Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 234: Chương 234: Không gánh tội này - Một đống phiền toái




Bạch Dư Tây sửng sốt, ngay sau đó không kìm được tức giận.

Anh cố gắng khống chế bản thân mình, trầm giọng đáp: “Hà Tâm, em có biết em đang nói gì không hả?”

“Sao em lại không biết chứ? Em nói cho anh nghe, Dư Tây, em đang từ thị trấn Minh Quang về thành phố. Đêm qua chúng em đuổi theo Tề Tiểu Tô vào trong núi, sau khi lên núi, cô ta tiến vào một mỏ quặng, bọn em đang định tiến vào thì không hiểu bị cái gì tấn công mà tất cả đều ngất xỉu. Lúc tỉnh lại thì mỏ quặng đã sụp xuống, bên ngoài còn có hai người, bọn họ nói có hơn mười gã đồng bọn của họ đi vào trong mỏ đào quặng! Không ai ra ngoài! Dư Tây, Bạch Dư Tây, anh có hiểu không hả? Mười mấy người, cơ hội còn sống là cực kỳ thấp!”

Sắc mặt Bạch Dư Tây cũng trầm xuống, tim đập thình thịch: “Em nói là Tề Tiểu Tô cũng đi vào ư? Em có chắc là cô ấy đã ra ngoài không? Cô ấy có làm sao không?”

Vừa nghe lời này, Úc Hà Tâm cực kỳ tức giận: “Cô ta ra rồi! Xe của bọn họ thuê vốn dừng dưới chân núi, nhưng khi bọn em xuống thì không phát hiện thấy cái xe đó nữa, hơn nữa, dọc đường đi còn thấy cả vết máu! Từ chỗ mỏ quặng sụp xuống tới chỗ xe bọn họ đỗ lại đều có vết máu!”

“Tiểu Tô bị thương ư?”

“Bạch Dư Tây!” Úc Hà Tâm không nhịn được quát lên: “Anh chỉ biết quan tâm Tề Tiểu Tô có bị thương hay không thôi à? Em nói mãi như thế mà anh cũng không hỏi lấy một câu xem em có bị làm sao hay không? Thanh mai trúc mã của anh là em, người có gia đình quen biết với nhà anh cũng là em, bao nhiêu năm nay, người bên anh mỗi lần sinh nhật cũng là em!”

Bạch Dư Tây vuốt mặt, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, trấn an cô ta trước: “Em bình tĩnh lại đi! Em không sao chứ?”

Bởi vì vẻ mặt của đám đồng nghiệp bên cạnh đều rất lúng túng nên Úc Hà Tâm cũng phải cố gắng khống chế lửa giận của mình, cô ta hít sâu hai hơi mới bình tĩnh lại được: “Em không sao. Nhưng Dư Tây à, anh tin em đi? Em không cố tình nhằm vào Tề Tiểu Tô, nếu không em đã không bảo anh đi tìm cô ta mà là bảo đồng nghiệp ở Cục Cảnh sát đi.”

“Được, anh hiểu rồi, anh đi tìm cô ấy.” Bạch Dư Tây cúp máy rồi mở tin nhắn, thấy nội dung tin nhắn của bác sĩ kia thì mắt cũng trợn trừng lên.

Anh ta vội vàng thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe rồi lao ra khỏi cửa.

Trên xe cảnh sát, một người nhìn thoáng qua Úc Hà Tâm rồi không nhịn được ngập ngừng lên tiếng: “Đội trưởng Úc, không phải đã báo cho đội thứ hai đi tìm Tề Tiểu Tô rồi sao? Sao còn phải gọi cho Bạch thiếu?”

Úc Hà Tâm liếc nhìn anh ta, không đáp mà lại cầm điện thoại lên bấm gọi đi.

“Chú Bạch ạ, cháu là Hà Tâm. Xin lỗi chú, sớm vậy mà đã quấy rầy chú rồi, là thế này ạ...”

Nghe cô ta gọi điện thoại xong, ba gã cảnh sát trong xe đều nhảy dựng.

Đàn bà thật đáng sợ, lòng dạ hẹp hòi cỡ này chứ!

Lúc La Thanh Đức dẫn người tới bệnh viện thì hai gã đàn ông cầm súng kia đã chạy thoát, mà cảnh sát ở gần đó nhận được thông tin cũng chạy tới bắt được nữ y tá giả trong phòng bệnh cũ của Tề Tiểu Tô.

Cung Thắng được đưa vào phòng giải phẫu, vết thương trên khắp người Tề Tiểu Tô cần phải được bôi thuốc lại nữa, nhưng cô không cho họ động vào mà chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ dến khi La Thanh Đức dẫn người tới cô mới nhẹ thở ra.

“Anh ấy sẽ không sao.”

Thấy vẻ mặt lo lắng của La Thanh Đức, Tề Tiểu Tô lên tiếng an ủi.

“Sẽ không sao đâu, thằng đó da dày thịt béo lắm.” La Thanh Đức thấy quần áo trên người cô đã ướt đẫm máu, tóc tai rối bù, trán cũng có máu thấm ra, mặt tái nhợt, mắt đầy tơ máu, dáng vẻ sức cùng lực kiệt làm cho người ta cực kỳ xót xa.

Một thiếu nữ như thế, cả người đầy vết thương, đã cạn kiệt sức lực mà vẫn kiên cường, không kêu đau kêu khổ tiếng nào, nếu anh ta là anh Đông thì chắc cũng sẽ không kìm lòng được.

Tiếp xúc lâu với Tề Tiểu Tô, bọn họ mới hiểu được, có những người con gái sẽ khiến đàn ông bỏ qua diện mạo của cô ấy.

Giống như Tề Tiểu Tô vậy, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng hiện tại thứ bọn họ chú ý lại không phải nhan sắc của cô.

“Cô Tề, tôi đã mang quần áo và giày tới cho cô rồi, cô đi bôi thuốc và thay quần áo trước đi.”

Tề Tiểu Tô gật đầu.

Lúc y tá giúp cô băng bó, cô luôn miệng giục giã, sau khi thay quần áo xong, dùng nước lạnh rửa mặt rồi, Tề Tiểu Tô chợt bật cười khi nhìn vẻ mặt tiều tụy của mình ở trong gương.

“Tiểu Nhất, có nhiều người muốn giết tôi như vậy, cậu nói đi, trong tình huống này, liệu chúng ta có thuận lợi đào mỏ quặng để cứu Thiếu soái ra được không?”

Cô cũng chỉ muốn cứu một người ra thôi mà, sao lại có nhiều chuyện như thế chứ? Sao lại có lắm cản trở vậy?

Hệ thống Tiểu Nhất kiểm tra thấy thể năng, thể lực và tinh thần của cô đã tiêu hao quá nghiêm trọng, vốn dĩ khi rơi vào tình trạng này, cô nên nghỉ ngơi và ăn một bữa thật đầy đủ dinh dưỡng mới đúng, nhưng nó không nói được những lời đó, bởi vì mạng của Thiếu soái cũng đang trong tình trạng một sớm một tối.

Cảnh sát vừa mới tới đây là cảnh sát khu vực nên không biết đội cảnh sát hình sự của thành phố đang tìm Tề Tiểu Tô, nếu không cũng sẽ không chỉ lấy lời khai xong rồi đi như thế. Nếu đám người Úc Hà Tâm tìm tới đây thì cô cũng không dễ dàng thoát đi được.

Vì thế, cô phải lập tức rời đi.

Đúng lúc này, di động của Tề Tiểu Tô lại đổ chuông.

“Thầy Bạch ạ?”

“Tiểu Tô, em còn ở bệnh viện đúng không?” Bạch Dư Tây vội hỏi.

“Em...” Tề Tiểu Tô không biết giờ có nên nói cho anh ta biết hay không, cô phải đi ngay lập tức.

Nhưng Bạch Dư Tây đã ngắt lời cô: “Hà Tâm nói em có liên quan tới hơn mười mạng người.”

Tề Tiểu Tô không nhịn được bật cười trào phúng.

Tội này cô không gánh.

Sóng hạ âm không hề ảnh hưởng tới kết cấu của mỏ quặng, việc mỏ sụp xuống cũng không phải do cô, là do trước đó đã dùng tới thuốc nổ, sau đó đám người kia lại đào lung tung nên mới đẩy nhanh tốc độ sụp đổ. Những người đó tự đẩy mình vào chỗ chết đã đành, nhưng có khả năng bọn họ còn làm hại cả Thiếu soái nhà cô nữa.

Nghe tiếng cười này của cô, Bạch Dư Tây nhíu mày: “Em biết chuyện này đúng không? Tối qua em thật sự đã tới đó sao?”

“Thầy Bạch, thế thì sao, giờ thầy muốn gì?”

“Em ở bệnh viện không an toàn, tôi tới đón em. Em hãy chờ tôi, Tiểu Tô, em phải tin tôi.” Bạch Dư Tây đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vút đi.

Cúp máy xong, Tề Tiểu Tô đi về phía phòng phẫu thuật, mấy người La Thanh Đức mang tới cũng đi sau lưng cô.

“Tôi phải rời khỏi nơi này.”

La Thanh Đức đứng lên: “Hiểu rồi, chúng ta lập tức đi thôi, xe đã chuẩn bị xong.”

“Để hai người ở lại đây, chờ Cung Thắng phẫu thuật xong thì tìm cách đưa anh ta về thành phố K dưỡng thương.” Tề Tiểu Tô nói với vẻ kiên quyết. Ở bên kia an toàn hơn bên này, hơn nữa chỉ cần không phải đi theo cô thì cũng sẽ không có ai tìm Cung Thắng gây chuyện cả, nhưng nếu anh ta còn ở đây thì chưa chắc.

Hiện tại cô đã có một đống phiền toái rồi.

La Thanh Đức để lại hai người, còn bản thân mang theo bốn người khác hộ tống Tề Tiểu Tô ra khỏi bệnh viện.

Mà bọn họ vừa rời đi thì xe của Bạch Dư Tây cũng tới. Nhưng anh ta vừa mới xuống xe đã có hai người đàn ông cao lớn xuất hiện ở trước mặt.

“Bạch thiếu, ông chủ có việc tìm anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.