Mà sau đó, quả nhiên nơi bọn họ muốn tới chính là hộp đêm Dạ Khổng Tước.
Tề Tiểu Tô lập tức cảm thấy... Hộp đêm kia nghe nói không phải khách quen thì không vào được, cô đang tính tìm cách lẻn vào đó, nhưng lúc trước Thiếu soái cũng nói là hệ thống bảo vệ ở Dạ Khổng Tước cực kỳ nghiêm ngặt, vì thế có thể quang minh chính đại tiến vào là tốt nhất.
Suy cho cùng, bọn họ cũng không phải thần trộm mà.
“Em nghe nói Dạ Khổng Tước không cho người lạ vào mà.”
Cô nói ra vì sợ họ không biết, đến lúc đó chẳng phải lại thành mừng hụt sao.
Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đưa mắt nhìn nhau, dường như thấy hơi kỳ quái khi cô biết cả chuyện này: “Sao em biết chuyện này.”
“Có nghe nói.”
Dạ Khổng Tước rất có tiếng ở thành phố L và thành phố Y, nhưng lại có vẻ không nổi lắm với những người ở vùng khác, trừ khi là người cực kỳ thích những nơi thế này, thường xuyên tới vũ trường chơi thì mới biết được. Rõ ràng nhìn Tề Tiểu Tô không giống loại người kia, nhưng nghe cô nói vậy thì tức là cô có quen biết những loại người như thế.
Thế thì tốt rồi, ít nhất là cũng biết chơi chứ không phải loại mọt sách suốt ngày nhốt mình ở ký túc xá học bài kia. Hạ Dư Hoành chỉ dám nghĩ vậy trong đầu chứ không dám nói ra.
An Tử Khê nói: “Em nói rất đúng, chỉ cần có hội viên dẫn vào là được.”
Bọn họ biết chuyện này.
Tề Tiểu Tô trầm ngâm một chút nhưng vẫn quyết định nhắc nhở bọn họ. Tuy rằng cô rất muốn theo họ vào Dạ Khổng Tước, nhưng giờ hai người họ cũng chưa làm gì khiến cô cảm thấy ghét bỏ cả: “Các anh có bao giờ nghĩ xem tại sao Dạ Khổng Tước lại có quy định đó không? Nơi làm ăn, nơi kiếm tiền mà lại từ chối không cho khách vào cửa, không phải quá bất hợp lý à?”
Thiếu soái đã từng nói, Dạ Khổng Tước có đủ mọi hoạt động, bên trong vô cùng loạn, đó là thiên đường phóng túng của đám người có tiền và danh nhân.
Thân phận của An Tử Khê và Hạ Dư Hoành đều không bình thường, nhưng nếu bọn họ dính vào cái kia thì chẳng khác nào rút dây động rừng.
An Tử Khê và Hạ Dư Hoành lại lần nữa đưa mắt nhìn đối phương.
“Không sao đâu, bọn anh có một bữa tiệc sinh nhật của bạn, cậu ta thích phô trương nên mới tổ chức sinh nhật ở nơi đó, hai bọn anh không tới cũng không được, chỉ tới ngồi một chút thôi, nếu sau đó không thích thì về.”
Vì thế, thực ra bọn họ cũng hiểu khá rõ ràng rồi.
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Vâng, vậy nếu không có gì trắc trở thì em đi cùng bọn anh.” Những gì cần nhắc thì cô đã nhắc rồi, giao tình giữa hai bên cũng chỉ đến thế, hai cậu ấm này rõ ràng cũng là người thông minh, đã nói vậy thì chắc là bọn họ cũng biết là mình đang làm gì.
Lúc Hạ Dư Hoành mở miệng gọi Tề Tiểu Tô thì Ôn Tình đã định phát điên rồi, nhưng sau khi Tề Tiểu Tô nhắc tới mấy chuyện kia, cô ta lại như nghĩ tới chuyện gì đó, lại nuốt mấy lời phản đối vào trong bụng.
“Cũng được, cùng đi thôi.” Cô ta kiêu ngạo liếc nhìn Tề Tiểu Tô một cái như thể đang ban ơn cho cô vậy.
Khoé miệng Tề Tiểu Tô khẽ giật, chẳng thèm để ý tới cô ta.
“Chắc chắn cô ta lại định chơi xấu rồi, tới Dạ Khổng Tước thì phải đề phòng cô ta một chút, đừng để cô ta làm hỏng chuyện lớn của chúng ta.” Hệ thống Tiểu Nhất nhắc nhở.
“Tôi biết rồi.” Cô nhất định sẽ đề phòng Ôn Tình, nữ sinh này có ham muốn chiếm hữu cực kỳ khủng khiếp với An Tử Khê, đã gần sát với mức tâm lý biến thái rồi.
Hơn nữa, còn cả chuyện xung đột ở cổng trường hôm bữa, trong lòng Ôn Tình có lẽ đã coi cô là kẻ thù rồi, không thể không đề phòng. Cô không sợ gì, chỉ lo là sẽ không lấy được mảnh vỡ kia về.
Hạ Dư Hoành gọi điện thoại, không bao lâu sau có người liền đánh xe tới, một chiếc xe thể thao màu bạc, thân xe thon thon hình giọt nước nhìn rất xinh đẹp.
“Hai nữ sinh ngồi ghế sau nhé?” Tài xế xuống xe, Hạ Dư Hoành liền ngồi lên ghế lái, nhìn vẻ mặt của Tề Tiểu Tô thì liền bổ sung thêm một câu: “Yên tâm đi, anh có bằng lái, kỹ thuật lái xe rất ngon.”
“Tôi muốn ngồi đằng sau với Tử Khê.” Ôn Tình nói xong liền mở cửa sau xe ngồi vào.
Nếu cô ta đã nói thế, Tề Tiểu Tô cũng chẳng có hứng thú ngồi cùng chỗ với cô ta, cô chẳng thèm nói gì mà kéo ghế phó lái và ngồi vào luôn.
An Tử Khê bất đắc dĩ ngồi vào.
Kỹ thuật lái xe của Hạ Dư Hoành đúng là khá tốt, lái xe rất ổn định, cũng rất nhanh. Tề Tiểu Tô vừa lên xe đã nhắn ngay cho Hàn Dư, bảo bọn họ lái xe tới đó cùng. Hàn Dư không hổ là có xuất thân quân nhân, tin chưa nhắn được bao lâu thì Tề Tiểu Tô đã lập tức phát hiện ra xe của bọn họ chạy ngay phía sau mình. Hạ Dư Hoành vẫn chưa phát hiện ra xe mình bị bám theo.
Bọn họ lái xe rất nhanh, còn chưa tới bốn mươi phút đã tới trước cửa một toà nhà lớn, trên tường ngoài treo ba chữ lớn có gắn đèn màu đỏ, Dạ Khổng Tước.
“Tự nhiên bản Hệ thống thấy hồi hộp quá!” Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên lên tiếng.
Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Cậu hồi hộp gì chứ? Có phải lần đầu tiên có tin tức của mảnh vỡ đâu.”
“Bản Hệ thống cảm thấy mảnh vỡ lần này sẽ rất kinh người.”
Kinh người? Mảnh vỡ mà còn phân chia kinh người với không kinh người nữa sao, chẳng phải đều là mảnh vỡ kim loại màu đen hết à? Hơn nữa, cô còn chẳng nhìn ra miếng kim loại đó có hình dáng gì nữa.
Tiểu Nhất nói: “Khả năng là sẽ khá lớn.”
Ừ, có thể là lớn thật đấy, lúc trước cô đã nói rồi, nhiều mảnh vỡ như thế, sao có thể mảnh nào cũng bé tí được, kể cả có những mảnh có thể co giãn, nhưng nếu là mảnh nhỏ thì cũng có thể giãn được tới đâu chứ, kiểu gì cũng sẽ có mảnh lớn thôi.
Chẳng lẽ mảnh ở trong Dạ Khổng Tước này là mảnh lớn sao?
Lúc này, Tề Tiểu Tô hoàn toàn không ngờ được rằng mảnh vỡ kia lớn tới mức cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi, cũng tạo ra động tĩnh vô cùng khủng khiếp.
Có người tới đánh xe vào bãi đậu giúp bọn họ, vừa vào cửa lớn đã có một người mặc vest ngăn lại, thái độ cực kỳ lễ độ nhưng cũng không giấu đi vẻ lạnh nhạt, “Thực xin lỗi, xin hãy cho tôi xem thẻ VIP của quý vị.”
Xem ra, nơi này canh phòng nghiêm ngặt ngay từ cửa lớn rồi. Lúc này, Tề Tiểu Tô đại khái đã cảm nhận được có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bốn người bọn cô.
“Tìm Tưởng thiếu.” An Tử Khê nói.
“Xin hỏi là Tưởng thiếu nào?”
“Tưởng Minh Lễ.”
“Xin đợi một lát.” Người đàn ông dẫn bọn họ tới một khu nghỉ ngơi bên cạnh, mời bọn họ ngồi xuống chờ, sau đó liền tránh ra, khẽ nói chuyện liên quan tới việc xét duyệt thông tin của bốn người.
Hạ Dư Hoành sợ Tề Tiểu Tô cảm thấy mình bị đối xử quá tệ nên liền giải thích: “Người có thẻ khách quý thì có thể tự do mời bạn bè tới đây chơi, nhưng nhất định phải báo lại tên tuổi của những người bạn đó, vì thế nên giờ bọn họ cần phải thẩm định một chút thông tin về chúng ta.”
Vì thế, tên và thông tin của cô cũng sẽ bị đăng ký sao?
“Hai anh báo thông tin của em à?”
“Đúng thế, đã báo tên tuổi của em, cũng nói em là học sinh, như thế sẽ không sao chứ?”
Ôn Tình ngồi bên cạnh hừ một tiếng: “Có khi bản thân cô ta có cái gì đó không muốn cho người khác biết cũng nên.”
Vừa dứt lời, người đàn ông kia liền nhanh chóng quay trở lại, ánh mắt quét từ cô ta sang Tề Tiểu Tô mấy lần, nói: “Thân phận của các vị đã được xác nhận, tôi sẽ sắp xếp người dẫn các vị tới phòng của Tưởng thiếu. Mặt khác, xin hỏi vị nào là cô Tề ạ?”
Tìm cô?
Tề Tiểu Tô còn chưa nói gì, Ôn Tình liền chen vào: “Ha, nhìn đi, đúng chưa nào? Quả nhiên là thân phận của cô ta có vấn đề đúng không? Dùng tên giả hay cô ta có gì đó bất thường đây?”
Cô ta tỏ ra đắc ý và hưng phấn như thể rất chờ mong có thể phát hiện được một chuyện gì đó rất ghê tởm về Tề Tiểu Tô vậy.