Nhưng người như vậy cũng khiến cho Tề Tiểu Tô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Em đó, xem như anh nhìn ra rồi, em đúng là một người giỏi dây vào chuyện nguy hiểm.” Vệ Thường Khuynh kéo cô vào trong lòng, an ủi xoa đầu cô, nhưng lại đổi giọng nói: “Cho nên, cũng chỉ có thể gả cho anh là không sợ nguy hiểm thôi.”
“Ừm, còn rất có bản lĩnh nữa đúng không?”
“Năng lực lĩnh hội này không tệ đâu.”
Tề Tiểu Tô ngắt lời anh: “Em còn tưởng rằng anh sẽ trực tiếp tiêu diệt Hạ Nông cơ.”
Lo lắng vô ích rồi.
“Hạ Nông không cần chúng ta ra tay.”
“Lời này là ý gì?” Tề Tiểu Tô có chút tò mò, chẳng lẽ nói kết cục của Hạ Nông… có người khác ra tay rồi?
Vệ Thường Khuynh nói: “Anh chưa từng đọc tài liệu về hắn, đều niêm phong cả rồi, sau đó chắc là tiêu hủy cùng một nhóm tài liệu lịch sử lớn. Nhưng, đó là tài liệu chưa giải quyết. Có người ra tay, hoặc là kết cục chưa rõ, tóm lại, cuối cùng hắn cũng không làm nổi lãnh đạo lớn. Chỉ cần hắn không làm được lãnh đạo lớn thì sẽ không sao hết.”
“Nhưng anh đừng quên, chúng ta đang thay đổi lịch sử đấy, có lẽ những thứ về hắn cũng sẽ thay đổi thì sao?”
“Điều đó cũng có khả năng, cho nên em yên tâm, anh sẽ để mắt đến hắn, nếu như hắn có cơ hội, anh sẽ rút cơ hội của hắn. Tóm lại, bắt đầu từ hôm nay người đàn ông của em sẽ làm vệ sĩ của em, thế nào hả?”
Tề Tiểu Tô xì một tiếng vui vẻ.
Cho nên, còn không biết là ai để mắt đến ai nữa.
“A đúng rồi, Tiểu Nhất nói, trên người Hạ Nông có năng lượng của mảnh vỡ!” Suýt nữa thì quên mất chuyện này.
Vệ Thường Khuynh cau mày, nói: “Cứ tìm cái khác trước đã, trước khi em chưa tiến hành cường hóa lần ba, tạm thời đừng đến gần Hạ Nông. Thân thủ của hắn… không có ai biết.”
Tề Tiểu Tô thót tim.
Thiếu soái còn nói ra câu này, vậy có phải là nói, thân thủ của Hạ Nông có thể rất mạnh, vượt qua cô? Hoặc là nói, còn vượt qua Nguyễn Dật Quân không?
Vệ Thường Khuynh chọn thành viên cho Ám Mang, vượt cả khỏi kỳ hạn mà Tư lệnh cho, vì anh chọn lựa quá nghiêm khắc, đơn giản là làm người ta phẫn nộ.
Nhiều người như vậy, cuối cùng cũng chỉ chọn được mười một người, mà người thứ mười hai anh tạm thời để cho Đổng Ý Thành, nhưng lại khăng khăng đợi sau khi Đổng Ý Thành xuất viện khôi phục rồi huấn luyện một tháng mới sát hạch.
Cho nên, thời gian sau đó, anh cũng coi như tự cho mình nghỉ phép.
Chỉ là Tư lệnh thấy anh nhàn hạ quá, vẫn cho anh một cái nhiệm vụ, bảo anh dẫn dắt huấn luyện những người bị lọc ra.
Hôm nay chính là thời gian huấn luyện.
Nói xong chuyện chính lại quấn quýt với Tề Tiểu Tô một lúc, anh mới thèm đến quân đội.
Tề Tiểu Tô thì chuẩn bị đến bệnh viện đón Đổng Ý Thành xuất viện.
Nhưng cô thật không ngờ, ở bệnh viện sẽ đụng phải bà Chương và Chương Vân Tễ đã một thời gian không gặp.
Hai bên gặp nhau ở hành lang, sắc mặt bà Chương đanh lại. Lần trước ở chỗ vợ chồng Đường thị, Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đã làm mất mặt mẹ con bọn họ, bây giờ gặp phải, sao bà ta có thể vui vẻ được chứ?
Khoảng thời gian này, bà ta ngày ngày khuyên con trai, không cần người phụ nữ này nữa, viên ngọc lục bảo kia dứt khoát Tề Tiểu Tô cũng không tìm lại được, cũng không lấy được đâu, không còn chút ý muốn nào cưới cô nữa, nhưng Chương Vân Tễ chỉ im lặng đáp lại bà ta, nhìn hình như vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng cũng không phản bác, đúng là làm bà ta tức chết mà.
Bây giờ bà Chương cảm thấy Tề Tiểu Tô chính là một con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ người, quyến rũ trái tim của con trai bà ta, một người trước đây rất hiểu chuyện rất thông minh, gặp phải Tề Tiểu Tô liền ma chướng rồi.
“Tiểu Tô, sao em cũng đến bệnh viện thế?”
Nhưng Chương Vân Tễ nhìn thấy Tề Tiểu Tô lập tức sáng mắt lên.
Bất kể như thế nào, cứ nhìn thấy cô, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh hào quang muôn trượng của cô, không có được cô, hắn làm sao cam tâm.
Nhưng trước đây là hắn quá nóng lòng, bây giờ hắn đã nghĩ xong rồi, phải từ từ, từng bước từng bước một, từ từ lên kế hoạch.
May mà Đan Ninh Ninh cũng sắp có tác dụng rồi.
Bây giờ Tề Tiểu Tô nhìn thấy mẹ con nhà này đã buồn nôn, nghe vậy cũng không trả lời, chỉ liếc mắt một cái, định đi qua chỗ bọn họ.
Đúng lúc này, một nữ sinh đi ra khỏi phòng bệnh phía trước, trách móc nói: “Mẹ, anh, con đã sớm nghe thấy tiếng hai người rồi, sao đợi nửa ngày còn không vào chứ? Mau thu dọn đồ đạc chúng ta về nhà thôi, con ở đây phiền chết đi được.”
Nữ sinh kia khoảng hai mươi tuổi, mắt to lông mi dài, nhìn rất xinh đẹp, giống như một con búp bê.
Tề Tiểu Tô vốn tưởng rằng Chương Vân Tễ nghe ngóng được hôm nay cô sẽ đến bệnh viện, cố ý tới “vô tình gặp”, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.
Đây là em gái của Chương Vân Tễ à?
“Linh Thù, vừa khéo, mau qua đây, anh giới thiệu với em một chút.” Chương Vân Tễ lặng lẽ dịch một bước, vừa vặn chặn đường đi của Tề Tiểu Tô, nhưng hắn giống như là vô tình, nghiêng người vẫy vẫy tay với em gái.
Chương Linh Thù khẽ cau mày, nhưng vẫn đi tới.
Đến gần mới thấy, da cô ta rất đẹp, không nhìn thấy lỗ chân lông, trắng mịn nhẵn nhụi.
“Tiểu Tô, đây là em gái anh, Linh Thù.” Chương Vân Tễ không hề nhìn ra có gì không hợp với Tề Tiểu Tô, vẫn mỉm cười: “Nào Linh Thù, đây là Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô, trước đây không phải em nói là từ nước ngoài về không tìm được bạn để chơi cùng sao? Tiểu Tô rất giỏi, có thời gian thì học hỏi em ấy nhé.”
“Chương thiếu không cần khách khí, tôi không có gì lợi hại cả. Ngại quá, tôi còn có việc, xin tránh đường.” Ban đầu Tề Tiểu Tô đúng là cảm thấy nếu bố mẹ mình thật sự cầm đồ của người ta, bất kể như thế nào cô cũng phải tìm ra trả lại cho bọn họ, nhưng bây giờ xem ra mục đích ban đầu bà Chương đưa viên ngọc kia vốn cũng không đơn giản, hơn nữa còn có thể là vì viên ngọc kia mà làm hại bọn họ mất mạng, cho nên cô làm sao có thể vì cái này mà cảm thấy có lỗi chứ.
Chương Linh Thù vốn định chào hỏi Tề Tiểu Tô liền nghẹn họng lại.
Lương Lệ đã tiến lên trước một bước, không khách khí giơ tay ngăn Chương Vân Tễ lại, để cho Tề Tiểu Tô đi qua.
Nhìn bóng lưng Tề Tiểu Tô, bà Chương tức đến méo miệng, Chương Linh Thù mở to hai mắt: “Anh, hình như người ta không muốn để ý đến anh.”
“Anh con bị u mê rồi!” Cuối cùng bà Chương không nhịn được nữa: “Con nhóc đó rốt cuộc có gì tốt? Con nhìn nó đi! Linh Thù, đi, thu dọn đồ đạc, trở về mẹ nói kỹ với con.”
Bà ta kéo Chương Linh Thù quay về phòng bệnh, nhưng Chương Vân Tễ lại ngăn bọn họ lại.
“Mẹ, bây giờ không nói chuyện của con, nói chuyện của Linh Thù đi.”
“Linh Thù làm sao?” Bà Chương dừng bước.
Chương Vân Tễ nhìn Chương Linh Thù, trầm giọng nói: “Lần này vì sao Linh Thù phải nằm viện? Cũng bởi vì biết Nguyễn Dật Quân và Biên Hải Vi đã chính thức khẳng định quan hệ yêu đương, nó đã chạy đến cửa Nguyễn gia đợi Nguyễn Dật, đợi khoảng hai tiếng, khiến bản thân bị cảm lạnh đúng không?”
Nghe thấy hắn nhắc tới chuyện này, vành mắt Chương Linh Thù lại đỏ lên.
Bà Chương xót con gái: “Đều là Biên Hải Vi không đúng, không phải trước kia nó muốn ở bên Lợi Nam à?”
Nếu như vậy, con gái bà ta sẽ vẫn có cơ hội với Nguyễn Dật Quân!
“Biên Hải Vi luôn thích Nguyễn Dật Quân, điều này không phải mọi người không biết. Linh Thù, em từ bỏ đi, anh đã từng nói sẽ giới thiệu cho em một người tốt hơn mà!”