Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 675: Chương 675: Đã từng thâm tình




Bởi vì rèm cửa mỏng manh, có ánh trăng, ánh đèn làm bối cảnh, càng có thể thúc giục ngọn lửa trong anh.

Hai người quấn quýt lấy nhau, thoả thuê lên xuống.

Tề Tiểu Tô quên đi Hạ Nông, quên đi Hạ Dư Hoành, quên đi bài thi, quên tất cả, chỉ chân thật cảm nhận được sức mạnh của anh, một lần lại một lần, khiến cho cô gần như ngất đi.

Giống như lần trước cô bị thương, anh nhịn lâu như vậy, sau đó đợi cô cuối cùng cũng dưỡng thương khỏe lại rồi, đợi tinh thần cô tốt rồi, liên tục mấy đêm anh đều như vậy, y như sói đói, làm sao cũng không đủ.

Lần cuối cùng, Tề Tiểu Tô cảm thấy eo mình sắp gãy ra, anh mới ôm cô vào nhà tắm, trong bồn tắm lại chậm rãi làm một lần nữa.

Một đêm này, Tề Tiểu Tô hoàn toàn ngủ như chết, sáng hôm sau cũng không dậy nổi.

Đến lúc bà Kim qua đây làm bữa sáng, Vệ Thường Khuynh hôn cô mấy lần cô mới tỉnh dậy.

“Dậy ăn sáng đi.”

Vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt hồng hào của anh, Tề Tiểu Tô cũng không biết nên vui hay là nên oán trách nữa. Tại sao cô cảm thấy toàn thân giống như bị rời ra rồi mà anh lại như uống thập toàn đại bổ thế hả?

Sự khác biệt giữa nam và nữ thật đúng là không còn lời nào để nói.

Thay quần áo đi ra ngoài ăn sáng, Tề Tiểu Tô thuận tiện nói với bà Kim: “Cô Kim, hôm nay nếu rảnh phiền cô đến phòng đối diện quét dọn nhé, hôm nay anh cháu sẽ xuất viện.”

“Vâng.”

Bà Kim đến thủ đô rồi chỉ sợ quá ít việc, quá nhàn, bây giờ quá nhàn cũng không thể hàng ngày trở về được, ở đây nhàn rỗi bà ấy cũng áy náy.

“Thêm một tuần nữa thôi, cô xem xem muốn gọi chú Kim và con trai cô qua đây đón Tết hay là trở về thành phố D?”

Bà Kim nói: “Cô Tề không về sao?”

Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút, nhìn về phía Vệ Thường Khuynh.

Vệ Thường Khuynh ở đây coi như không có quê nhà đúng không? Anh đón Tết ở đâu cũng được, cô đương nhiên là sẽ theo anh, mùng hai, mùng ba tháng giêng lại về thăm ông bà ngoại cũng được.

“Về đi.” Vệ Thường Khuynh hiểu ý của cô, cảm thấy ấm áp trong lòng, gắp bánh bao thịt bà Kim tự làm vào bát cô: “Về rồi có lẽ sẽ náo nhiệt hơn. Còn nữa, em tưởng là bọn Văn Nhĩ Định sẽ bỏ qua cho em chắc? Cuộc họp thường niên của Thịnh Tề, em cũng nên về chứ.”

Tề Tiểu Tô mới nhớ tới chuyện này.

Cuộc họp thường niên đầu tiên của công ty, cô không về cũng không được.

Ngày họp thường niên là ngày hai mươi sáu, cô về trước hai ngày là được rồi, sau đó đón năm mới ở thành phố D rồi lại lên thủ đô.

“Vậy đến lúc đó cô Kim cùng về với bọn cháu hay là về trước?”

“Tôi về cùng Vệ thiếu và cô Tề là được rồi, nói thật tôi không dám ngồi máy bay một mình.” Bà Kim có chút ngại ngùng nói: “Đồ đón Tết, ông Kim nói ông ấy sẽ chuẩn bị.”

Tề Tiểu Tô gật đầu: “Vậy đến lúc đó cô đưa thẻ căn cước cho trợ lý Khưu, để chị ấy đặt vé cho cô luôn nhé.”

Ăn sáng xong, Hệ thống Tiểu Nhất lập tức giục Tề Tiểu Tô nói chuyện Hạ Nông với Vệ Thường Khuynh. Dẫu sao nó cũng cảm giác được năng lượng của mảnh vỡ trên người hắn!

Đã rất lâu không tìm được năng lượng rồi, Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy chỉ có mình nó là lo lắng, hai người này cả ngày bận đông bận tây, hình như hoàn toàn không sốt ruột.

Tề Tiểu Tô không biết mở miệng thế nào.

Một Dennis đã khiến cho Vệ Thường Khuynh ra tay rồi, nếu như Hạ Nông…

Đó chính là Hạ gia, là người có tiếng nói ở Hạ gia.

Nếu như Vệ Thường Khuynh không nhịn được, lại tiêu diệt hắn, vậy chuyện này sẽ rất phiền phức.

“Đằng nào cũng phải nói! Mau nói đi, cô không nói bản Hệ thống nói.” Để nó nói, có lẽ nó sẽ không quan tâm gì mà trực tiếp miêu tả.

Chỉ cần nói Hạ Nông có sát ý với cô, bảo đảm Thiếu soái sẽ không ngồi yên.

Tề Tiểu Tô trợn mắt, nó đang uy hiếp cô đấy à? Nhưng Hệ thống Tiểu Nhất cũng không nói sai, đằng nào cũng phải nói.

“Cái đó, A Khuynh, chuyện là tối qua em ăn cơm với đám người La tổng ấy, sau đó gặp Hạ Dư Hoành ở nhà hàng. Hạ Dư Hoành, anh có nhớ không, là nam sinh lần trước chúng ta đi ăn sườn cừu gặp ấy.”

Hệ thống Tiểu Nhất lặng lẽ oán trách, đang nói cái quỷ gì thế? Có thể có chút trọng điểm không hả?

Vệ Thường Khuynh nhìn cô, nhướn mày: “Ừm, sau đó thì sao?”

“Người Hạ gia nói là ăn liên hoan, ở ngay phòng bên cạnh. Sau đó chú anh ta vào nhầm phòng, hắn vừa nhìn thấy em, ánh mắt liền trở nên rất kì lạ.”

Nghe đến đây, vẻ mặt Vệ Thường Khuynh hơi thay đổi: “Hắn thích em à?”

“Khụ khụ!” Tề Tiểu Tô suýt nữa bị nghẹn chết, vội vàng nói: “Không phải, không phải. Sau đó Hạ Dư Hoành hẹn em, không phải tối qua em đến quán cà phê sao? Em đi cùng anh ta, sau đó anh ta nói với em…”

Tề Tiểu Tô chỉnh lại lời của Hạ Dư Hoành nói lại một lần.

Cô mới vừa nói xong, con ngươi Vệ Thường Khuynh đã thẫm lại: “Hạ Nông?”

Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Sao anh lại biết?”

Cô còn chưa nhắc đến tên Hạ Nông mà.

Vệ Thường Khuynh siết chặt nắm tay: “Sao anh lại không nghĩ ra chứ, Hạ Nông.”

Hạ Nông, người này lòng dạ thâm sâu nhất, lạnh lùng vô tình nhất Hạ gia. Không, nói hắn lạnh lùng vô tình nhất cũng không đúng, bởi vì hắn cũng từng vô cùng thâm tình.

“Anh biết hắn à?”

“Ừ. Hắn từng có một đời vợ, tình cảm và sự dịu dàng cả đời của Hạ Nông đều dành cho người phụ nữ đó, nghe nói, còn vì vậy mà bị nói là không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân. Bố của Hạ Nông đã từng do hắn hiến kế mà có cơ hội ngồi lên vị trí lãnh đạo lớn, nhưng bởi vì lúc đó bố hắn không đồng ý cho hắn kết hôn với người phụ nữ kia, còn tìm người đuổi cô ta khỏi thủ đô, khiến cho người phụ nữ kia đau lòng rời đi, trên đường xảy ra tai nạn xe, sau đó bị bệnh hiểm nghèo, cho nên Hạ Nông oán hận bố mình, tự tay kéo ông ta xuống, khiến ông ta không còn duyên phận với vị trí lãnh đạo kia nữa.”

Vệ Thường Khuynh chậm rãi nói, khiến cho Tề Tiểu Tô nghe mà chết lặng. Cô thật sự không ngờ người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt mà ánh mắt đã mang theo sát ý lạnh lùng như vậy, cũng từng yêu một người phụ nữ sâu đậm.

“Nhưng chuyện này liên quan gì đến em?” Mặc dù cô xúc động về sự thâm tình của hắn, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt của Hạ Nông, cô lại cảm thấy phát rét trong lòng. Người đến tiền đồ của bố mình cũng có thể huỷ, vậy người lạ bị hắn để mắt tới, có phải sẽ chết rất thảm không?

Nhưng cô thật sự không hiểu mình đã đắc tội gì với Hạ Nông.

Giọng Vệ Thường Khuynh trầm xuống, nói: “Nghe nói, người vợ đó của Hạ Nông vô cùng xinh đẹp.”

“Cho nên?”

“Cho nên, có lẽ tâm lý của hắn đã có chút vặn vẹo, lúc đó anh chưa nhìn thấy ảnh của người phụ nữ kia, nhưng anh đoán, có lẽ hắn bất mãn về dung mạo của em.”

Phụt.

Tề Tiểu Tô suýt nữa thì phun ra ngoài.

Bất mãn với dung mạo của cô? Cô trông như thế này, liên quan rắm gì đến hắn chứ!

Là giống vợ hắn hay là làm sao?

Nhưng nếu như hắn thật sự yêu vợ sâu sắc, nếu hai người nhìn giống nhau, đáng ra phải dùng ánh mắt hoài niệm mà nhìn cô mới đúng chứ? Sát ý là cái quỷ gì!

“Bây giờ em đã được nghỉ rồi, không cần đến trường, đi đâu nhớ dẫn người theo, chỉ cần anh có thời gian cũng sẽ ở bên em, Hạ Nông có thế nào đi nữa cũng không dám trực tiếp ra tay, bởi vì dã tâm của Hạ gia vẫn còn, sự đắn đo của hắn nhiều hơn trước kia nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.