Vì để mọi người không cảm thấy sự chênh lệch quá lớn, Tề Tiểu Tô không chọn lựa nhà hàng sang trọng mà tìm một nhà hàng có đầy đủ các món ăn của vùng Đông Bắc, nơi này trang trí đơn giản nhưng được cái nhìn rất ấm cúng sạch sẽ, một căn phòng lớn có cảm giác thoải mái dễ chịu.
Chỗ này do Hàn Dư giới thiệu, anh ta nói nhóm của anh ta rất thích ăn ở những chỗ như thế này, thức ăn đầy đặn, đủ no bụng.
Cuối cùng Hạ Dư Hoành cũng kéo được An Tử Khê tới, hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư cũng tới, Tề Tiểu Tô đi xe buýt cùng với mấy người bạn học đến đấy.
Tất cả vừa vặn có mười người.
“Em cũng khách sáo quá.” Đến nơi, hiệu trưởng Lưu thở phào, chỗ này còn đỡ, nếu Tề Tiểu Tô mời họ đến chỗ nào sang trọng chắc ông cùng hai vị giáo sư sẽ cảm thấy có gánh nặng trong lòng. Tề Tiểu Tô đúng là một cô bé trưởng thành chững chạc.
Tề Tiểu Tô mỉm cười, tự tay cô kéo ghế giúp hiệu trưởng và hai vị giáo sư, sau khi ngồi xuống, cô mới nói chân thành: “Đây không phải khách sáo ạ, chỉ là em sắp rời khỏi trường Khánh Thực rồi nên thấy hơi tiếc nuối, ở đây em đã thu hoạch được rất nhiều điều, cho nên mới muốn chiếm dụng một ít thời gian của mọi người để tâm sự thôi ạ.”
Lời nói này thật khéo léo.
Giáo sư Ngô mỉm cười: “Thầy đang hâm mộ giáo sư Sở đây, học sinh tốt như em sau này là của ông ấy rồi, Tiểu Tề à, sao em lại không chọn đại học Thanh Hoa nhỉ?”
Nghe ông ấy nói như thế, giáo sư Sở lập tức không đồng ý: “Đại học Bắc Kinh rất tốt, Tiểu Tề cũng đã suy tính kỹ lưỡng rồi mới chọn đấy, ông đừng có lung lạc quyết tâm của em ấy nữa.”
Tất cả mọi người đều cười vui vẻ
Ba hạng đầu của cuộc thi đều có mặt hôm nay, người đứng thứ nhất là một cậu học sinh đeo kính cận, dáng dấp nhã nhặn thanh tú, vừa nhìn đã biết là một học sinh giỏi siêu cấp, Tề Tiểu Tô đối đầu với anh bạn này cũng cảm thấy tự ti, có điều mọi tâm tư của cậu ta đều đặt vào việc học tập, không giống cô luôn bận bịu quá nhiều việc khác, lần này nếu không nhờ Hệ thống Tiểu Nhất ra sức giúp đỡ cô ôn tập thì chưa chắc cô đã đạt được giải ba.
Cậu học sinh này tên là Nhiếp Giai Tùng, đến từ một thành phố nhỏ hạng ba, nhưng mục tiêu của cậu ta rất rõ ràng là phải thi đậu vào trường đại học Bắc Kinh, bởi vì điều kiện gia đình không khá giả, sức khỏe của cha mẹ cậu ta cũng không tốt nên lúc đầu cậu ta nghĩ rằng mình chỉ cần vào được đại học là tốt rồi, nhưng vì muốn cha mẹ được yên tâm và tự hào nên cậu ta mới liều mạng đi thi như thế. Bố của cậu ta đã nghĩ nếu nhỡ không thi đỗ thì phải dùng tiền cho cậu ta học bổ túc, cho nên cậu ta mới tham gia thi lần này.
Tề Tiểu Tô cũng rất ngưỡng mộ cậu ta, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì cô và Nhiếp Giai Tùng sẽ là bạn cùng trường đại học.
Người đứng thứ hai cũng là một nam sinh tên gọi Cam Dục Kiệt, gia cảnh hình như cũng khá, tính cách cởi mở, thích chơi bóng rổ, một tuần học ở đây cứ đến giờ tan học là cô lại thường xuyên nhìn thấy cậu ta ở sân bóng rổ, sau khi có kết quả cuộc thi không ai nghĩ rằng cậu ta đứng thứ hai cả. Cậu bạn này lựa chọn đại học Thanh Hoa.
Ôn Vân cũng thi lần này, mặc dù cô ấy chỉ đứng thứ mười nhưng giáo sư Ngô rất vừa lòng với cô ấy, nếu không có gì xảy ra thì chắc hẳn ông ấy sẽ cho Ôn Vân một suất vào đại học Thanh Hoa.
Đồ ăn lần lượt được mang ra, đúng là thức ăn trên đĩa rất đầy đặn, mùi vị cũng khá ngon, mọi người cùng trò chuyện vui vẻ. Nhóm người Hàn Dư chọn một bàn gần phòng riêng và gọi vài món ăn.
Khi Hàn Dư đang gắp một miếng sườn kho tương tuyệt vời lên gặm thì đột nhiên nhìn thấy có một đoàn người đi đến.
Đi đầu là một người phụ nữ lớn tuổi dáng vẻ thướt tha, theo đằng sau bà ấy là bốn người đàn ông vẻ mặt dữ tợn, mà người đang được bà ấy nắm tay đi cùng chính là…
“Ôn Tình?”
Hàn Dư lập tức bỏ miếng sườn kho tương xuống, nghiêng đầu nói nhỏ: “Chị dâu, Ôn Tình tới, hình như cô ta đi cùng mẹ, còn mang theo bốn người đàn ông nữa, xem ra bọn họ không có ý đồ tốt, chị dâu có muốn bọn em ngăn họ lại không?”
Tề Tiểu Tô nghe được lời cảnh báo truyền tới từ chiếc hoa tai, mắt cô liền lạnh xuống.
Ôn Tình, vẫn còn chưa chịu biết điều lại à?
Cô đã nhìn rõ chuyện xảy ra trong tuần vừa rồi, Lợi Nam đã bắt đúng vào điểm yếu của Ôn Tri Duệ nên mới cố tình tìm đến Ôn Tình để khơi mào mọi chuyện, hiện giờ Ôn Tri Duệ bị đẩy xuống nên bà Ôn muốn dẫn người đến tìm cô trả thù sao? Thảo nào nhà họ lại nuôi dạy được cô con gái như Ôn Tình.
“Không cần ngăn cản, cứ để họ vào đây đi.”
Nói xong cô liền gọi điện cho Lợi Nam. “Anh Nam, quán cơm Lão Sơn Gia Đông Bắc, bà Ôn đang mang người tới chỗ em, anh muốn em làm thế nào?”
Lợi Nam cũng đang ăn cơm, nhưng dáng vẻ bây giờ rất khác với kiểu giả vờ xa xỉ thường ngày của anh ta, hiện tại anh ta đang ngổi xổm trên mặt đất, bê một hộp cơm ăn như hổ đói, nhận được điện thoại, anh ta lập tức vực dậy tinh thần: “Chơi bà ta đi!”
Thô bỉ.
Tề Tiểu Tô im lặng mắng thầm trong đầu, cô ngắt điện thoại.
Bởi vì thời gian cấp bách nên cô không tránh đi để gọi điện thoại mà chỉ thấp giọng nói chuyện, nhưng những người ngồi bên cạnh cô là Hạ Dư Hoành, An Tử Khê và Ôn Vân đều nghe thấy được.
Bọn họ cùng ngừng đũa nhìn cô.
Tề Tiểu Tô chưa kịp giải thích thì cửa phòng bị người ta đạp ra, bắn ngược đập vào tường vang lên âm thanh rất lớn.
Một giọng nói sắc bén truyền vào trong tai mọi người. “Tề Tiểu Tô, mau lăn ra đây!”
Tề Tiểu Tô đang mời khách, vì để tiện gọi thức ăn và phục vụ mọi người nên cô lễ phép chọn chỗ ở gần cửa nhất.
Ngay lúc cửa bị đá văng ra, cô đứng lên và nhanh chóng giao điện thoại di động của mình cho Hạ Dư Hoành: “Quay phim lại!”
Hạ Dư Hoành hiểu ngay, anh ta lập tức cầm lấy điện thoại của Tề Tiểu Tô và mở chức năng quay phim, sau đó đứng dậy bước lùi dần về phía sau như muốn quay được phạm vi rộng.
Còn sau đó muốn cắt nối đoạn phim như thế nào thì là chuyện của Hệ thống Tiểu Nhất rồi.
“Thím này, người làm sao lăn được ạ?” Tề Tiểu Tô xoay người đối đầu với một đám người hùng hổ xông vào. Cô nhìn sơ qua gương mặt của bà Ôn, cảm thấy dáng dấp của người phụ này cũng không tồi, khuôn mặt của Ôn Tình được kế thừa khá nhiều từ mẹ.
Cô ta là một người có tài có sắc, lại có bối cảnh gia đình rất tốt, Tề Tiểu Tô thực sự không hiểu vì sao Ôn Tình lại muốn tìm chết đến như vậy.
Ngay từ đầu Tề Tiểu Tô đã không có ý định thừa thắng xông lên, nếu lúc đó Ôn Tình lựa chọn ra nước ngoài học thì không phải không có cơ hội làm lại từ đầu, thế nhưng bọn họ nhất định phải tìm đến cô để trả thù, cô thật sự không hiểu với đầu óc của đối phương làm thế nào để lớn được đến từng này.
Sao cô biết được có người ngang ngược hơn nửa đời đã thành thói quen, nên tạm thời không thể thích ứng được với hoàn cảnh mới chứ.
Trong suy nghĩ của bà Ôn, nhà bọn họ đột nhiên suy tàn đến mức này đều là do Tề Tiểu Tô gây ra. Nếu cô không làm mọi chuyện quá lên đến mức này thì có phải nhà họ đã không sao rồi không?
“Mày chính là Tề Tiểu Tô?” Bà Ôn giữ chặt lấy Ôn Tình đang muốn xông tới xé xác Tề Tiểu Tô, vẻ mặt bà ta lạnh lùng: “Tao còn đang không hiểu vì sao Lưu Văn Thanh lại che chở cho mày, hóa ra là vì chúng mày đã thông đồng với nhau rồi chứ gì? Còn cậu nữa, An Tử Khê, mấy ngày hôm nay chẳng phải nhà cậu vẫn luôn trốn tránh nhà chúng tôi đấy sao? Thấy Tri Duệ vào tù, chắc nhà của các người yên tâm thoải mái lắm hả?”
Bà ta đem lửa đốt đến trên đầu người khác.
Vẻ mặt của Tề Tiểu Tô cũng lạnh xuống. “Bà Ôn phải không? Tôi nghe nói phó Cục trưởng Ôn… à không, hiện giờ ông ta đã không còn là phó Cục trưởng nữa rồi. Ôn Tri Duệ đã nhận tội tham ô hối lộ, lấy quyền công làm việc riêng bức hại người khác, bây giờ các người lại đến đây làm loạn là có ý gì hả?”
“Tao nhổ vào! Nếu không phải do mày thì lão Ôn nhà chúng tao có thể bị rớt đài thê thảm đến mức này sao? Không phải do mày thì Tình Tình nhà chúng tao cũng được vào học ở đại học Bắc Kinh rồi, mày là cái thá gì chứ? Những người khác tao cũng mặc kệ, nhưng hôm nay tao muốn đập chết cái con yêu tinh hại người như mày! Tao xem ai dám ra đây bảo vệ mày nào!”
Cho dù chết, bọn họ cũng phải kéo theo một cái đệm lưng!