“Phó Tham mưu trưởng Tần, các vị đến rồi à, mời vào.” Vệ Thường Khuynh đứng dậy, thái độ rất khách sáo bước ra đón khách: “Mời ngồi, sắp lên món rồi.”
Sắc mặt Tần Yên Vũ liền lập tức trở nên trắng bệch, tưởng tượng tốt đẹp trước đó lập tức trở thành nghìn vạn mũi tên xuyên qua tim.
Không đúng, không đúng, không phải anh chỉ đơn độc mời gia đình họ đến ăn cơm, mà anh dẫn theo vợ sắp cưới đến! Đây là có ý gì chứ? Nếu thật sự không muốn cùng cô xuất hiện, từ chối không phải là được rồi sao? Sao lại cho cô hi vọng rồi lại nhẫn tâm bóp chết chúng chứ?
Sắc mặt Tần Bảo Quốc cũng đen như mực.
Một cục tức nghẹn giữa lồng ngực, ông ta lập tức không chút khách khí chỉ vào Tề Tiểu Tô nói: “Cô ta là ai?”
Cô ta là ai, trong lòng ông ta đương nhiên cũng đã biết, nhưng, một con nhóc như vậy, sao có thể làm tổn thương con gái bảo bối của ông chứ? Cô ta là cái thá gì!
Tề Tiểu Tô cũng đứng dậy, rất lễ phép đáp: “Phó Tham mưu trưởng Tần, bà Tần, Giáo quan Tần, xin chào. Tôi là Tề Tiểu Tô.”
“Tiểu Tô là vợ sắp cưới của tôi.” Vệ Thường Khuynh lập tức nói tiếp, nắm chặt tay của Tề Tiểu Tô giơ lên cao, đưa chiếc nhẫn đính hôn sáng lấp lánh trên tay cô lên cho bọn họ xem: “Chúng tôi đã đính hôn rất lâu rồi, nhưng trong lòng tôi, Tiểu Tô vẫn là dáng vẻ khi lần đầu tiên tôi rung động, không ai có thể thay thế.”
Hệ thống Tiểu Nhất: Thiếu soái lúc này ngài nói những lời sến súa này là muốn khiến mấy người Tần gia tức chết sao?
Sắc mặt của một nhà ba người Tần gia lại một lần nữa trắng bệch.
Tần Bảo Quốc dù sao cũng không chịu từ bỏ ý định, cũng không cam tâm, ông ta lạnh lùng nhìn sang Tề Tiểu Tô, nhưng lời nói lại là muốn nói cho Vệ Thường Khuynh nghe: “Lâu rồi chuyện gì cũng có thể thay đổi, tôi nghĩ, tối nay cậu đưa cô ta đến, là có chuyện muốn nói rõ với cô ta phải không? Tiểu Vệ, lão Ngũ có thể bảo vệ cậu, nhưng, cậu nên biết, rất nhiều lúc, lão Ngũ cũng phải nể mặt tôi ba phần. Cậu trẻ như vậy đã có thể đến Bộ Tư lệnh, tiền đồ thênh thang, nhưng chỉ sợ vì còn quá trẻ, có lúc nhìn việc không rõ ràng, làm việc thiếu suy xét, thế nên tự hủy tiền đồ của mình. Những cây cầu mà tôi đi qua còn nhiều hơn đường mà cậu đi, vẫn có thể chỉ bảo cho cậu nhiều điều.”
Tần Bảo Quốc trước đây luôn che giấu hiện thực cay nghiệt lạnh lùng này sâu tận đáy lòng, ít nhất ông ta cảm thấy phần lớn thời gian của mình vẫn là một người rất khá. Nhưng, bây giờ ông ta cũng không cảm thấy bản thân có gì sai, con gái của ông ta bị tổn thương rồi, đương nhiên ông ta sẽ đau lòng, đương nhiên là muốn bảo vệ cô!!!
Cho dù ỷ thế hiếp người, ông ta cũng chấp nhận.
Cách uy hiếp này, Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đương nhiên có thể nghe hiểu.
Vệ Thường Khuynh nhàn nhạt mỉm cười, kéo Tề Tiểu Tô ngồi xuống, nhướng mắt nói: “Ba vị mời ngồi xuống trước đã, bất luận thế nào, món ăn tôi cũng đã chọn rồi, vừa ăn vừa nói đi.”
“Ngồi!” Tần Bảo Quốc trầm giọng nói với vợ và con gái, dùng sức kéo ghế ra, ngồi xuống trước tiên, cũng chính là vị trí đối diện với Vệ Thường Khuynh.
Bà Tần vỗ vỗ vai của Tần Yên Vũ, cũng ngồi xuống.
Tần Yên Vũ hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, ngồi xuống ở bên còn lại của bố mình, vừa vặn đối diện với Tề Tiểu Tô.
Cô ta ngước mắt nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy Tề Tiểu Tô mỉm cười với mình, Tần Yên Vũ cũng nhếch miệng nở một nụ cười, thậm chí cô ta cũng không biết bản thân có phải đang cười rất khó coi không.
Cô ta đã đánh giá cao bản thân rồi, cô ta còn cho rằng bản thân bất luận phải đối mặt với bất kỳ tình huống nào cũng đều có thể chịu được, đều có thể mặt không biến sắc, nhưng bây giờ, đối mặt với hai người thân mật ngồi cùng nhau như vậy, cô ta cảm thấy trái tim của mình đang rỉ máu.
Sao có thể như vậy chứ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại yêu một người nhiều như thế.
Nếu là trước đây, cô ta tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, cũng không đến lượt cô ta không tin. Có lẽ, từ trước đến nay chưa từng rung động, chính là vì chưa gặp được người như thế, một khi gặp được rồi, liền tiêu hao hết tất cả kiên cường mà cô ta từng tích góp.
Nếu có thể cố gắng, cô ta thật sự không muốn từ bỏ. Người đàn ông này cô ta không muốn từ bỏ, cô ta biết, nếu thật sự từ bỏ, sau này chắc sẽ không gặp được ai khác có thể khiến cô ta rung động như vậy được nữa.
Nghĩ thế, trái tim của Tần Yên Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, bất luận thế nào, cô ta bây giờ cũng có bố mẹ giúp đỡ, tuy cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời cô ta, xấu hổ một lần thì đã sao?
Đồ ăn đã được dọn lên.
Một bàn đầy ắp thức ăn, vô cùng thịnh soạn.
Vệ Thường Khuynh động đũa trước, gắp một cái đùi trong đĩa gà da giòn bỏ vào bát của Tề Tiểu Tô, sau đó mới nói với ba người của Tần gia: “Mong món ăn hợp với khẩu vị của các vị, không biết các vị thích ăn món gì, thế nên tôi đã gọi món dựa trên sở thích của Tiểu Tô.”
Đờ mờ, thật tức chết mà.
“Ăn!”
Tần Bảo Quốc cảm thấy bản thân phải bình tĩnh lại trước, thế nên phải ăn chút đồ để đè lửa giận xuống mới được.
Bà Tần và Tần Yên Vũ bây giờ nhất nhất đều nghe theo lời ông, ông nói ăn, vậy thì ăn.
Bầu không khí vô cùng yên lặng. Nhưng, đó chỉ là cảm nhận của ba người kia. Vệ Thường Khuynh ngược lại cảm thấy rất thoải mái, không có cảm giác gì, còn Tề Tiểu Tô thì lại có chút hết cách, không biết đây gọi là chuyện gì nữa.
“Nào, ăn món này nhiều một chút, ngon lắm.” Vệ Thường Khuynh gắp một miếng sụn gà đưa đến bên miệng cô, cô há miệng, đón lấy.
“Thật ngại quá, mong các vị đừng để bụng.” Vệ Thường Khuynh đút xong còn quay sang xin lỗi họ: “Tôi lớn hơn Tiểu Tô mấy tuổi, thế nên đã quen xem cô ấy như một cô bé rồi.”
Hệ thống Tiểu Nhất: Xem như cô bé? Lúc trên giường sao không thấy ngài xem cô ấy như một cô bé đi hả?
Nhưng câu này nó không dám nói ra.
Thế là, trong suốt quá trình ăn, Vệ Thường Khuynh đút cho Tề Tiểu Tô đủ các món, đút đến mức Tề Tiểu Tô đã no căng bụng, cô đã nhiều lần ra hiệu cho anh diễn vừa thôi, ai ngờ Vệ Thường Khuynh vốn thật sự thích đút cho cô như vậy, thấy đôi môi hoa đào của cô cắn chiếc đũa của mình, anh lại không kìm được thu đũa lại, sau đó mút mút đầu đũa mà cô vừa cắn.
Tề Tiểu Tô trừng mắt, động tác này sao lại kích thích như vậy chứ?
Khóe môi Vệ Thường Khuynh cong lên, để lộ ý cười như cám dỗ.
Có giống hôn gián tiếp không?
Lúc này anh thật sự đã quên luôn ba người ngồi đối diện rồi.
Tần Yên Vũ nhìn thấy cảnh này, trái tim như vỡ vụn.
Cô ta đập mạnh đũa xuống bàn một cái, nhìn thẳng vào mắt Vệ Thường Khuynh, giọng nói rất rõ ràng, từng chữ từng chữ nói: “Vệ Thường Khuynh, có một câu tôi muốn nói thật rõ ràng cho anh nghe.”
Mọi người đều quay sang nhìn cô ta, Tần Bảo Quốc và bà Tần cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Tần Yên Vũ tự cổ vũ cho bản thân, cô ta vốn cũng không phải một người nhút nhát! Dám yêu dám hận, không phải là tính cách của cô sao?
Cô ta nói rất rõ ràng: “Mặc kệ anh nghĩ thế nào, cũng mặc kệ bây giờ bên cạnh anh còn có ai khác, nhưng tôi muốn nói với anh, tôi thích anh. Không, tôi yêu anh. Tôi chưa từng khẳng định tâm ý của mình như thế, tôi cũng chưa từng thật sự yêu một người đàn ông nào như thế, anh là người đầu tiên. Điều tôi muốn nói là, xin anh hãy nghiêm túc suy xét lại, ai mới là người thật sự hợp với anh, xin hãy nghiêm túc suy nghĩ lại một lần. Tôi không ngại đứng sánh vai với Tề Tiểu Tô, đợi lựa chọn của anh. Vì là anh, tôi nguyện từ bỏ tự tôn và kiêu ngạo của mình, đợi anh lựa chọn. Xin anh hãy cho tôi cơ hội này!”
Nói xong, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Vệ Thường Khuynh như thế.