La Thanh Đức và Cung Thắng không dám chống đối Tề Tiểu Tô, riêng việc cô kích động tới mức làm cho máu trên trán càng chảy ra nhiều hơn là họ đã chết khiếp rồi.
Cầm lại điện thoại di động, Tề Tiểu Tô liền gọi cho Khưu Linh Phương và Văn Nhĩ Định.
Dù cho bọn họ dùng tới biện pháp gì, bây giờ bắt đầu lo liệu mọi chuyện rồi. Ngày mai, trước khi vào giờ hành chính phải chuẩn bị xong tài liệu đăng ký thành lập công ty, hơn nữa Julia cũng phải thu thập thông tin về hạng mục cô đoạt được của Nghê Hào, chờ khi ngân hàng mở cửa sẽ lập tức cầm hồ sơ đó đi vay tiền.
Tin tưởng chuyện vay mượn này cũng sẽ không quá khó vì cô đã được Nghiêm lão bảo lãnh, nếu không được thì còn có thể đem viên Đế Vương Song Sắc cực phẩm kia đi thế chấp.
Chỉ cần chuẩn bị tốt việc chứng minh tài chính thì công ty có thể được thành lập rất nhanh dưới sự giúp đỡ của Long Đào, tiền tới tay rồi, cô cũng sẽ mua được thiết bị và thuê người.
Ba nhân viên mới nhậm chức nhận được điện thoại của cô vào lúc sáng sớm lập tức như nhận được tín hiệu của kèn chiến đấu vậy.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại cuộc điện thoại lúc sáng sớm này, tâm trạng của họ vẫn kích động y như cũ, lúc đó bọn họ đều có cùng một loại cảm giác đó là cực kỳ hưng phấn.
Đó là sự hưng phấn và kích thích như sắp ra chiến trường vậy.
Mà Văn Nhĩ Định và Julia thì lại cảm thấy Tề Tiểu Tô đủ điên cuồng để kích phát tất cả nhiệt huyết trong người họ, làm cho bọn họ có thể lao ngay vào công việc.
Bọn họ muốn biết, đi theo cô, họ sẽ có thể đi xa đến đâu.
Trời còn chưa sáng, hầu hết mọi người vẫn còn đang ngủ say nhưng đã có một số ít người đã bắt đầu chiến đấu rồi.
Khi xe tiến vào bệnh viện nhân dân thành phố D, Tề Tiểu Tô cảm thấy sức lực trong cơ thể đã cạn kiệt như máu không ngừng chảy ra khỏi người mình. Nhưng cô không hề thấy mệt, toàn thân cô đều căng lên, cô chỉ biết cô nhất định phải giành giật từng giây để cứu Vệ Thường Khuynh ra.
Anh đang đợi cô.
Anh nhất định phải chờ cô, nếu không cô sẽ không tha cho anh.
“Nhanh, bác sĩ!” La Thanh Đức và Cung Thắng mất hồn mất vía vì toàn thân Tề Tiểu Tô ướt đẫm máu, mỗi người một bên, vừa đỡ cô vừa chạy về phía phòng cấp cứu.
Bác sĩ nhanh chóng xuất hiện, sáng sớm tinh mơ mà nhìn thấy một người toàn thân máu me như thế này, ai cũng sợ hết hồn.
“Mau, đưa cô ấy vào trong.”
Tề Tiểu Tô chỉ kịp dặn Hệ thống Tiểu Nhất là nhất định phải đánh thức cô dậy lúc bảy giờ, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Ngất đi rồi mà trong tay cô vẫn còn nắm chặt điện thoại di động.
Cung Thắng và La Thanh Đức liếc nhìn nhau và đều nhìn thấy cả sự kinh ngạc và cảm phục trong mắt đối phương. Rốt cuộc là chuyện gì đã giúp cô gái đang bị thương này luôn kiên cường chống đỡ, liên tục gọi điện thoại sắp xếp công việc, hoàn toàn không màng tới bản thân mình như thế chứ?
Bọn họ chứng kiến từ đầu tới cuối, thật sự không thể hiểu được tại sao cô ấy lại cố chấp với việc thành lập một công ty như thế.
Nếu nói cô ham tiền thì cũng chẳng cần gấp gáp đến mức này, chờ xử lý xong vết thương rồi lại tiếp tục cũng đâu có muộn. Phải biết rằng, cô bị thương nặng nhất ở trán, nếu xử lý không tốt chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Có cô gái nào mà không sợ điều đó? Lỡ bị phá tướng thì sao?
Nhưng từ đầu tới cuối, dường như Tề Tiểu Tô đã quên mất vết thương của mình, cô như đang tranh đoạt thời gian, như thể chỉ cần chậm mất một giây thì cô sẽ mất đi báu vật gì đó vậy.
Tuy không hiểu lắm nhưng Tề Tiểu Tô kiên cường như vậy vẫn làm họ cảm thấy cảm phục sâu sắc.
“Giờ có nên gọi điện thoại cho anh Đông không?”
La Thanh Đức hỏi.
Cung Thắng gật đầu: “Gọi đi, chắc anh Đông vẫn còn đang chờ đấy.”
La Thanh Đức bấm gọi điện thoại, điện thoại vừa mới đổ một hồi chuông thì đã có người nghe máy. Anh ta nhìn Cung Thắng một chút, chỉ vào di động ý nói là anh ta đoán đúng rồi, quả nhiên Chúc Tường Đông vẫn đang chờ cuộc gọi này, nếu không sẽ không tiếp máy nhanh như thế.
“Anh Đông, bọn em tới bệnh viện rồi, hiện tại bác sĩ đang kiểm tra và băng bó vết thương cho cô Tề.”
“Ừ, có kết quả thì gọi điện thoại cho tôi ngay.”
Chúc Tường Đông nói câu này xong liền ngắt máy.
Chúc Tường Viêm thầm lườm một cái, chẳng lẽ anh ấy làm thế thì có thể chứng minh là anh ấy không hề thích Tề Tiểu Tô chắc? Sao mà trẻ con thế? Bịt tai trộm chuông đấy à? Rõ ràng nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại để chờ bên kia tới bệnh viện rồi sẽ gọi lại, kết quả nhận được cuộc gọi rồi thì...
Anh ta cam đoan, chắc chắn anh trai mình sẽ không chờ được tới ngày mai mà sẽ mua vé máy bay tới thành phố D ngay trong hôm nay. Dù sao Tề Tiểu Tô gặp phải chuyện lớn như thế mà vẫn còn gọi điện thoại tới nói chuyện hợp tác, anh trai anh ta ngồi yên được mới là lạ.
Nhưng Chúc Tường Viêm cùng cảm thấy rất vui mừng vì điều đó. Trong mắt anh ta, tuy Tề Tiểu Tô kém anh trai mình rất nhiều tuổi nhưng cô bé đó chẳng khác nào thành tinh, hoàn toàn không trẻ con và ngu ngốc hay ngây thơ một chút nào, tốt lắm, vừa đẹp, còn tốt hơn Lâm Vũ Hi kia nhiều.
Phải rồi, chuyện Lâm Vũ Hi tốt nhất không cần nói với anh ấy, đỡ khiến anh ấy phải phân tâm.
Chúc Tường Viêm quyết định trong lòng rồi xoay người chuẩn bị quay về phòng: “Anh, em đi ngủ đây.”
“Ừ.” Thực ra Chúc Tường Đông không nghe rõ em trai nói gì, bởi vì trong lòng hắn đang nghĩ: Có nên tới thành phố D không? Rốt cuộc Tề Tiểu Tô nhắc tới Thạch Quỷ và vụ làm ăn kia là có ý gì?
Thành phố D, hắn có nên tự mình chạy tới xem xét một chuyến không?
Ừm, dù sao thị trấn Minh Quang kia cũng thuộc thành phố D mà, hắn đi cũng chỉ là để nói chuyện chính sự thôi, đúng không?
“Sao lại bị thương nặng như thế chứ? Cô gái xinh xắn thế này mà lại bị rách một mảng da lớn như thế, suýt chút nữa cắt cả vào lông mày luôn.” Bác sĩ nhìn Tề Tiểu Tô đang nằm trên giường bệnh, “Trên người cũng có nhiều vết thương, các người đã làm gì thế hả?”
Anh ta nghi ngờ rằng hai người kia đã làm gì cô gái này nên mới vô thức muốn hỏi rõ ràng một chút, lỡ đâu hai kẻ này là người xấu thì sao?
Bác sĩ thấy Tề Tiểu Tô khá quen mắt, dường như trước kia đã từng tới bệnh viện, dù thế nào thì anh ta cũng cảm thấy mình không thể không hỏi han gì được.
Cung Thắng và La Thanh Đức bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ như thế thì cũng dở khóc dở cười.
“Chúng tôi lên núi, cô ấy không cẩn thận mới bị ngã, đầu đập vào đá.”
“Các cậu là gì của cô bé?” Bác sĩ lại hỏi.
Cung Thắng vội vàng đáp: “Chúng tôi là bạn bè, không phải người xấu. Lúc vào đây chẳng phải cô ấy vẫn còn tỉnh sao, nếu chúng tôi là người xấu thì cô ấy đã bảo các anh báo cảnh sát rồi, đúng không?”
Vất vả lắm mới giải thích được cho bác sĩ đó hiểu, hai người đồng thời thở hắt ra một hơi.
Nhưng bọn họ không biết sau khi bác sĩ này tới văn phòng liền đột nhiên nhớ ra cái gì đó nên lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin cho một người nào đó.
“Tiểu Bạch, tôi nhớ có một lần cậu tới bệnh viện đã nói chuyện với một cô gái xinh đẹp, cậu còn nhớ không? Hiện giờ cô gái xinh đẹp đó đang ở bệnh viện, hơn nữa còn bị thương không nhẹ đâu, có hai người đàn ông trẻ tuổi đi cùng nói là bạn của cô bé ấy.” Sau khi gửi tin nhắn đi rồi, anh ta nhìn thời gian liền phát hiện đã sắp tới giờ giao ban nên lập tức quên luôn việc này.
Vết thương trên trán của Tề Tiểu Tô đã được bôi thuốc và băng bó lại, bởi vì quần áo của cô cũng bị rách mấy chỗ, hơn nữa cũng dính đầy máu nên hộ sĩ mặc giúp cô một bộ quần áo bệnh nhân. Hiện tại, sắc mặt của cô trắng nhợt, trên đầu quấn băng trắng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.