Ôn Vân theo phản xạ nhìn sang Tề Tiểu Tô, cô ta hiểu quá rõ về Ôn Tình, chắc chắn là nó đang nhắm vào Tề Tiểu Tô, đang muốn chỉ thẳng cô.
Cô ta muốn giúp Tề Tiểu Tô một chút nhưng cô ta lại chẳng biết phải giúp thế nào mới tốt, cô ta không dám đắc tội với Ôn Tình, vì thế không khỏi nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt lo lắng, không biết cô ấy sẽ trả lời thế nào.
Ngay cả Hạ Dư Hoành và An Tử Khê cũng đều bất giác nhìn về phía Tề Tiểu Tô, bọn họ còn tưởng cô sẽ đứng lên, nhưng qua mười giây, rồi hai mươi giây, đợi một hồi lâu mà Tề Tiểu Tô vẫn cứ thản nhiên ngồi ăn cơm, hoàn toàn không ngẩng đầu lên chứ đừng nói là đứng dậy.
“Bạn học kia, có nghe thấy thầy hiệu trưởng nói không hả? Mời bạn đứng lên tự giới thiệu mình kìa. Không phải chứ, chẳng lẽ đến thầy hiệu trưởng mà còn không mời nổi bạn cơ à?” Giọng Ôn Tình mang theo một cảm xúc không thể nói rõ, như thể muốn giúp thầy hiệu trưởng Lưu xuống thang nhưng lại có vẻ không dám đắc tội với Tề Tiểu Tô. Hơn nữa, câu nói kia của cô ta khiến người ta cảm thấy bạn học mà cô ta đang nói tới quá kiêu ngạo, ngay cả lời của thầy hiệu trưởng mà cũng không thèm nghe.
Tề Tiểu Tô tiếp tục ngồi ăn, hơn nữa cô còn đang nói chuyện với Tiểu Nhất: “Không ngờ đồ ăn ở đây cũng không tệ lắm, tôi sắp chết đói rồi đây này.”
“Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào.” Hệ thống Tiểu Nhất đáp.
Ôn Tình nhìn Tề Tiểu Tô, quả thực không tin được rằng cô vẫn còn có thể bình chân như vại được tới mức đó, như thể không hề nghe thấy cô ta nói gì vậy. Cô ta cắn răng, lại cao giọng nói: “Sao thế, chẳng lẽ nói nhiều thế rồi mà bạn vẫn cứ khinh thường sao?”
Cô ta nói vậy rõ ràng là muốn kéo cô vào vị trí đối đầu với toàn bộ thầy trò ở đây.
“Này, Tề Tiểu Tô, em không định đứng lên nói vài câu à?” Hạ Dư Hoành khẽ hỏi.
Tề Tiểu Tô thong thả uống một ngụm canh, sau đó mới nâng mắt nhìn anh ta, khó hiểu hỏi lại: “Tại sao em phải đứng lên nói vài câu ạ?”
Ặc?
Chẳng phải mọi người đều đang gọi cô sao?
An Tử Khê nhanh chóng hiểu ra, hai mắt vốn đang ngập tràn sự tức giận với Ôn Tình lập tức nổi lên một tia hứng thú, thú vị, thú vị thật, xem ra nữ sinh này đã có cách ứng phó rồi, hơn nữa rõ ràng chẳng hề tỏ ra sợ hãi một chút nào.
Bởi vì mãi không thấy có ai đứng lên nên thầy hiệu trưởng Lưu cũng cảm thấy bất ngờ, lại cảm thấy chẳng có cách nào xuống đài, ông liếc nhìn Ôn Tình, lập tức nhận ra vẻ cáu giận chưa kịp che giấu trên mặt cô ta, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Ông đã dạy và làm công tác giáo dục hai mươi năm rồi, vì thế cũng có không ít hiểu biết về tâm sinh lý của đám học sinh chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ này. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Ôn Tình thì có thể đoán được chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế, sự việc cũng chưa chắc như cô học sinh này vừa nói, nhưng ai khiến cô ta có dáng vẻ như thế thì cũng có thể hiểu ra ngay.
Chẳng phải là bạn học nào đó sao? Có điều, rõ ràng đối phương không tiếp bài này nên ông cũng chưa biết là ai.
“Giờ tới lượt các anh nói rồi kìa.” Tề Tiểu Tô nói với An Tử Khê.
An Tử Khê nhíu mày theo bản năng, sau đó liền cảm thấy mình chẳng khác nào bê đá tự đập vào chân mình. Rõ ràng Tề Tiểu Tô đã nhìn thấy sự hứng thú vừa nãy trong mắt mình, cô ấy không muốn để anh ta đứng bên ngoài xem diễn nên mới kéo họ vào chuyện này.
Giờ bọn họ mà lên tiếng thì có thể giải vây cho thầy hiệu trưởng Lưu, nhưng An Tử Khê biết, nếu anh ta mà đứng lên nói chuyện thật thì sẽ làm Ôn Tình tức chết, về sau không biết còn bị cô ta hành hạ tới mức nào nữa.
Anh ta không nói, Hạ Dư Hoành thì không có nhiều băn khoăn như thế, Tề Tiểu Tô vừa nói xong thì anh ta chỉ hơi nghĩ một chút rồi đứng lên, nói với thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư, “Thầy hiệu trưởng Lưu, giáo sư, thực ra bọn em chưa chọn được lớp trưởng mà, nhưng trong đầu cũng đã chọn được một người rồi, người đó chính là...”
“... Bạn học Ôn Tình.” Anh ta nói xong, ngón tay cũng chỉ về phía Ôn Tình.
Phụt. Hiện tại, Tề Tiểu Tô lại cảm thấy có ấn tượng rất tốt với Hạ Dư Hoành, bởi vì lời anh ta vừa nói ra rõ ràng là vả lên mặt Ôn Tình.
Ôn Tình nói có người lấy lòng họ, quyến rũ họ chỉ vì muốn họ chọn mình làm lớp trưởng một tuần tới đây, nhưng giờ anh ta lại úp cái chức lớp trưởng đó lên đầu Ôn Tình, vậy chẳng phải những gì mà cô ta nói trước đó đều là trò cười sao.
Thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư đều nhận ra trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, vì thế đều bảo bọn họ ngồi xuống, trấn an hai câu, nói một loạt vấn đề mà lớp trưởng cần làm trong một tuần này, cũng hoan nghênh các bạn học tự đề cử mình.
Ôn Tình ngồi xuống mà vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nào có lẽ đó, Hạ Dư Hoành!
Anh ta giúp đỡ, che chở như thế mà còn không chịu thừa nhận là bị quyến rũ rồi sao?
Mà đối tượng của đề tài này là Tề Tiểu Tô lại vẫn chưa từng buông đũa xuống, ăn vô cùng vui vẻ. Chờ đến khi Hạ Dư Hoành nói xong, cúi đầu nhìn một cái thì không khỏi kêu lên một tiếng.
“Tề Tiểu Tô, nhìn em rõ ràng là người bé quắt queo thế mà sao ăn lắm vậy! Dù gì cũng phải để lại cho bọn anh một chút chứ!” Nói xong, anh ta cũng lập tức cầm đũa điên cuồng gắp thức ăn.
Tề Tiểu Tô nghiêng đầu liếc nhìn anh ta đầy khinh bỉ, không ngờ Hạ gia vẫn còn một tên thú vị như thế này.
Bên chỗ thầy hiệu trưởng Lưu đã nhanh chóng lấy được tư liệu về Ôn Tình, còn tư liệu của Tề Tiểu Tô - Trung tâm đề tài ban nãy cũng được đưa tới trước mặt ông, ông cũng muốn gọi cô lại gặp một lần nhưng nghĩ một chút lại thôi.
Buổi tối hôm nay nhanh chóng trôi qua.
Sau khi Tề Tiểu Tô sống lại thì đây là đầu tiên cô ở trong ký túc xá của trường nhưng cũng không hề có cảm giác xa lạ gì. Ôn Vân cũng coi như là một bạn cùng phòng rất tốt, bởi vì cô ta rất chăm chỉ, cũng không nói nhiều. Sau khi trở về từ bữa tiệc chào mừng, cô ta liền đi lau nhà, sau đó lau chùi sạch sẽ cả bàn ghế.
Hôm sau bắt đầu đi học, ba mươi mấy học sinh tham gia một buổi giao lưu với toàn bộ thầy cô và học sinh của trường trung học Khánh Thực trên sân thể dục, lại mời hai học sinh đại diện đi lên phát biểu một chút về kinh nghiệm học tập coi như là giao lưu.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, tuy rằng lúc đi học, Ôn Tình vẫn muốn gây khó dễ cho Tề Tiểu Tô, nhưng mà Tề Tiểu Tô hoàn toàn không có ý muốn tiếp chuyện cô ta nên cô ta có tức cũng chẳng làm gì được.
Sau khi tan học, hầu hết các học sinh đều đi tới nhà ăn, còn Ôn Tình thì chặn đường An Tử Khê và Hạ Dư Hoành lại ở ngoài cổng trường: “Hạ Dư Hoành, anh lại định dẫn Tử Khê đi đâu nữa hả?”
Ôn Tình cực kỳ không ưa Hạ Dư Hoành bởi vì Hạ Dư Hoành luôn khuyên An Tử Khê bỏ cô ta, không cần phải nhường nhịn cô ta, hơn nữa còn luôn dẫn anh đi gặp gỡ chơi bời với những người khác mà không đưa cô ta đi cùng.
“Ôn đanh đá à, cô là con gái của Tử Khê đấy à? Không phải thì cô bám đít cậu ta gắt gao như thế làm gì hả? Chúng tôi muốn tới thành phố Y, có một bữa tiệc sinh nhật bạn, không được hả?”
Ôn Tình lập tức nói: “Tôi cũng phải đi!”
Bọn họ giờ đã anh vào đại học rồi, cô ta càng phải theo sát An Tử Khê để không cho anh ta có cơ hội thích nữ sinh khác mới được.
“Cô đi với tư cách bạn gái Tử Khê cũng được, tôi không thèm chấp.” Hạ Dư Hoành liếc mắt liền nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang đi ra, thế là lập tức sáng mắt, vẫy tay gào lên: “Này, Tề Tiểu Tô, có muốn tới thành phố Y chơi không?
Thành phố Y?
Tề Tiểu Tô nhìn về phía này.
Trùng hợp thế sao? Cô đang định gọi mấy người Hàn Dư cùng tới thành phố Y.
“Đi nào, anh dẫn em tới một nơi rất lớn, một câu lạc bộ đêm rất được.” Hạ Dư Hoành ra sức thuyết phục Tề Tiểu Tô, hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt tức tối của Ôn Tình.
Tề Tiểu Tô lại thấy rõ ràng, nhưng cô hoàn toàn không thèm quan tâm tới cô ta, ngược lại còn bị lời của Hạ Dư Hoành gợi hứng thú.
“Tuổi này mà đã được vào hộp đêm rồi sao?” Cô hỏi.
Hạ Dư Hoành nói: “Hộp đêm đó cũng không dễ vào đâu, nhưng mà anh nghe bạn anh nói tới đó chơi khá được, chỉ cần đủ 18 tuổi là có thể vào được mà, sao, có đi không?”
Có thể trùng hợp hơn nữa được không?
Chắc không phải hộp đem mà họ muốn tới là Dạ Khổng Tước đấy chứ!