Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 571: Chương 571: Đạp đổ




Bản ghi âm được bật lên, Ôn Tình lập tức ngã ngồi xuống đất.

Toàn bộ cuộc nói chuyện của cô ta với Lợi thiếu ở trong phòng bệnh đều được phơi bày, có tiếng cô ta hét ầm lên: “Anh chơi cô ta đi, chơi cô ta đi!” Hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư nghe thấy mà xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Cô ta còn nói muốn để phó Cục trưởng Ôn nợ Lợi thiếu một ân tình, tùy hắn muốn gì cũng được.

Không ngờ cô ta có thể thay người cha làm quan chức của mình đưa ra lời hứa như vậy, nếu chuyện này lộ ra thì phó Cục trưởng Ôn còn có thể ngồi vững ở vị trí đó được không? Cuối cuộc nói chuyện, Ôn Tình còn dốc lòng cố gắng thuyết phục Lợi thiếu, phân tích cho hắn hiểu Tề Tiểu Tô không có người chống lưng, không có gia tộc hậu thuẫn đằng sau, có chơi Tề Tiểu Tô cũng không hề gặp chút nguy hiểm nào. Nếu xảy ra chuyện gì, cha mẹ cô ta có thể đứng ra giải quyết hậu quả, cô ta còn nói rất nhiều điều khó nghe về Tề Tiểu Tô, nói cô xinh đẹp, khỏe mạnh, bản lĩnh trên giường nhất định rất tốt, chắc chắn chơi cô sẽ vô cùng sung sướng.

Nếu không phải chính tai nghe được, mọi người sẽ không thể tin một học sinh giỏi gương mẫu như cô ta lại có lòng dạ ác độc và những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy.

Cô gái Ôn Tình này, cô gái này thật quá đáng sợ!

“Hiệu trưởng Lưu, với học trò như vậy có phải chúng ta nên xem xét lại tư cách dự thi của em ấy hay không?” Giáo sư Sở vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ cảm thấy vấn đề này sắp phá vỡ ranh giới cuối cùng của mình rồi, ông ấy không thể để yên được nữa.

Giáo sư Ngô cũng có cùng suy nghĩ như vậy.

“Hiệu trưởng Lưu, thầy sẽ không thật sự muốn hủy bỏ tư cách dự thi của em chứ ạ?” Tề Tiểu Tô mở to hai mắt.

Đối với “người bị hại” như cô, thái độ của hiệu trưởng Lưu cùng hai vị giáo sư thay đổi hoàn toàn, họ đồng tình với cô, thậm chí còn có vẻ muốn an ủi.

“Không cần phải nói thêm nữa, bất cứ ai cũng không có quyền hủy bỏ tư cách dự thi của em, chuyện tiếp theo nhà trường sẽ xử lý, cũng sẽ không để cho người khác quấy rầy đến em nữa. Em về lớp học đi, chuẩn bị thi cho tốt, tranh thủ đem về thành tích cao.”

Giáo sư Sở nói: “Em được đó, có bản lĩnh và mưu trí, thế mà lại có thể thuyết phục bệnh viện và Lợi thiếu đưa chứng cứ cho em, em rất thông minh, không phải loại người yếu đuối bị kẻ khác bắt nạt còn không dám lên tiếng. Rất tốt.”

Lời đánh giá này thực sự là…

Cô tốt á?

Ôn Tình trừng mắt nhìn cô như thể đang muốn xé xác cô ra vậy! Nhưng hiệu trưởng Lưu đã chắn ở trước mặt Tề Tiểu Tô nên cô ta không dám làm loạn. Ôn Tình cũng nhận ra lúc này mình không thể làm gì được nữa rồi, càng nói thì càng sai nhiều hơn thôi. Tốt nhất cô ta nên giữ im lặng, không nói thêm điều gì nữa, chuyện tiếp theo cứ để bố mẹ cô ta giải quyết!

Bố mẹ cô ta nhất định sẽ che chở cho cô ta, chắc chắn họ sẽ khiến cho lão hiệu trưởng Lưu này không chịu nổi!

Nhưng Ôn Tình không thể ngờ rằng chuyện kế tiếp phát triển hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của cô ta. Cùng ngày hôm đó, phó Cục trưởng Ôn và bà Ôn nhận được cuộc điện thoại của hiệu trưởng Lưu mời tới trường học, ở ngay trước mặt bọn họ, ông ấy khuyên Ôn Tình nên rút lui, cuộc thi lần này không thích hợp cho cô ta tham gia.

Thậm chí cả giáo sư Sở và giáo sư Ngô cũng bày tỏ thái độ, dù đại học Bắc Kinh hay đại học Thanh Hoa cũng đều không cần loại học sinh có đức hạnh tồi tệ như vậy, cho dù sau này điểm số của cô ta có đạt yêu cầu, bọn họ cũng sẽ từ chối cho Ôn Tình nhập học.

Nếu Ôn gia có dị nghị, họ sẽ công bố mọi chuyện ra ngoài để mời công chúng phán xét.

Ôn gia sao dám để lộ loại chuyện như thế này ra ngoài chứ?

Dù thế nào đi nữa thì đời này Ôn Tình cũng đừng suy nghĩ đến việc sẽ được vào đại học Bắc Kinh hay đại học Thanh Hoa nữa! Ngày hôm đó, bà Ôn làm ầm lên ở trong phòng Hiệu trưởng nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa là hai trường đại học vô cùng danh tiếng, thành tích của Ôn Tình vốn rất tốt, cô ta cũng muốn được vào một trong hai trường đại học này, nhưng bây giờ đã bị chặt mất con đường này rồi bảo sao cô ta chẳng sắp phát điên lên.

Mà lúc cô ta về ký túc xá chuẩn bị hành lý để rời khỏi trường trung học Khánh Thực, thì phát hiện có rất nhiều bạn học đều biết tất cả những chuyện cô ta đã làm, họ cũng cảm thấy cô ta quá vô sỉ và đáng sợ, nên khi trông thấy cô ta đều tránh né như nhìn thấy nước lũ hay thú dữ vậy.

Ôn Tình chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế này, toàn bộ quá trình cô ta chỉ cắn chặt môi gần như bật máu. Người đồng thời bị khuyên nên nghỉ học còn có Chung Phàm, lúc ấy Chung Phàm đang ở phòng y tế, không ngờ khi đi tới phòng hiệu trưởng thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Trải qua chuyện lần này, nhân duyên của Tề Tiểu Tô được nâng lên vô cùng tốt đẹp, lúc tan học luôn có mấy người bạn học vây quanh cô, muốn cùng cô thảo luận chuyện học tập, hẹn cô cùng đi ăn uống, trò chuyện, cuối cùng cô còn trao đổi được khá nhiều số điện thoại di động. Tề Tiểu Tô coi như đã chính thức được trải nhiệm thế nào là tình bạn ở trường học.

Hiệu trưởng Lưu rất biết giữ lời, theo như cô biết thì vợ chồng nhà nhà phó Cục trưởng Ôn rất nhiều lần muốn gặp cô, tất nhiên chắc chắn chẳng phải là chuyện tốt lành gì, nhưng đều bị phía trường học ngăn cản, bên ký túc xá của trường cũng không cho người ngoài vào, dì quản lý vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, bảo vệ cửa ra vào rất chặt chẽ.

Ngày hôm sau cô nhận được điện thoại của hiệu trưởng Dương, ông ấy nói phó Cục trưởng Ôn còn gọi điện trực tiếp đến trường Nhất Trung ở thành phố D định gây áp lực cho trường để đuổi học cô.

Nếu như cô không gây dựng được sự nghiệp ở thành phố D thì có lẽ chiêu này của ông ta đã có hiệu quả, nhưng hiện giờ ở thành phố D còn ai dám đụng vào Tề Tiểu Tô cô nữa?

Cho nên mọi chuyện lại đánh thái cực ném trở về cho phó Cục trưởng Ôn khiến ông ta rất tức giận, phái người đi điều tra Tề Tiểu Tô.

Tin tức ông ta tra được quá giật mình, không ngờ Tề Tiểu Tô này lại có quan hệ với rất nhiều người ở thủ đô! Vậy thì cô còn sợ một phó Cục trưởng Cục Xây dựng như ông ta sao?

Phó Cục trưởng Ôn nghĩ nếu giờ mình rút lui thì Lợi thiếu có tha cho ông ta không?

Việc này sau đó bị hắn biết được, chỉ trong vòng một đêm đã bị truyền đi khắp nơi. Phó Cục trưởng Ôn không biết cách dạy con gái khiến cô ta làm ra những chuyện gì, nói những lời khó nghe như thế nào, sau đó phó Cục trưởng Ôn làm những gì, còn gọi điện thoại uy hiếp hiệu trưởng của một trường học, thêm cả chuyện trước kia ông ta từng giúp con gái trút giận buộc hai nữ sinh ở trường trung học thuộc thành phố Y phải nghỉ học, trong đó có một cô bé còn nghĩ quẩn đến mức suýt nhảy lầu tự tử, tất cả những chuyện này đều được lần lượt phanh phui ra.

Lúc biết tin phó Cục trưởng Ôn đã bị rớt đài, Tề Tiểu Tô cũng vừa kết thúc thời gian học tập và thi cử ở trường trung học Khánh Thực.

Cô giành được hạng ba trong cuộc thi.

Trải qua kiểm tra đánh giá của giáo sư Sở và giáo sư Ngô, ba người đứng đầu đều có được hai suất vào các trường đại học, riêng Tề Tiểu Tô còn được tự mình lựa chọn muốn tới trường học nào.

Tề Tiểu Tô cân nhắc mãi cuối cùng lựa chọn đại học Bắc Kinh.

Coi như lần đến thành phố L này đã thành công tốt đẹp.

Trong thời gian này, cô còn gặp Hạ Dư Hoành hai lần nhưng lại không gặp được An Tử Khê, cô nghe Hạ Dư Hoành nói An Tử Khê muốn tránh mặt cô, vì dù sao An gia cũng có quan hệ với Ôn gia.

Buổi tối trước ngày cô rời khỏi trung học Khánh Thực, Tề Tiểu Tô quyết định mời mấy bạn học cùng hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư một bữa cơm. Nói thế nào thì hiệu trưởng Lưu cũng đã giúp đỡ cô, và mấy ngày nay hai vị giáo sư cũng khen ngợi cô rất nhiều, mấy người bạn học thì giúp cô cảm nhận được tinh thần mạnh mẽ phấn chấn của tuổi trẻ cùng niềm vui thú trong học tập. Cô đã được chính thức cảm nhận sự tích cực tiến lên của thời học sinh, điều mà ở Nhất Trung cô chưa từng cảm nhận được. Trước khi được sống lại cô đã sống quá khép kín, không kết bạn với ai, cũng không tham gia các hoạt động tập thể của trường lớp, sau khi sống lại cô vẫn luôn đứng ở nơi tranh chấp thị phi, sau đó địa vị xã hội được nâng cao nên có rất nhiều bạn học không được thoải mái tự nhiên khi ở cạnh cô.

Nhưng ở đây không người nào biết thân phận của cô, ai ai cũng đều bình đẳng.

Hôm nay cô mời mọi người đi ăn cơm cũng là vì muốn tăng thêm tình hữu nghị mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.