Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 233: Chương 233: Lại có người chết




“Thanh Đức, cậu về nhà lấy cho cô Tề Tiểu Tô mấy bộ quần áo đi, thuận tiện mua cái gì ăn sáng nữa.” Cung Thắng kéo ghế dựa ra, “Tôi chợp mắt một chút, chờ cậu tới thì đổi ca.”

La Thanh Đức gật đầu.

Sau khi anh ta đi rồi, Cung Thắng liền ngồi dựa vào ghế. Vốn chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng vì di chứng của vụ tấn công bằng sóng hạ âm vẫn còn nên vừa thả lỏng liền ngủ say luôn.

Vì thế anh ta cũng không thấy một y tá lặng lẽ đẩy cửa tiến vào, đôi giày đen đế mềm hoàn toàn không phát ra âm thanh nào khi tới gần giường bệnh.

Cô ta cao hơn phụ nữ bình thường một chút, đội mũ của y tá, đeo khẩu trang, đôi tay đút trong túi áo.

Sáng sớm, ánh mặt trời vừa tiến qua khung cửa sổ, đôi mắt y tá hơi nheo lại, nhanh chóng đi tới bên giường, rút tay từ trong túi ra, tay phải cầm một ống tiêm.

“Đinh! Có người ám sát! Mau dậy đi!” Hệ thống Tiểu Nhất phát ra âm thanh cảnh báo đầu tiên, nhưng vì Tề Tiểu Tô đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô mất máu quá nhiều, tuy đã được truyền dịch nhưng thân thể quá suy yếu và mỏi mệt nên vẫn không tỉnh lại.

Hơn nữa, cô bảo Hệ thống đánh thức mình vào lúc 7 giờ, trong tiềm thức vẫn nghĩ rằng mình có thể ngủ một tiếng, hiện tại còn chưa tới giờ nên muốn đánh thức cô cũng không dễ dàng gì.

Đôi mắt của “y tá” ánh lên vẻ khác thường, nhìn chằm chặp vào thân thể mảnh mai của Tề Tiểu Tô đang nằm trên giường, ống tiêm đâm nhanh xuống cổ cô.

“Tiểu Tô!” Hệ thống Tiểu Nhất không còn cách nào nên lập tức khởi động Hệ thống vận chuyển tốc độ cao để làm bản thân nóng lên, trán của Tề Tiểu Tô cũng nóng tới mức cô bị ép tỉnh lại.

“Mau tránh đi! Ống tiêm chứa chất độc thần kinh đang đâm về phía cổ cô, lăn sang bên phải!” Hệ thống Tiểu Nhất lập tức phân tích ra phương án có thể thoát hiểm.

Lúc này, ý thức của Tề Tiểu Tô vẫn rất mơ màng, hơn nữa vừa rồi cái trán nóng lên khiến miệng vết thương cực kỳ đau nhức, nhưng cô đã quen với việc báo động trước này của Hệ thống, vì thế thân thể liền vô thức hành động theo mệnh lệnh của nó.

Cô còn chưa kịp nhìn rõ ràng đã lập tức xoay sang bên phải rồi rơi phịch xuống đất, mu bàn tay đau xót, kim truyền dịch bị kéo ra, còn đầu cô lại đập vào cái bàn bên cạnh thêm một cái.

Động tĩnh lớn như thế làm cho Cung Thắng bừng tỉnh, anh ta nhảy dựng lên, vừa lúc thấy được y tá kia linh hoạt nhảy lên giường định nhảy sang bên kia, mà Tề Tiểu Tô lại xoay người một cái rồi lăn vào gầm giường, tình thế cực kỳ nguy hiểm.

“Cô muốn làm gì?”

Cung Thắng kinh hãi và giận dữ không thôi, anh ta hét lớn một tiếng rồi nhào về phía y tá kia, hai người lao vào đánh nhau.

Tề Tiểu Tô vừa bò ra khỏi gầm giường thì lại nghe Hệ thống Tiểu Nhất báo động tiếp: “Ngoài cửa, hai bên đều có người mai phục, đối phương có súng giảm thanh. Sau mười giây nữa sẽ vọt vào trong phòng, một người bắn cô, một người bắn Cung Thắng.”

Cô nghiến răng, không có sức cũng không kịp mắng chửi. Không thể đi ra ngoài rồi, cũng không thể ở lại đây, nếu không hai người cầm súng kia mà vào thì bọn họ sẽ không còn bất kỳ cơ hội chạy thoát nào nữa.

“Cung Thắng, nhảy cửa sổ!”

Cô vọt về phía Cung Thắng.

Cung Thắng hạ gục y tá kia bằng một cú đấm, vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng hét của Tề Tiểu Tô, không khỏi sững người.

“Nhảy cửa sổ!” Tề Tiểu Tô tiến lên, nhấc ghế dựa đập mạnh xuống đầu y tá giả đang chuẩn bị bò dậy, cô ả lập tức ngã gục xuống đất.

Cung Thắng kinh hoảng, ra tay quả thực còn tàn nhẫn hơn anh ta nhiều. Vừa rồi anh ta còn nể cô ta là phụ nữ nên không dám thẳng tay, còn chưa phản ứng lại thì đã bị Tề Tiểu Tô kéo tới bên cửa sổ.

“Cô Tề!”

Cung Thắng vừa đỡ được cô lên cửa sổ thì cửa đã bị người ta đá văng ra, hai người đàn ông xuất hiện ở ngưỡng cửa, cầm súng ngắm về phía bọn họ.

“Mẹ kiếp!” Cung Thắng biến sắc, vội nhảy xuống, đồng thời kéo theo Tề Tiểu Tô đang ngồi trên cửa sổ.

Tề Tiểu Tô lại ngã mạnh một lần nữa, Cung Thắng không ngừng lại một giây nào, nâng cô dậy: “Chạy mau!”

Hai người vừa chạy được hai bước thì đối phương đã thò ngươi ra ngoài cửa sổ, giơ súng tiếp tục bắn bọn họ một lần nữa.

Cung Thắng nghiến răng, kéo mạnh Tề Tiểu Tô ra trước mình.

Một tiếng bụp nhỏ vang lên, Tề Tiểu Tô cảm giác được cả người Cung Thắng chấn động, trong lòng cô thầm kêu không xong rồi giơ tay giữ chặt Cung Thắng, dùng chân đá văng cửa, đồng thời kêu ầm lên: “Có người nổ súng! Giết người! Giết người!”

Bệnh nhân trong các phòng bệnh khác cũng hết hồn, chẳng thấy súng đâu nhưng vẫn hét ầm lên rồi chạy ra ngoài, hành lang cũng có mấy người chạy theo bản năng, có cả bác sĩ và y tá chạy ra.

Tề Tiểu Tô kéo Cung Thắng chạy loạn vào một gian phòng, khóa cửa lại, thấy căn phòng này không có cửa sổ thì không khỏi thở phào một hơi. Không có cửa sổ thì bọn họ sẽ ít phải đề phòng hơn một chút.

Cô kéo cái bàn chặn lấy cửa xong thì cả người muốn nằm liệt luôn.

Cung Thắng cũng chống tay vào tường, chậm rãi trượt người xuống.

Lúc này, Tề Tiểu Tô mới phát hiện sắc mặt anh ta trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, cô dịch tới, lật sau lưng anh ta ra thì thấy một vết bắn còn đang chảy máu đầm đìa.

Cô thở hổn hển, cảm thấy trái tim mình sắp nhảy cả ra ngoài.

Tức giận, kinh hoàng, áy náy, lo lắng, rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau.

“Cung Thắng...”

“Cô Tề, tôi... tôi không sao...”

Cung Thắng không nhịn được mà khẽ chửi thầm một câu. Tại anh ta quá lơi lỏng, anh Đông phái bọn họ tới đây chẳng phải là vì biết Tề Tiểu Tô có thể sẽ gặp phải nguy hiểm tới tính mạng sao? Anh ta lại ngủ quên mất, nếu anh ta mà không ngủ, cảnh giác một chút thì có lẽ có thể phản ứng nhanh hơn rồi.

Nhưng rõ ràng y tá giả kia và hai người có súng không phải cùng một bọn, may mắn nhất là y tá giả kia vào phòng bệnh trước, lỡ như là hai kẻ có súng vào trước thì bọn họ căn bản không có cơ hội chạy trốn.

Thật là may mắn.

Tề Tiểu Tô cũng nghĩ tới điều này. Nếu hai người đàn ông kia vào trước mà cô lại đang hôn mê, người ta chạy thẳng tới bên giường nổ súng, Hệ thống Tiểu Nhất báo động lần đầu không làm cô tỉnh lại thì cô đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.

Nhưng nếu vậy thì chưa chắc Cung Thắng đã bị trúng đạn.

“Viên đạn không vào chỗ hiểm, còn có thể cứu chữa.” Hệ thống Tiểu Nhất đã tranh thủ kiểm tra xem xét vị trí viên đạn trên lưng Cung Thắng lúc Tề Tiểu Tô chạm vào anh ta.

Tề Tiểu Tô thầm thở phào, nếu Cung Thắng chết thì cô cũng không biết phải vượt qua chướng ngại tâm lý rằng có một người đã bỏ mạng vì cô như thế nào.

“Cung Thắng, anh sẽ không sao đâu.”

“Để tôi gọi điện thoại cho Thanh Đức.”

Cung Thắng gọi điện thoại cho La Thanh Đức. La Thanh Đức đã đang trên đường tới đây cùng sáu người nữa, nhận được điện thoại của anh ta cũng sợ phát điên, lập tức tăng tốc chạy tới bệnh viện.

Mà lúc này, Bạch Dư Tây vừa dậy, còn chưa đọc tin trên di động, đang chuẩn bị mở ra thì có cuộc gọi tới.

“Dư Tây, anh nhất định phải giúp em việc này.” Giọng Úc Hà Tâm hơi gấp gáp, thậm chí có phần tức hộc máu.

“Sao thế?”

Úc Hà Tâm tức giận nói: “Tìm Tề Tiểu Tô giúp em! Giữ cô ta lại, đừng để cô ta chạy. Giờ cô ta không chỉ liên quan tới một mạng người mà là hơn mười mạng người cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.