Julia nhìn số dư trong tài khoản nở nụ cười.
Lúc Văn Nhĩ Định vào phòng làm việc, thấy nét mặt tươi cười của cô, trái tim khẽ động, không nhịn được đi đến, vòng qua sau cô, cúi người dán môi lên tai cô, khẽ hôn dái tai cô hai cái, hỏi: “Có chuyện gì mà mới sáng ra trông đã vui thế?”
Julia nói: “Nói Boss của chúng ta đó, đúng là quá bản lĩnh rồi, chúng ta mới đòi tiền hai ngày, cô ấy đã chuyển năm nghìn vạn vào tài khoản rồi này.”
“Vậy chúng ta không cần lo tiền lương nữa rồi, đợi lĩnh lương xong mua hoa tai kim cương cho em nhé, cái bộ lần trước em thích ấy.”
Văn Nhĩ Định nói rồi ngậm lấy tai cô, bàn tay theo cổ áo cô thăm dò vào trong, luồn qua áo lót, phủ lên hai cái bánh bao trước ngực cô, xoa nắn.
Cả người Julia lập tức nhũn ra, khẽ nhắm mắt lại, cọ mặt vào mặt anh ta, môi Văn Nhĩ Định rời khỏi tai cô, ngậm lấy môi cô, biến nó thành một nụ hôn nóng bỏng.
Không biết từ lúc nào, Julia đã bị anh ta bế lên, dựa vào bức tường phía sau, Văn Nhĩ Định vừa hôn cô, một tay đã thăm dò vào trong cái váy bó sát của cô. Lúc đang định kéo quần lót của cô xuống, Julia bỗng tỉnh táo lại, vội tóm lấy tay anh ta.
“Anh điên à!”
“Ừm, nửa tháng chúng ta chưa làm rồi,” Văn Nhĩ Định thở dốc, chọc chọc vào cô, “Em có cảm nhận được không?”
Julia buồn cười, trước đó bọn họ làm dự toán, còn phải làm kế hoạch, mặc dù không tăng ca nhưng trên thực tế công việc đều là mang về nhà làm, mỗi người một bàn làm việc, ngày nào cũng bận đến rất khuya, để hôm sau không bị muộn làm, làm việc xong là đi ngủ luôn, nào có làm được cái gì khác?
Hôm nay làm xong kế hoạch dự toán rồi, Tề Tiểu Tô lại chuyển khoản tiền đầu tiên vào tài khoản, đương nhiên bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nhìn thấy mặt mày Julia vui vẻ như vậy, Văn Nhĩ Định lập tức có phản ứng.
“Trước khi vào Thịnh Tề chúng ta đã nói rồi, ở công ty chính là quan hệ đồng nghiệp, không thể làm ra chuyện gì trái thông lệ, vốn dĩ nên ngăn chặn tình yêu công sở, huống hồ chức vị của hai chúng ta cũng có chút nhạy cảm, để tránh hiềm nghi, công và tư càng nên rõ ràng, cho nên ở công ty tuyệt đối không được có hành vi không đứng đắn, anh muốn làm trái lại với giao hẹn của chúng ta đấy à?” Julia cười nhìn anh ta.
Văn Nhĩ Định khàn giọng nói: “Nhưng em không cảm thấy, thỉnh thoảng làm một lần ở phòng làm việc cũng rất kích thích sao?”
“Anh nói xem?”
“Anh kiểm tra một chút là biết ngay thôi.” Tay Văn Nhĩ Định lại dò xét vào bên trong, một ngón tay đi vào trong, sờ thấy một mảnh ẩm ướt, lập tức thấp giọng đắc ý cười.
Julia không nhịn được đấm vào bả vai anh ta mấy cái.
“Tối về tuỳ anh muốn làm gì cũng được!” Cô nghiến răng nói.
Thật ra sau khi cô nói đến giao hẹn kỷ luật trước đó của bọn họ, Văn Nhĩ Định đã muốn thu tay lại rồi, nghe cô nói như vậy, lúc này mới buông cô xuống, than thở, “Còn hẳn cả ngày nữa, phải đợi chết anh rồi.”
Sau khi Julia sửa sang lại, điện thoại nội bộ vang lên, là trợ lý của cô.
“Tổng giám đốc Julia, bên Trung Hàng gọi điện đến, nói là buổi hẹn ba giờ chiều nay tạm thời có việc, hỏi có thể chuyển đến chín rưỡi sáng không?”
“Có thể! Cô trả lời lại bọn họ rồi chuẩn bị tài liệu, mười phút nữa tôi sẽ đi.”
Julia cúp điện thoại, liếc Văn Nhĩ Định một cái.
Văn Nhĩ Định thở dài: “Biết rồi, thật ra anh cũng có hẹn rồi, mười phút sau chúng ta có thể cùng đi.”
Nhìn anh ta đi ra ngoài, Julia không nhịn được cười ngọt ngào, nhìn căn phòng làm việc sáng sủa rộng rãi này, cô cảm thấy mình vô cùng hài lòng với cuộc sống và công việc hiện tại!
Chuyện của công ty, Tề Tiểu Tô rất yên tâm giao cho ba kiện tướng đắc lực.
Tình yêu công sở, thật ra giống như yêu sớm, phần lớn có lẽ sẽ ảnh hưởng đến học tập, nhưng cũng có một số người tự chủ được và có mục tiêu rõ ràng, ở bên nhau ngược lại sẽ khích lệ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Cô tín nhiệm Văn Nhĩ Định và Julia, cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến công ty, ngược lại bởi vì hai người cùng làm việc ở một nơi, đề tài chung sẽ nhiều hơn, quan hệ sẽ càng gần gũi hơn.
Bởi vì có Vân Tú giúp đỡ, cô liền phân lại 28 viên ngọc nguyên thạch, Nghiêm lão, Vân Tú, Lương Lệ, Tô Vận Đạt, cộng thêm Chúc Tường Viêm, và cô, mỗi người mấy viên, như vậy sẽ không khiến người khác chú ý nữa.
Tô Vận Đạt biết cô muốn dẫn anh ta đến chợ phiên ngọc của thành phố N, cũng vô cùng hưng phấn, sau khi nhận được tin tức liền đi đón vợ là Hà Mỹ Tú, hai người hiếm lắm mới có dịp đến nhà hàng cao cấp ăn một bữa tối dưới ánh nến thế này.
Sau khi ngồi xuống Hà Mỹ Tú nhìn xung quanh, có chút bất an, thấp giọng hỏi: “Chỗ này chắc là đắt lắm hả? Quá xa xỉ rồi, em cảm thấy hay là chúng ta đến những quán ăn trước kia vẫn đi thì tốt hơn, đồ rẻ lại ngon, kiếm ít tiền cũng không dễ dàng gì.”
Trước kia Hà Mỹ Tú cũng từng nói lời tương tự với anh ta, nhưng khi đó Tô Vận Đạt nghe lại cảm thấy là cô đang chê mình không có bản lĩnh còn giả bộ hào phóng, lãng phí tiền, trong lòng luôn không thoải mái. Bây giờ lại nghe thấy lời như vậy nhưng lại xúc động không thôi, cảm thấy mình đúng là may mắn, cưới được một người vợ cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà lại không hư vinh như vậy.
“Không sao, cũng không phải là đến thường xuyên mà, với lại tiền lương của anh bây giờ cũng không thấp, sau khi qua thời gian thử việc Tiểu Tô sẽ tăng thêm cho anh một nghìn tệ nữa! Cho dù thường xuyên đến ăn cũng vẫn được.”
Nghe lời này, Hà Mỹ Tú hé miệng cười, “Nhắc đến, mặc dù bình thường nhìn Tiểu Tô rất lạnh nhạt, trên thực tế thì chủ kiến trong lòng rất thoả đáng, đối xử với người nhà cũng rất tốt. Haiz, sớm biết thế chúng ta cũng nên mời con bé đến đây chung mới phải.”
Nghe mấy câu đầu, Tô Vận Đạt gật đầu, đợi nghe được câu phía sau kia mới lắc đầu nói: “Bây giờ con bé bận lắm, phải ăn cơm có lẽ cũng là xã giao thôi. Đúng rồi, đang muốn nói chuyện này với em.”
“Anh nói đi.”
Tô Vận Đạt nói chuyện Tề Tiểu Tô muốn dẫn anh ta đến chợ phiên ngọc ở thành phố N để giúp đỡ, sau đó nói: “Anh nghĩ thế này, nghe Tiểu Tô nói chợ phiên ngọc lần này cũng có đá thô, bây giờ chúng ta có hai mươi mấy vạn tiền tiết kiệm, đến lúc muốn sửa sang lại nhà thì tiền này vẫn thiếu quá nửa, anh nghĩ hay là nhân cơ hội này, chúng ta để lại mấy vạn, cầm hai mươi vạn đi đọ sức xem sao?”
Hà Mỹ Tú trợn to hai mắt: “Anh muốn đi đấu đá à?”
“Đây không phải cũng là một cơ hội sao?” Tô Vận Đạt cố gắng thuyết phục vợ, “Em nghĩ xem, nếu như chúng ta muốn dùng hai mươi mấy vạn để sửa nhà thì phải tìm đội sửa chữa rẻ, vật liệu cũng phải tính toán chi li, cố gắng chạy thị trường hàng hoá loại ba, sợ mua phải cái gì đắt vượt quá dự toán, ngộ nhỡ chỗ nào không tốt phải làm lại, có thể sẽ chi vượt kế hoạch. Lại nói, nhà của chúng ta sau này còn có con, bây giờ foóc-man gì đó đáng sợ như vậy, nghe nói còn gây bệnh nữa, sức đề kháng của trẻ nhỏ thấp, anh cũng muốn dùng vật liệu tốt chút, dùng loại tốt thì chúng ta ở cũng yên tâm hơn đúng không?” Gần đây Tô Vận Đạt đi làm, tầm mắt ít nhiều cũng mở mang hơn chút.
Hà Mỹ Tú nghe anh ta nói rất có lý, nhưng lại vẫn lo lắng nói: “Vậy ngộ nhỡ cược thua thì sao?”
Nói nghe thì nhẹ nhàng, cược có lãi đương nhiên tốt, nhưng nếu cược thua rồi, đến cả tiền sửa sang bọn họ cũng không có! Còn nói gì vật liệu cao cấp.
“Đến lúc đó anh nhờ Tiểu Tô xem giúp, em không tin anh, chẳng lẽ cũng không tin nó sao?” Anh ta đè thấp giọng nói: “Trong tay Tiểu Tô có rất nhiều ngọc nguyên thạch, lần này muốn mang tới đó để bán. Em nói xem nếu như nó không có bản lĩnh ở phương diện này thì làm sao có thể có được nhiều nguyên thạch như vậy chứ?”
Hai vợ chồng Tô Vận Đạt tưởng là mình nói chuyện nhỏ, nhưng không ngờ, cuộc trò chuyện của hai người vẫn rơi vào tai người đàn ông ngồi cạnh đó.
Nói ra, nếu không phải là vì biết bọn họ, người đàn ông này cũng sẽ không cẩn thận nghe trộm bọn họ nói chuyện như vậy.