Nếu Đổng Ý Thành không phải là cháu trai của Đường gia, thì cô ta cũng không thèm để ý đến chuyện đó, bây giờ nhìn lại, người có thể ở được trong loại biệt thự này chắc chắn phải có điều kiện rất khá, mà huống chi bản thân cô ta cũng thật sự thích Đổng Ý Thành.
Ánh mắt nóng cháy của cô ta khiến Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành phải chú ý tới. Còn Vệ Thường Khuynh thì hoàn toàn không có hứng thú chú ý tới cô ta.
Hồng Tinh đưa bức ảnh cho Đổng Ý Thành, Đổng Ý Thành nhận lấy, ánh mắt anh chuyển từ gương mặt của cô ta qua bức ảnh, Tề Tiểu Tô tới gần, cùng nhìn với anh.
Xem bức ảnh mà cả hai người bọn họ đều đồng thời giật mình.
Có hai tấm hình, chụp hai người.
Một tấm đã cũ, có nhiều chỗ bị mối mọt gặm thủng, gần một nửa ảnh đã bị phai mờ, đó là một bức hình đen trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt của người trong tấm ảnh, người đó đúng là có vóc dáng tương tự như người ở bên tấm hình còn lại.
Nhưng dù chỉ là một chút, bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, giống, thật quá giống, Đổng Ý Thành thật sự quá giống người trên tấm ảnh.
Đặc biệt là khuôn mặt và đôi mắt, giống vô cùng.
Tuy môi của anh hơi dày hơn so với người trên ảnh, nhưng tổng thể trông họ vẫn rất giống nhau.
Đường lão cố gắng kiềm chế sự kích động, ông nói: “Phía dưới còn một bức ảnh nữa, là bức ảnh chụp con trai tôi mất tích vào năm đó.”
Đổng Ý Thành rút tấm hình thứ ba ở phía dưới ra.
Là một cậu bé mặc bộ đồ kiểu tây, ánh mắt trong veo sáng ngời, dáng dấp thanh tú, khoảng chừng năm tuổi.
Đổng Ý Thành không có ảnh chụp của cha, cũng không biết khi còn bé cha mình trông như thế nào. Nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn tấm hình này anh lại ngắm nó thật lâu, không dời nổi mắt.
Đổng Ý Thành nhìn mãi tấm hình này, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Thật ra dù anh không nói gì, nhưng trong lòng Tề Tiểu Tô đã khẳng định rồi.
Tuy trên đời này có thể sẽ có người có dáng dấp giống như mình, nhưng tỷ lệ cũng không lớn như thế này, mà các điều kiện khác cũng phù hợp đến như vậy.
Bàn tay của cô đang khoác trên vai Đổng Ý Thành hơi rơi xuống một chút, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
Đổng Ý Thành lấy lại tinh thần, để mấy bức ảnh lên bàn rồi nhìn Đường lão: “Vậy còn những thông tin khác, ông cũng đã điều tra rồi chứ?”
Thấy anh đồng ý nói chuyện, Đường lão rất vui. Ông nhanh chóng đem những thông tin mình đã điều tra ra được trong khoảng thời gian này, nói cho Đổng Ý Thành biết, chuyện của viện mồ côi Hồng Tâm và cả ba đứa trẻ có thông tin phù hợp kia.
“Cho nên, bố của cô Hồng đây chính là một trong ba đứa trẻ kia?” Đổng Ý Thành nhìn về phía Hồng Tinh.
Hồng Tinh và Đường lão cùng gật nhẹ.
Đổng Ý Thành lại hỏi: “Ông có nói tới món bảo vật gia truyền của Đường gia, mà năm đó bố của cô Hồng đây cũng có một một món như vậy, đã có từ trước lúc vào viện mồ côi phải không?”
Đường lão cũng nhìn sang Hồng Tinh: “Tiểu Tinh, lúc đó đúng là cháu có nói với ông như thế, bây giờ cháu nói lại đi, năm đó trên người bố cháu thực sự có món đồ đó không? Bố cháu có nói là cái gì không?”
Đương nhiên là không có rồi.
Nhưng lúc này làm sao Hồng Tinh dám thừa nhận được? Chỉ có thể tiếp tục lời nói dối này thôi.
“Có, có ạ. Nhưng cháu thật sự cũng không biết nó là cái gì, về sau bố cháu cũng không đưa vật kia cho cháu, không biết nó ở nơi nào rồi.” Hồng Tinh nói.
Đường lão nhìn về phía Đổng Ý Thành với ánh mắt mong đợi.
Nếu như trên người của bố Đổng Ý Thành cũng có món đồ vật đó, thì khả năng anh là cháu trai của Đường gia sẽ cao hơn. Hiện tại ông cũng đang nghiêng về phía Đổng Ý Thành hơn.
Đổng Ý Thành im lặng trong chốc lát mới nói: “Làm xét nghiệp giám định quan hệ thân nhân đi.”
“Tất nhiên phải làm chứ, nhưng không kịp nữa rồi!”
Không kịp, thế là có ý gì? Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường lão. Đã chờ nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn không đợi được thêm vài ngày sao?
Đường lão hơi ngừng lại, rồi nói: “Chính là việc liên quan đến món bảo vật gia truyền kia, xin thứ cho tôi hiện tại chưa thể nói ra được. Đương nhiên, nếu cậu Đổng Ý Thành có thể lấy món đồ đó ra thì tôi sẽ lập tức nói ra toàn bộ mọi chuyện.”
Đổng Ý Thành cùng Tề Tiểu Tô liếc nhau một cái.
Vệ Thường Khuynh nói: “Cứ giám định quan hệ thân nhân trước không phải không kịp, làm luôn ở thành phố D đi, một ngày là có thể cầm được kết quả.” Chỉ cần họ nói một tiếng, bệnh viện sẽ làm rất nhanh.
“Anh, anh muốn làm không?” Tề Tiểu Tô nhìn Đổng Ý Thành. Đúng thế, với địa vị của cô ở thành phố D thì rất dễ dàng làm được chuyện này.
Đường lão nhanh chóng gật đầu: “Đã vậy thì chúng ta làm luôn đi! Cho Tiểu Tinh làm cùng luôn.”
Đổng Ý Thành cũng đồng ý, nếu ý nguyện của bố anh là muốn tìm lại được cha mẹ ruột, thì người làm con như anh sẽ thỏa mãn ý muốn đó của ông.
Chuyện này Tề Tiểu Tô chỉ cần gọi điện thoại cho Hồ Tu Trạch là có thể sắp xếp xong rất nhanh. Dù hôm nay là mùng một đầu năm nhưng họ cũng không kiêng, cả đoàn người cùng đi đến bệnh viện làm xét nghiệm giám định.
“Cô Tề, vì xét nghiệm này cần thời gian khá lâu, có thể đến tối mới có kết quả. Chúng tôi có bác sĩ trực đêm, nếu không ngại, khoảng 9 giờ tối mọi người tới lấy kết quả nhé?” Bác sĩ nói với Tề Tiểu Tô.
Trong số những người này, anh ta chỉ biết mỗi Tề Tiểu Tô, cô là thiên tài thương nghiệp của thành phố D đấy, là nhân vật truyền kỳ trong một năm nay của họ.
Tề Tiểu Tô đồng ý.
Sau khi ra ngoài, Đường lão muốn về khách sạn nên Hồng Tinh cũng phải đi theo.
“Vậy tối nay tôi cũng sẽ đến lấy kết quả.” Hiện giờ trong lòng Đường lão đang rất kích động.
Hồng Tinh vẫn luôn không tìm được cơ hội cùng ở chung với Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành, lòng bàn tay cô ta đổ đầy mồ hôi. Trong khoảng thời gian đến đây cô ta đã nhìn ra, Đổng Ý Thành và Tề Tiểu Tô đều rất lạnh nhạt với cô ta, bất kể thế nào, cô ta cũng bắt buộc phải dùng đến loại thuốc kia rồi.
Bên này đang chờ kết quả giám định thân nhân.
Bên thủ đô, ở nhà chính của Biên gia.
Biên Hải Vi đang buồn bực đứng trong phòng khách, vừa đúng lúc Biên Hải Thành đi từ ngoài vào, hắn rất ngạc nhiên khi thấy hai tay xuôi ở bên người của cô ta đang nắm chặt thành nắm đấm, hắn trầm giọng, hỏi: “Hải Vi, em làm cái gì vậy?”
“Anh!” Biên Hải Vi xoay người lại nhìn anh ta, hốc mắt hơi hồng hồng, cô ta nói: “Anh nói xem, cái con bé chết tiệt Chương Linh Thù kia có phải đã đi quá xa rồi không?”
“Chương Linh Thù?” Con búp bê của nhà họ Chương kia à.
Biên Hải Thành cũng biết chuyện Chương Linh Thù vẫn luôn thích Nguyễn Dật Quân, chuyện đó cũng chẳng phải là điều bí mật gì trong cái vòng luẩn quẩn này, nhưng ai mà chẳng biết trong lòng Nguyễn Dật Quân chỉ có Hải Vi chứ?
Đúng ra thì Biên Hải Vi không thể đến mức tức giận với Chương Linh Thù được, bởi vì vốn Chương Linh Thù cũng không phải là đối thủ của Hải Vi.
“Cô ta làm sao?” Hắn hơi thở ra, hỏi một cách thờ ơ.
“Quan hệ của em với anh Dật Quân hiện nay cũng coi như đã công khai rồi, nhưng mà Chương Linh Thù lại bám vào Hạ Nông!”
Vừa nghe thấy cái tên Hạ Nông, Biên Hải Thành giật mình. Chuyện tình cảm của mấy cô gái trẻ sao lại liên quan đến Hạ Nông? Vả lại, tuổi tác của Hạ Nông với Chương Linh Thù cũng cách nhau quá xa mà.
Hạ Nông đã vào tuổi trung niên rồi, mà Chương Linh Thù vẫn còn là một đóa hoa hướng dương mới nở rộ đó.
Hơn nữa, nếu Chương Linh Thù có thể bám vào Hạ Nông thì chẳng lẽ Chương gia lại bình tĩnh như vậy? Có khi họ đã sớm truyền tin này đi khắp nơi rồi ấy. Với cái tính cách hám hư vinh của bà Chương thì sao có thể che giấu được?
“Có phải em nhận được tin tức sai rồi không?”
Biên Hải Vi cũng biết chuyện này rất hệ trọng với gia tộc, nào dám giấu giếm, cô ta cố gắng để cảm xúc của mình dịu xuống, sau đó cẩn thận nói cho Biên Hải Thành biết.