Trên bàn làm việc trước mặt Tề Tiểu Tô đầy giấy tờ, cả chồng giấy tờ gần như chắn hết cả mặt cô.
Lúc Tô Vận Đạt bước vào thì cô đang rất muốn ném bút vào thùng rác, thậm chí còn muốn gọi điện thoại nội bộ gọi Văn Nhĩ Định lên, hỏi có phải anh ta cố ý hay không.
Ôi trời ơi, mới có mấy ngày mà sao đã có nhiều văn kiện cần cô ký tên thế chứ!
Công ty vừa mới bắt đầu, lấy đâu ra lắm chuyện như vậy được...
Tô Vận Đạt ôm một chồng tài liệu bước vào, cô vừa nhìn thấy thì mặt lập tức đen sì. Lại thấy anh ta tới hóng chuyện, Tề Tiểu Tô liền trợn trừng mắt.
“Cái này gọi là giết gà dọa khỉ, chọn người vả mặt.” Cô đáp.
Nếu không phải lúc đó Bạch Thế Tuấn dùng mắt ra hiệu cho Kỷ Linh thì cô cũng không phát hiện ra manh mối. Sau khi thấy thế, cô lập tức sai Hệ thống Tiểu Nhất tra về Kỷ Linh.
Tra rồi mới biết Mỹ phẩm Hoa Linh có quan hệ với tập đoàn Thế Giai, còn có cả chuyện rất nhiều lần Kỷ Linh tặng quà cho Bạch Thế Tuấn nữa. Có thể nói, trong rất nhiều trường hợp, Kỷ Linh chính là cây súng của Bạch Thế Tuấn, ông ta chỉ về phía nào thì sẽ bắn về phía đó.
Nếu đã như thế, cô không bẻ họng súng này thì chẳng phải quá ngu ngốc rồi sao?
Cũng chỉ có thể trách Kỷ Linh đêm ấy nói quá khó nghe, lại còn giúp Bạch Thế Tuấn nữa chứ.
“Nhưng mà, chẳng phải luật sư Hà rất công chính, chính trực sao? Sao còn giúp cháu...” Tô Vận Đạt hạ giọng xuống.
Tề Tiểu Tô nhìn anh ta nửa cười nửa không: “Giám đốc Tô, ý của cậu là cháu đổ tội oan cho người ta à? Lúc đó Kỷ Linh nói gì, có rất nhiều người nghe rõ, cô ta nói cháu được đàn ông bao nuôi, cháu còn là học sinh, giờ cháu mới học lớp 11 thôi, sau này còn phải thi đại học nữa chứ, việc này đã tạo ra gợn sóng lớn như thế ở trường, thầy cô và các bạn học đều tin vào lời đồn và hiểu lầm về cháu, trong lòng cháu sẽ bị áp lực, thành tích đi xuống, nếu vì thế mà ảnh hưởng tới thành tích thi đại học thì cuộc đời của cháu coi như xong rồi! Không thấy hai ngày này cháu rất trầm uất sao? Đến trường cũng không dám tới, lỡ như cháu nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy lầu thì sao? Hậu quả nghiêm trọng như thế, bà ta bị giam ba tháng thì sao chứ?”
Tô Vận Đạt nghe cô nói mà trợn tròn hai mắt.
Không phải chứ...
Chẳng phải lời đồn trong trường đã có từ trước rồi sao? Cháu còn lấy tiền mặt tới đập người ta, không phải là chuyện Hoàng Vũ Chân lần ấy à? Sao lại trút lên đầu Kỷ Linh rồi?
Hai ngày nay cháu không đi học, hôm qua còn làm ổ ở nhà cả ngày, lúc ông ngoại cháu gọi điện thì cháu vẫn đang ngủ, liên quan quái gì tới áp lực chứ...
Thành tích tụt xuống là vì cháu đang ngủ không đi thi, nhưng cuộc thi tháng lần trước cháu chẳng đứng trong top 30 cả khóa còn gì...
Cháu mà trầm uất á? Sẽ nhảy lầu á?
Mặt anh ta hơi méo mó, nghĩ một hồi lại không nhịn được, hỏi: “Sáng sớm hôml qua cháu ở nhà khóc lóc một trận, còn lên sân thượng uống hơn mười chai bia là để tạo dấu hiệu trầm uất, muốn nhảy lầu đấy à?”
Vấn đề là, ai tin! Rốt cuộc ai sẽ tin chứ?
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không phải ạ!”
Ha, đã bảo mà, sao có thể...
Tô Vận Đạt còn chưa nghĩ xong thì đã nghe thấy Tề Tiểu Tô đáp: “Tiếng khóc là cháu dùng loa phát ra, bia là bảo người tới nhà hàng lấy vỏ về, cháu mà khóc lâu như thế thì mắt nào chịu nổi chứ? Cháu có phải đồ ngu đâu mà thật sự uống vào hơn mười chai bia?”
Tô Vận Đạt: “...”
Việc này, người biết nội tình chắc chắn không tin rồi, người tham gia tiệc rượu đêm đó cũng không tin, lúc đó Tề Tiểu Tô còn thò móng vuốt sắc bén ra cào người khác, lấy đâu ra chuyện về uống rượu, lên sân thượng khóc lóc được? Tưởng bọn họ ngu hết sao.
Hơn nữa, vừa hay ngày hôm sau lớp bọn họ có bài kiểm tra, chẳng phải quá trùng hợp rồi sao! Tề Tiểu Tô còn gọi điện thoại, cố ý nói vì tinh thần hoảng hốt nên không thể nào đi thi được, tưởng bọn họ ngu hết đấy hả.
Thế mà lại có rất nhiều người tin điều đó.
Ví dụ như hàng xóm của cô tin điều đó. Những học sinh không hiểu rõ nguồn cơn ở trường cũng tin điều đó. Còn có luật sư Hà và thẩm phán đều tin. Sau này có tin không thì chẳng quan trọng, bây giờ tin là được rồi.
Còn nữa, chuyện Kỷ Linh phỉ báng cô là thật, làm nhục, bôi nhọ cô trước mặt bao nhiêu người cũng là thật. Không thể bởi vì cô mạnh mẽ, không bị tổn thương mà bỏ qua việc này được. Người phụ nữ độc ác như thế, nếu bà ta bôi nhọ, làm nhục cô gái khác thì sao đây?
Đối với loại người này, cô chưa từng nghĩ sẽ nương tay, huống chi, bà ta còn là người của Bạch Thế Tuấn nữa.
Lúc này, Bạch Thế Tuấn đang ngồi trên sô pha trong văn phòng của mình với vẻ mặt tối sầm, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, gạt tàn trên bàn cũng đã đầy.
Ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông nhìn rất chán nản.
“Chủ tịch Bạch à, thật sự phải bán Mỹ phẩm Hoa Linh sao?”
“Chẳng lẽ giữ lại để nấm mốc, vi trùng bám đầy à?” Bạch Thế Tuấn nhìn hắn - chồng của Kỷ Linh với vẻ mặt trào phúng. Kỷ Linh vẫn là người khá thông minh, ít nhất là có mắt nhìn người, nhưng trong kinh doanh lại chẳng ra làm sao cả, người chồng cùng quản lý Mỹ phẩm Hoa Linh với cô ta chẳng khác nào cái bao cỏ.
Nếu không có ông ta ủng hộ, Mỹ phẩm Hoa Linh có thể được như bây giờ sao? Đừng đùa nữa.
“Vậy thì bán đi, cầm tiền cũng được. Nhưng tại sao nhất định phải bán cho Tề Tiểu Tô chứ? Có chắc là cô ta sẽ mua không?”
Bạch Thế Tuấn hít vào một hơi thuốc, đáp: “Với cái tính cách tâm cao khí ngạo của nó thì chỉ cần tìm người tới khiêu khích một chút là nó sẽ mua ngay.”
Tề Tiểu Tô ra tay tàn nhẫn với Kỷ Linh như thế là biết rõ Kỷ Linh và ông ta có quan hệ. Chỉ cần tìm người thả ra một chút tiếng gió rằng ông ta sẽ bảo vệ Mỹ phẩm Hoa Linh trong ba tháng không để xảy ra chuyện gì trước khi Kỷ Linh ra tù, với tính cách của Tề Tiểu Tô, kiều gì cũng sẽ để ý tới.
Chồng của Kỷ Linh cũng sẽ diễn kịch, giả bộ như quan hệ của hai vợ chồng tan vỡ nên muốn lén bán Mỹ phẩm Hoa Linh đi, đến lúc đó, Tề Tiểu Tô nhất định sẽ mua lại.
Chỉ cần cô ta mua là được rồi.
Trước kia, vì muốn khống chế Kỷ Linh nên ông ta đã để lại một quân cờ trong Mỹ phẩm Hoa Linh.
Chỉ cần Tề Tiểu Tô mua Mỹ phẩm Hoa Linh rồi, ông ta sẽ có cách khiến cô gặp phải tai ương.
“Vâng, vâng, vậy thì cứ nghe chủ tịch Bạch đi.”
“Nên làm thế nào thì vừa rồi tôi đã dạy cậu rồi, đi đi, rèn sắt khi còn nóng.” Bạch Thế Tuấn lại rít một hơi thuốc lá.
Người đàn ông vâng vâng dạ dạ rồi chào ra ngoài. Lúc ra tới cửa, hắn lại nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi mím môi đi tới.
“Cậu Bạch?”
Bạch Dư Tây không để ý tới hắn, đẩy mạnh cửa ra rồi lại đóng “rầm” lại.
“Con tới làm gì? Tối nay tổ chức tiệc rồi, đã chuẩn bị xong hết chưa?” Bạch Thế Tuấn nhìn anh ta, lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện anh em Biên gia là sao?”
“Chẳng phải con không quan tâm tới những người này sao?”
“Được, con không quan tâm, nhưng mà con nói cho bố biết, con không muốn đính hôn với Úc Hà Tâm.” Bạch Dư Tây nói.
Bạch Thế Tuấn dúi mạnh đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, trong mắt thoáng bùng lên lửa giận: “Sao, con cho rằng tra được ra Dương Linh Linh thì vụ án đó sẽ rõ ràng chắc?”
“Bố biết!” Bạch Dư Tây không khỏi kinh hãi.
“Bố nói này con trai, con cho rằng bố nói bố có manh mối là lừa con à? Bố không chỉ biết Dương Linh Linh, bố còn biết tuy rằng lúc đó cô ta có mặt ở hiện trường, nhưng cô ta lại không phải nhân vật mấu chốt trong chuyện đó.” Bạch Thế Tuấn lạnh lùng nói, “Ngoan ngoãn đính hôn với Úc Hà Tâm đi, nếu không, con sẽ chẳng tra ra bất cứ cái gì đâu.”
Bạch Dư Tây tức giận: “Sao bố không dứt khoát bảo con cưới cô ta luôn đi?”
“Vậy không được, cái ghế của Cục trưởng Úc cũng chưa hoàn toàn chắc chắn, đến lúc đó nếu có biến cố gì, đính hôn thì còn lui được, chứ kết hôn rồi sao có thể dễ như thế.”
Nhìn Bạch Thế Tuấn, trong lòng Bạch Dư Tây không khỏi bi thương: “Ở trong lòng bố, chuyện hôn nhân cả đời của con chẳng là gì đúng không?”