Cô ta cảm thấy làm người lúc còn sống, phải đấu tranh cho bản thân một trận, đấu tranh cho bản thân một lần. Chuyện liên quan đến cả đời của mình, dũng cảm một chút giành lấy thì có gì không đúng chứ?
Hơn nữa người đàn ông này, cô ta cảm thấy bản thân thích hợp với anh hơn Tề Tiểu Tô nhiều.
Tư liệu về Tề Tiểu Tô, cô ta đã từng tra qua, có thể có một chút may mắn, kiếm được một chút tiền, cũng có thể là do Vệ Thường Khuynh từ phía sau giúp đỡ, bản thân cô có thể có năng lực gì chứ?
Bây giờ vẫn còn đang học cấp ba, cho dù thành tích học tập tốt một chút, giành được học bổng của đại học Bắc Kinh, nhưng thế thì đã sao? Đợi đến lúc cô tốt nghiệp, Vệ Thường Khuynh không biết đã có thành tựu cao đến mức nào rồi, Tề Tiểu Tô một sinh viên vừa mới rời khỏi ghế nhà trường, đứng bên cạnh anh liệu có xứng với anh không?
Vì Vệ Thường Khuynh, cô nên buông tay mới phải.
Tần Bảo Quốc nghe con gái thẳng thắn bày tỏ như vậy, trong lòng có chút tức giận, nhưng lại cảm thấy là con gái của ông ta, vốn cũng nên thẳng thắn như thế, ông ta cũng đập bàn một cái bỏ đũa xuống, nhìn sang Tề Tiểu Tô, trần giọng nói: “Tề Tiểu Tô, nếu cô thật sự thích Vệ Thường Khuynh, thì cô nên biết, cô không xứng với cậu ta, vì tiền đồ của cậu ta, nếu cô thật sự muốn tốt cho cậu ta, vậy thì nên buông tha cậu ta, rời xa cậu ta, buông tay để cậu ta bay xa, để cậu ta ở bên người tốt hơn. Không nói đến những chuyện khác, tôi nói thật cho cô biết, phu nhân nhà tôi là em gái của người đó, hai người họ từ nhỏ anh em tình thâm, nếu có chuyện, người đó tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Còn nữa, không nói đến chuyện này, Tần mỗ trong Bộ Tư lệnh cũng có thể nắm giữ tiền đồ sinh tử của Vệ Thường Khuynh, cô muốn khiến tất cả nỗ lực trước đây của cậu ta đều uổng phí cả sao, khiến cậu ta cùng với cô cả ngày đi tính toán xem kiếm được bao nhiêu tiền à, từ một quân nhân khí khái anh dũng, biến thành một thương nhân suốt ngày uống rượu xã giao sao? Nếu là vậy, thì cô cũng quá ích kỷ rồi!”
Bà Tần chỉ nói một câu: “Tiểu Vệ, cậu cứ suy nghĩ lại thật thật kỹ, cũng không cần lo lắng cho cô Tề, cô Tề muốn cái gì, nhà chúng ta đều có thể bù đắp được cho cô ấy.”
Cả nhà ba người này, cũng thật là...
Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đều không nói gì, vì họ đều đang quá kinh ngạc.
Họ thật sự không dám tin, những lời này họ lại nói ra được? Đầu óc của họ rốt cuộc nghĩ gì vậy chứ?
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Yên Vũ vẫn luôn nhìn thẳng vào Vệ Thường Khuynh: “Giáo quan Vệ, chúng ta đều dứt khoát nhanh nhẹn một chút, mọi người đều là quân nhân mà...”
“Quân nhân?” Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhướng mày, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua gương mặt của Tần Bảo Quốc và Tần Yên Vũ, cười lạnh ẩn chứa ẩn ý rất sâu: “Hai người như vậy, cũng có thể gọi là quân nhân sao? Quân phong quân kỷ quân quy, điều nào dạy các người cướp chồng sắp cưới của người khác? Điều nào dạy các người cậy thế hiếp người? Điều nào dạy các người lấy tiền đồ của một quân nhân để uy hiếp người khác? Điều nào dạy cách ngươi dùng tiền bạc mê hoặc hay chèn ép người khác?”
Giọng của anh càng lúc càng lạnh và trầm xuống, ngữ khí cũng càng ngày càng mạnh mẽ: “Quân phong quân kỷ quân quy ta, điều nào dạy các người tự cho là đúng như vậy, tự cho mình là siêu phàm, tự mình ngang ngược như thế? Quân uy, từ lúc nào trở thành cái uy của các người thế? Phó Tham mưu trưởng Tần, Giáo quan Tần, hai người thật sự là một quân nhân sao? Hai người còn mặt mũi tự xưng là quân nhân sao?”
Lời của anh như sấm chớp rền vang, ầm ầm giữa trời quang.
Tề Tiểu Tô nói tiếp lời anh: “Các người muốn bù đắp cho tôi, dùng cái gì để bù đắp? Dùng tiền? Tiền của các người có nhiều hơn tôi không? Dùng quyền? Làm đến chức phó Tham mưu trưởng, chính vì muốn giúp con gái của mình cướp chồng sắp cưới của người khác à? Giáo quan Vệ đổ máu đổ mồ hôi liều mạng để đổi lại tiền đồ, phải trải qua sinh tử, xông qua mưa bom bão đạn để lập công, là dựa vào năng lực của chính anh ấy bước đến ngày hôm nay! Vì một câu nói của các người, tất cả những chuyện này đều bị xóa bỏ sao? Sau này phải dựa vào quan hệ của Tần Yên Vũ, anh ấy mới có được tiền đồ sao?”
Cô lạnh lùng nhìn sang Tần Yên Vũ: “Chỉ dựa vào cách cô xem thường anh ấy như vậy, cô đã không có tư cách tranh với tôi rồi. Đương nhiên, nói tranh là đã nể mặt cô lắm rồi, cô, nói ra những lời này, đức hạnh vốn đã không tốt! Tần Yên Vũ, cô xem thường tôi, nhưng cô có tin hay không, luận võ công, một mình tôi có thể đánh bại cô một cách dễ dàng, luận tiền, tiền của tôi có thể đập nát cả nhà cô, luận tình cảm, giữa tôi và Giáo quan Vệ cũng không đến lượt cô nhúng nửa cọng tóc vào!”
Cô liếc nhìn, đầy thách thức nói: “Người đàn ông này là của tôi, muốn cướp, là cô tự tìm đường chết!”
Nói xong, cô kéo Vệ Thường Khuynh lui về sau một bước, nhấc chân lên, hung hăng nhanh nhẹn giáng một cước xuống.
Chiếc bàn gỗ đó đùng một tiếng từ giữa nứt thành hai mảnh, bát đĩa trên bàn rơi xuống đất loảng xoảng.
Cả nhà Tần gia ba người đều kinh ngạc đứng bật dậy mang theo cả ghế lui về sau mấy bước, kinh hãi nhìn sang dáng vẻ lạnh lùng của Tề Tiểu Tô, không ngờ cô thoạt nhìn chỉ là một cô bé xinh xắn, lại có lực chân mạnh như vậy, lại bạo lực như vậy, liều lĩnh như vậy!
“Cô, cô cô..”
Tần Bảo Quốc kinh hãi quá độ, nhất thời không nói được tiếng nào.
Còn sắc mặt Tần Yên Vũ lại càng trắng hơn, nhận đả kích quá lớn, khóe môi run run.
Kiếp này của cô ta lần đầu tiên yêu một người đàn ông, lần đầu tiên làm những chuyện tranh đàn ông thế này, lần đầu tiên bày tỏ với một người đàn ông không chút tự tôn như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người khác sỉ nhục như vậy.
Cô ta vốn cho rằng bản thân ít nhất cũng mạnh hơn Tề Tiểu Tô rất nhiều, nhưng lại bị một cước này của cô trực tiếp đả kích.
Luận liều lĩnh, cô vẫn không bằng cô gái nhỏ hơn cô mấy tuổi này!
Cả nhà Tần gia ba người sắc mặt đều tái nhợt rời đi, Tề Tiểu Tô nhìn căn phòng bừa bộn trước mặt, hơi nhíu mày nhìn sang Vệ Thường Khuynh: “Phải đền tiền rồi.”
Vệ Thường Khuynh liền cảm thấy vui vẻ.
“Tề tổng tiền nhiều đến mức có thể đập chết người, chút tiền bồi thường này với em mà nói không đáng nhắc đến, em trả đi.”
“Nhưng anh nói anh mời mà.”
Hai người xem như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì cả, ngược lại bắt đầu tính toán chút tiền này. Họ không biết ba người Tần gia đều sắp suy sụp đến nơi rồi.
“Để em đi tìm anh hai nói thử.” Bà Tần ngồi lên xe, hai tay vẫn còn đang run. Bà ta sống đến giờ trước nay chưa từng tức giận như vậy.
“Tạm thời không cần đến tìm bác.” Tần Yên Vũ trầm mặc một lúc, giọng đầy chua chát nói: “Con... Không thể để mất mặt như vậy được.”
Cô ta thật sự không thể mất mặt như vậy được. Trước đây bác cô ta còn khen cô ta là nữ quân nhân cân quắc không thua đấng mày râu, nhưng nếu bây giờ để bác biết chuyện này, không biết bác sẽ nghĩ cô ta thế nào nữa.
“Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô đó cũng quá liều lĩnh rồi...”
Tần Bảo Quốc tinh thần và sức lực đều có chút kiệt quệ xua xua tay nói: “Tiểu Vũ nói đúng lắm, để tôi suy nghĩ lại đã, chuyện này, để suy nghĩ lại đã.”
Vệ Thường Khuynh vốn mặc kệ ba người Tần gia đó nghĩ thế nào, đưa Tề Tiểu Tô đền tiền cho nhà hàng xong, sau đó liền vui vẻ về nhà.
Dù sao, anh cũng đã xin nghỉ phép, năm nay để cho các đội viên đều về nhà đón một cái Tết đoàn viên, anh đã chuẩn bị một loạt kế hoạch huấn luyện để ngược bọn họ vào năm sau rồi.
Gần đến Tết, đoàn người Tề Tiểu Tô hùng hồn kéo nhau về thành phố D.
Thời gian máy bay cất cánh, ở những nơi khác nhau trong thủ đô, những người khác nhau lại đồng thời ngước lên nhìn bầu trời.
Thủ đô, đang đợi cô trở về.
Thành phố D, không khí Tết vẫn còn rất đậm, khắp các tuyến đường chính đều được treo đèn lồng, các cửa hàng cũng được trang hoàng lại mặt tiền, đâu đâu cũng tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Năm nay thành phố D phát triển rất tốt, kéo theo kinh tế, thị trường cũng phát đạt rõ nét, có rất nhiều người có thể đón một năm sung túc.
Thịnh Tề phái xe đến đón cô, theo những gì Văn Nhĩ Định nói, tối nay chính là tiệc tất niên của Thịnh Tề, bữa tiệc này, Tề Tiểu Tô tuyệt đối không thể vắng mặt.