, đã tiến được vào trong giới quý tộc ở thủ đô rồi? Sao có thể thế được, nhất định là ông Đường đang nể mặt anh Đổng mới nói chuyện với cô ấy như thế. Nhưng đây cũng đâu phải là chuyện của Tề Tiểu Tô, cô ấy dựa vào cái gì mà thay anh Đổng nói chuyện, còn có thái độ không khách sáo như thế chứ! Nhỡ đâu lại phá hủy mất tình cảm của hai ông cháu nhà họ thì cô làm sao gánh được.
Vốn đang rất bội phục Tề Tiểu Tô, ở trước mặt Đường lão và Đổng Ý Thành, cán cân lý trí trong lòng Hồng Tinh cũng bị ép xuống.
“Cô Tề à, cô có thể đưa tôi đi thăm quan nơi này được không? Nhìn bên ngoài trông nó thật đẹp.” Hồng Tinh cảm thấy mình nên giúp đỡ Đường lão đẩy Tề Tiểu Tô ra bên ngoài, chắc chắn Đường lão sẽ rất cảm kích cô ta.
Đây cũng là yêu cầu mà một người chủ nhà không có cách nào từ chối được.
Cuối cùng Đường lão cũng cảm thấy Hồng Tinh thông minh một lần, ông nhìn Hồng Tinh với ánh mắt khen ngợi. Nhưng không ngờ Tề Tiểu Tô lại cười nhẹ, đôi mắt sáng và thông minh của cô đảo qua một vòng, sau đó nói thẳng luôn: “Thật xin lỗi, hiện giờ tôi ăn no quá nên không muốn di chuyển.”
Hồng Tinh ngây người.
Sắc mặt Đường lão cũng cứng đờ.
Con nhóc chết tiệt kia thật khiến người ta không thể thích nổi.
Ông cũng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Đổng Ý Thành, tôi có mang đến ảnh chụp lúc còn trẻ của cha tôi, tôi nghĩ, hẳn cậu cũng muốn biết thân thế của cha mình, hay cậu cứ xem ảnh đã rồi lại nói tiếp? Tôi nghĩ, cha cậu năm đó cũng có ý muốn tìm lại được cha mẹ ruột của mình.”
Ông ta nói như vậy là hoàn toàn dựa vào sự hiểu biết của mình đối với con trai.
Con trai của ông thông minh từ nhỏ, dù năm đó vẫn còn nhỏ tuổi nhưng nó đã rất hiểu chuyện, chắc chắn nó sẽ còn nhớ một chút chuyện của gia đình họ, cho dù không nhớ được nhiều, nhưng nhất định nó sẽ truyền đạt lại cho con mình rằng, cha mẹ ruột đã yêu thương mình như thế nào, như vậy, thằng bé không thể có khả năng không muốn tìm lại bố mẹ ruột được.
Cái suy đoán này lại đánh trúng vào trái tim của Đổng Ý Thành.
Năm đó chẳng phải vì cha mẹ muốn đi tìm cha mẹ ruột nên mới một đi không trở lại, về sau có người mang tin tức về nói rằng bọn họ đã gặp nạn sao?
Bất kể chính anh có muốn nhận người thân hay không thì bố anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.
Vì tâm nguyện của bố, nên dường như anh không có lý do để cự tuyệt.
Tề Tiểu Tô cũng không thể thay anh quyết định chuyện này, cho nên đành phải nhìn vào anh, chờ anh đưa ra quyết định.
Đổng Ý Thành im lặng một lát mới nặng nề nói: “Được, ảnh chụp đâu?”
Đường lão vui mừng nói với Hồng Tinh: “Tiểu Tinh, mau mang ảnh chụp ra đây.”
Ảnh được để trong chiếc túi hàng hiệu của Hồng Tinh. Thấy Đổng Ý Thành đồng ý xem ảnh chụp, cô ta cũng cảm thấy rất vui, vội vàng lấy ảnh ra. Trước đó khi cô ta nhìn thấy bức ảnh cũng phải giật mình kêu lên, ảnh chụp của ông cụ nhà họ Đường thời còn trẻ vô cùng giống Đổng Ý Thành! Dáng dấp cũng giống y hệt.
Chỉ cần thấy bức ảnh này, chắc chắn không có người nào dám nói bọn họ không hề có chút liên hệ máu mủ nào!
Đưa bức ảnh cho Đổng Ý Thành, khi anh đưa tay ra đón lấy, Hồng Tinh nhìn thấy trên những ngón tay thon dài có một tầng chai, cô ta cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Trái tim đập loạn lên, cô ta nhớ tới chuyện lúc tối muộn hôm qua Đan Ninh Ninh đã gọi cô ta ra ngoài cửa, đưa cho cô ta vật kia và cả những lời mà Đan Ninh Ninh đã nói nữa.
“Không gạt bạn, trước kia lúc ở thành phố J mình và Tề Tiểu Tô cũng có quen biết, nhưng sau đó giữa bọn mình xảy ra chút mâu thuẫn nên đã cắt đứt liên lạc, giờ cô ta không biết mình đang ở thủ đô, cũng không biết mình đã nhận Chương thiếu là anh nuôi. Nhưng càng nghĩ mình càng cảm thấy còn tức anh ách, người đàn ông mà mình thích lại chỉ thích cô ta mà không thích mình, cho nên mình muốn trả thù cô ta một chút, không biết bạn có giúp mình được hay không?”
“Thật ra cũng không phải chuyện hại người gì đâu, mà mình cũng không cần cậu nhất định phải dùng tới thứ này, nên cũng tính là muốn giúp cậu luôn, không phải cậu vẫn luôn muốn được ở lại Đường gia sao? Nhưng mình nói cho cậu biết, Tề Tiểu Tô là một đứa rất tinh ranh, nếu cô ta đã không thích bạn thì đến lúc Đổng Ý Thành thật sự là cháu trai của Đường lão sẽ đưa cô ta đi cùng, đến lúc đó mà bạn muốn năn nỉ Đổng Ý Thành giúp cũng không dễ đâu, cho nên tốt nhất bạn nên có được thiện cảm của Tề Tiểu Tô trước đã.”
Lúc ấy cô ta đã hỏi: “Thế làm sao để có được thiện cảm của Tề Tiểu Tô?”
“Mình mang cho cậu loại thuốc này, là một chất gây ảo giác kiểu mới của nước ngoài, chỉ cần hít vào sẽ khiến con người sinh ra một loại cảm giác vô cùng vui vẻ, đến lúc đó bạn lại nói chuyện với bọn họ sẽ khiến họ thấy lời bạn nói rất êm tai, đúng là lời mà họ muốn nghe, như thế có thể giúp rút ngắn khoảng cách trong quan hệ của bạn với hai người họ. Nhưng, để tránh phiền phức thì tốt nhất bạn chỉ nên dùng khi chỉ có ba người mà thôi.”
Hồng Tinh đưa ảnh cho Đổng Ý Thành.
Cô ta hiểu được ý trong lời nói của Đan Ninh Ninh. Nếu ngay cả Đổng Ý Thành cũng có thiện cảm lớn với cô ta thì đừng nói sau này cô ta có thể ở lại Đường gia, không biết chừng còn có thể lấy một loại thân phận khác để vào Đường gia ấy.
Ví dụ như cháu dâu của Đường gia chẳng hạn?
Nghĩ tới đây, cô ta cảm giác lòng mình cũng nóng lên. Tối hôm qua cô ta đã liên tục hỏi Đan Ninh Ninh xem loại thuốc này có thật là có hiệu quả như vậy không, Đan Ninh Ninh luôn khẳng định và cam đoan tuyệt đối về hiệu quả của loại thuốc đó.
Hiện tại cô ta đang buồn phiền vì hai việc, mà ở đây còn có những người khác, có vị hôn phu của Tề Tiểu Tô, có ông Đường. Còn nữa, cô ta phải chờ đến khi Đổng Ý Thành chứng minh được thân phận rồi mới dùng, hay là bây giờ tìm cơ hội dùng luôn?