Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 573: Chương 573: Cuộc điện thoại trong lúc hỗn loạn của thiếu soái




Mang theo suy nghĩ nhà bọn họ không tốt đẹp thì cũng không thể để kẻ thù được bình yên vô sự, bà Ôn mới mang Ôn Tình đến đây. Thực ra, năm đó Ôn Tri Diệu cũng chỉ để ý đến sắc đẹp của người đàn bà này mà thôi, bà Ôn thực sự là người thuộc loại không có đầu óc suy nghĩ, nếu không Ôn gia cũng chẳng đến tình trạng như bây giờ.

“Thật quá thể!” Giáo sư Sở không thể nhịn hơn được nữa bèn vỗ bàn một cái rồi đứng lên. “Có còn luật pháp nữa hay không hả?”

“Ha, ông chính là giáo sư Sở đúng không?” Bà Ôn cũng tức giận: “Các người nói đức hạnh của Tình Tình nhà tôi không tốt nên không vào được đại học Bắc Kinh? Tôi nói cho các người biết, đấy là tổn thất lớn nhất của các người! Cứ đợi cậu của Tình Tình đóng góp cho trường đại học Trùng Khánh một tòa nhà đa phương tiện thì Tình Tình nhà chúng tôi vẫn sẽ được học ở một trường đại học danh tiếng như thường!”

Đại học Trùng Khánh cũng là một trong những trường đại học dẫn đầu trong nước, tuy so ra kém hơn đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa nhưng cũng tương đối khá.

Đóng góp một tòa nhà đa phương tiện?

Tề Tiểu Tô nghe được, trong lòng lập tức có suy nghĩ. Lần này Ôn Tri Duệ bị xuống đài, trong tài khoản của ông ta không có nhiều tiền, cũng không tra ra được tiền chạy đi đâu, có lẽ nào là nên điều tra từ chỗ cậu của Ôn Tình chăng?

“Đứng nói vớ vẩn nữa, kéo Tề Tiểu Tô đi!”

“Ai dám!” Hiệu trưởng Lưu đứng dậy gầm lên.

Ngay tại lúc mọi chuyện đang hỗn loạn, chiếc điện thoại trong tay Hạ Dư Hoành đột nhiên có người gọi đến.

Vì cậu ta chưa quen với chiếc điện thoại này, lại thêm bên kia đã có người kéo Tề Tiểu Tô nên cậu ta không để ý tới chuyện quay phim nữa mà muốn xông tới hỗ trợ, trong lúc tay chân không cẩn thận động phải nút nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm đầy từ tính: “Thấy điện thoại của anh là tiếp ngay à?”

Ui, ai vậy?

Hạ Dư Hoành hô lên: “Tiểu Tô, cậu có điện thoại!”

Tề Tiểu Tô đang chuẩn bị xắn tay áo đánh một trận, nghe thấy thế không kịp suy nghĩ đã trả lời: “Không rảnh! Tắt đi!”

Vị Thiếu soái nào đó ở đầu dây bên kia nghe thấy rõ ràng rành mạch hai từ đơn giản đó mà toàn thân như muốn phát nổ.

Gì thế?

Để người khác nhận điện thoại thì chớ, lại còn là đàn ông nữa chứ!

Mà là đàn ông thì cũng thôi đi, lại còn là người mà anh không quen biết!

Người đàn ông xa lạ mà anh không quen nghe thì đã đành rồi, cô nhóc kia vậy mà lại nói không rảnh, tắt đi á!

Tắt đi!

Trong điện thoại vang lên âm thanh cuộc gọi bị ngắt, báo bận, vị Thiếu soái nào đó cảm thấy tim mình như đột nhiên bị ném vào chảo dầu chiên giòn cả bên trong lẫn bên ngoài, chưa kịp có phản ứng gì thì lại bị nện tiếp vào trong băng, vỡ thành những mảnh vụn bị đông lạnh.

Vất vả lắm anh mới ra được khỏi rừng mưa chết chóc, vất vả lắm anh mới cầm lại được điện thoại của mình, anh nhớ cô đến phát điên, còn chưa kịp thay bộ quần áo rách nát trên người đã vội gọi điện cho cô, thế mà kết quả lại như vậy đấy.

Hai tháng rồi, không phải mới hai tháng mà cô nhóc kia đã bỏ anh rồi đấy chứ!

Mới đầu trong lòng anh vẫn luôn kiên định ý nghĩ rằng giữa bọn họ đã không có bất cứ vấn đề gì nữa, chỉ cần anh gọi điện thoại là cô chắc chắn sẽ nhận ngay lập tức, thế nhưng tại sao người nhận điện thoại lại là một tên đàn ông xa lạ nào đó?

Cô nhóc kia, lại dám cho tên đàn ông khác có quyền lợi như vậy!

Lúc này Vệ Thiếu soái chỉ muốn trở về đánh thật mạnh vào cái mông của cô thôi.

Trong lòng anh cảm thấy hơi chua xót, khó mà bình tĩnh lại được, có phải cô cũng không cho anh cả tư cách được đánh đòn cô nữa rồi không?

Có ai nói cho anh biết với, tại sao muốn nói chuyện yêu đương mà cũng phải rối rắm thế này? Anh vừa mới đi mà đã xảy ra vấn đề rồi à? Không phải người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, khi tạm xa nhau lúc gặp lại sẽ càng nồng nhiệt hơn sao?

Bên này, Vệ Thiếu soái ngồi gặm nhấm nỗi buồn, anh còn không biết ở bên kia Tề Tiểu Tô đang ra tay đập vào đầu một gã đàn ông, đồng thời quét chân làm một gã khác ngã xuống đất.

Trong phòng nổ ra một trận chiến hỗn loạn.

Bà Ôn không ngờ Tề Tiểu Tô lại có võ, không phải, bà ta có nghe Ôn Tình nói Tề Tiểu Tô biết chút võ vẽ nên mới mang theo bốn người kia tới, nhưng bà ta nghĩ rằng cô chỉ biết vài chiêu vớ vẩn thôi! Ai mà ngờ được cô có thể đấu lại bốn gã đàn ông to khỏe thế này chứ!

“Nhanh, đánh nó đi!” Ôn Tình đứng cạnh kêu ầm lên, mắt liếc thấy chiếc ghế ở bên cạnh, cô ta nhanh tay tóm lấy, dùng ánh mắt quyết tâm muốn đập vào sau lưng của Tề Tiểu Tô.

Vừa đúng lúc cậu học sinh giỏi Nhiếp Giai Tùng nhìn thấy cảnh này, cậu ta sợ quá tiến lên muốn túm lấy tay của Ôn Tình, nhưng dưới chân lại giẫm lên một cây đũa rơi trên mặt sàn, người cậu ta bị trượt nên không kịp níu Ôn Tình lại.

Nhưng Ôn Tình bị cậu ta kéo một cái, chiếc ghế vừa vặn đập xuống…

Đập trúng vào một người khác!

Tiếng hét thảm thiết vang lên, người bị đập trúng kêu lên rồi ngã nhào xuống đất, đúng chỗ có mảnh vỡ của mấy chiếc đĩa, lại một tiếng kêu thấu trời nữa vang lên.

Ôn Tình sợ đến đờ người, cô ta vội vứt chiếc ghế sang bên cạnh và nhào tới: “Mẹ! Con xin lỗi! Không phải con muốn đánh mẹ đâu, con muốn đánh Tề Tiểu Tô cơ!”

Chiếc ghế đó rất rắn chắc, rất nặng, lúc Ôn Tình nâng nó lên cũng phải cố hết sức, sau đó cô ta dùng hết sức bình sinh nện vào lưng của bà Ôn làm bà ta ngã sõng soài xuống đất, đau đến mức không nói ra lời.

Lưng bà ta đau như bị gãy xương mất rồi.

Bị Ôn Tình bổ nhào đến ra sức lay người, bà ta càng đau như sắp chết.

Xảy ra biến cố như vậy nên những người khác đều dừng lại, một lát sau có mấy người phục vụ của nhà hàng đến, thêm Hạ Dư Hoành, hai vị giáo sư Sở, giáo sư Ngô và cả hiệu trưởng Lưu đều muốn đi lên bảo vệ Tề Tiểu Tô, nhưng chẳng ai tới gần được.

Bên ngoài có khá nhiều người vây xem, ba người Hàn Dư cũng ở trong đó, hai mắt họ sáng ngời, chỉ chờ nếu Tề Tiểu Tô thua là họ sẽ lập tức nhảy vào đánh cho đối phương một trận. Nhưng nhìn mà xem, không chỉ Tề Tiểu Tô rất khó chơi, mà đối phương còn có đồng đội ngu như heo nữa, quá thảm rồi.

“Mẹ, mẹ mau nói gì đi, mẹ đừng dọa con mà!” Ôn Tình dùng sức lay bà Ôn, cô ta khóc nước mắt nước mũi tèm lem, làm gì còn vẻ xinh đẹp trước đó.

Bọn họ đưa bốn người tới, hai người đã bị Tề Tiểu Tô đánh ngã, hai người còn lại cũng đang thở hồng hộc, thủ thế phòng thủ căng thẳng nhìn Tề Tiểu Tô, sợ cô lại ra tay lần nữa.

Mẹ ơi, cô gái nhỏ này ra tay quá đáng sợ, lực chân làm bọn chúng sợ mất mật, bọn chúng vốn không thể đánh được cô thì còn muốn kéo cô đi đâu đây!

“Mau gọi xe cứu thương đi.” Ông chủ nhà hàng chen vào, nhìn thấy bà Ôn đang nằm trên mặt đất thì sợ có người xảy ra chuyện ở nhà hàng của ông ta nên vội ra lệnh cho nhân viên.

Tề Tiểu Tô phủi tay bước hai bước về phía Ôn Tình làm cô ta sợ mất mật, cô ta vớ lấy thứ gần mình nhất giơ về phía cô: “Mày đừng tới đây!”

“Ôn Tình…” Cẩn thận.

An Tử Khê chưa kịp nhắc nhở hết câu, vì quá khẩn trương mà Ôn Tình bị đồ vật trong tay cắt ngược trở lại chính khuôn mặt của cô ta.

Đó là một mảnh đĩa bị vỡ.

Thấy trên mặt và trong lòng bàn tay nhói đau, thứ chất lỏng ấm nóng chảy ra từ lòng bàn tay làm Ôn Tình ngây dại, cô ta đờ đẫn cúi xuống nhìn mới phát hiện mình đang cầm một mảnh đĩa bằng sứ sắc bén, bàn tay cô ta bị cắt chảy máu.

Cô ta thét ầm lên, đưa tay sờ lên mặt cũng thấy một vệt máu.

“A!”

Chỗ này loạn hết cả lên, An Tử Khê cắn răng, không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho bố mình, nhưng cậu ta chưa kịp gọi điện thì có một đội cảnh sát đến.

Người phụ trách nhanh chóng xử lý tạm thời sự việc, anh ta còn phất tay ra hiệu cho đám người Tề Tiểu Tô đi trước, bọn họ sẽ ở lại xử lý mọi chuyện.

Tề Tiểu Tô biết ngay đây là người của Lợi thiếu. Cô an tâm đưa mọi người rời khỏi nhà hàng.

“Tề Tiểu Tô, điện thoại của em này.” Hạ Dư Hoành trả lại điện thoại di động cho cô, anh ta nói thêm: “Vừa rồi có người gọi đến đấy, anh không cẩn thận ấn nút nhận mất rồi, sau đó em nói tắt đi nên anh tắt luôn. Em có muốn gọi lại hỏi người gọi đến có chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.