Trên thực tế, chút chuyện giữa hai người bọn họ anh cũng có thể nói với Tiểu Tô, cần Thế Trạch phải dông dài ở đó chắc?
Nếu không phải vốn dĩ muốn để cô ở đó kéo dài thêm chút thời gian, đợi lát nữa anh sẽ qua tiếp ứng thì anh đã sớm bảo cô đi mau rồi.
Quân Lương nhìn Vệ Thường Khuynh, huých cùi trỏ vào Xa Vũ, thấp giọng nói: “Cậu xem giờ đội trưởng đang vui hay không vui thế?”
Hả?
Xa Vũ liếc một chút, cũng thấy không hiểu được lắm.
“Không nhìn ra. Có điều, vừa rồi lúc anh ấy nhìn thấy tin tức vẫn rất vui, không, phải nói là đắc ý, tự hào.”
“Phí lời, nếu như tôi cũng có một người phụ nữ dũng cảm như vậy, tôi cũng đắc ý.” Quân Lương hừ lạnh, sau đó lại tỏ vẻ hâm mộ nói: “Có điều, thật không hổ là đội trưởng của chúng ta, trước kia anh ấy không gần nữ sắc, chúng ta còn lo lắng cho anh ấy, tên nhóc Hạ Kế Dao kia, ha ha, có một khoảng thời gian còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy nữa, cậu còn nhớ không?”
Hạ Kế Dao, đội viên “xinh đẹp” nhất chiến đội Diệm Ưng, đúng là xinh như hoa như ngọc, rất nhiều người phụ nữ đều tự ti không bằng được cậu ấy.
Khi đó bọn họ âm thầm nghi ngờ Vệ Thường Khuynh thích đàn ông, trêu ghẹo Hạ Kế Dao, nói với cậu ta rằng nếu như đội trưởng thích cậu ta, vậy tuyệt đối là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, bảo cậu ta nhất định không được cự tuyệt, không được phản kháng, phải ngoan ngoãn nghe theo.
Kết quả làm cho Hạ Kế Dao lo lắng mất một khoảng thời gian rất dài, chỉ muốn tránh Vệ Thường Khuynh, sợ thật sự bị anh thích.
“Đương nhiên là nhớ rồi! Tên nhóc đó cũng hài hước thật.” Xa Vũ cúi đầu nhịn cười.
“Khi đó chúng ta nào có thể ngờ có một ngày bên cạnh đội trưởng thật sự sẽ có phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ dũng cảm như vậy chứ? Cho nên trước kia căn bản không phải là đội trưởng không có hứng đối với phụ nữ, mà là những người phụ nữ kia anh ấy đều không coi ra gì.” Quân Lương thở dài.
Xa Vũ đồng ý gật đầu.
Có điều, Tề Tiểu Tô làm ra chuyện như vậy, bọn họ phục cô luôn rồi.
Một cô gái còn trẻ tuổi như vậy, lấy đâu ra lá gan lớn như thế chứ?
Một người một ngựa đến trường đua ngựa Lạc Phi đưa Tần Tốc ra không nói, một mình cô lại dám đối đầu với Bành Khố Các, đúng là phục thật.
Anh ta phục cô sát đất luôn rồi.
“Nhìn cái này, nhìn cái này đi.” Xa Vũ đẩy điện thoại đến trước mặt Quân Lương, anh ta đang xem một trang web của các quân nhân giải ngũ, phía trên thường xuyên có ít tin tức liên quan tới quân đội.
Cho nên, tin tức lần này của Tề Tiểu Tô cũng không ngoại lệ, rất nhanh đã có người đăng lên, hơn nữa còn nhanh chóng đạt được lượt xem cao nhất của trang web này, mấy trăm bình luận soạt soạt soạt lập tức hiện lên.
Xa Vũ cho Quân Lương xem mấy cái bình luận được like nhiều nhất trong số đó.
Người đẹp dũng mãnh từ đâu đến thế? Tìm ra rồi, tôi muốn lấy cô ấy!
Lầu trên lấy đâu ra tự tin thế?
Người phụ nữ dũng mãnh như vậy, lại còn đẹp nữa, không khuất phục được thì còn có tác dụng gì? Sẽ bị ép đến chết mất.
Phụt, chắc hẳn lầu trên rất yếu, cô ấy mạnh, anh mạnh hơn cô ấy không phải là được rồi sao?
“Chậc chậc, những người này lại bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi, còn muốn lấy cô ấy, còn muốn mạnh hơn cô ấy nữa, không biết có thể đánh thắng được người ta hay không nữa kìa.” Xa Vũ không nhịn được bật cười.
Bên này, bọn họ đang cảm thấy hứng thú với tin tức của Tề Tiểu Tô, bên kia, Thế Trạch đang nói đến cái gọi là va chạm giữa anh ta và Vệ Thường Khuynh.
“Khi đó chúng tôi đang mua một loại trà, cũng là trà thủ công, tất cả mọi người đều nói đó là trà do trà nữ mười tám tuổi xinh đẹp tự tay hái và sao ra, là vật quý giá, tôi rất thích thứ trà đó, sau đó quả thật tôi cũng mua rồi, kết quả là gặp phải Mạt Na.” Nói tới đây, anh ta nhìn Tề Tiểu Tô, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Chắc cô Tề biết cô Mạt Na nhỉ, hơn nữa, cô có biết bây giờ cô ấy đã gả cho Vệ Thường Khuynh rồi không?”
“Đáng chết, nói cái quái gì thế?” Vệ Thường Khuynh nghe đến đây, nhíu chặt mày kiếm lại, lửa giận bùng lên. Anh sớm đã quên chuyện này rồi, không phải chuyện quan trọng anh cũng lười nhớ, cho đến lúc Thế Trạch nhắc tới anh mới nhớ ra.
Lại kéo anh và Mạt Na lại với nhau.
Hơn nữa, nghe thấy anh ta nói như vậy, anh thật sự nổi trận lôi đình rồi.
Cái gì gọi là đã gả cho anh?
Anh chỉ có một người vợ, đó chính là Tiểu Tô!
Trước kia anh thật sự không có cảm giác gì đối với Mạt Na, mặc dù Mạt Na luôn tạo cơ hội xuất hiện trước mặt anh, nhưng anh đều không để ý đến, không có thiện cảm hay là chán ghét gì, nhưng bây giờ anh có chút khó chịu và chán ghét Mạt Na rồi.
Nực cười vừa thôi chứ!
“Anh đừng chen vào, để em nghe xem anh ta nói gì.” Tề Tiểu Tô hừ lạnh một tiếng.
Lúc cô mới quen anh không bao lâu đã nghe Hệ thống Tiểu Nhất nhắc đến Mạt Na rồi, đến bây giờ vừa đến Liên minh các hành tinh, người cô gặp đều nhắc đến Mạt Na với cô, hơn nữa còn giống như cô mới cướp lấy Vệ Thường Khuynh, còn Mạt Na lại giống như vợ cả vậy.
Đây là điều cô hoàn toàn không ngờ đến. Không ngờ Liên minh lại còn có cái kiểu như vậy nữa, người mất rồi mà vẫn có thể lấy vợ được hả?
“Vợ à...” Đầu Vệ Thường Khuynh đầy vạch đen, nhưng lúc này Tề Tiểu Tô lại muốn nghe Thế Trạch nói, căn bản không để ý tới anh.
Hơn nữa, cửa nhà hàng đã mở ra, có mấy người đàn ông trẻ tuổi đi vào.
Người anh đợi cũng đã đến rồi.
Vệ Thường Khuynh cũng đành tạm thời để Tề Tiểu Tô bên đó rồi nhìn những thuộc hạ ngày trước đi ngược chiều ánh sáng đến chỗ anh.
Đối với bọn họ mà nói, Vệ Thường Khuynh mới vừa rời đi nửa năm.
Nhưng đối với Vệ Thường Khuynh mà nói, thì đã xa cách bọn họ rất nhiều năm rồi.
Xuyên không chính là một chuyện ảo diệu vậy đấy. Rõ ràng anh đã ở thế kỷ hai mươi mốt nhiều năm rồi, tâm lý và hồi ức cùng tình cảm đều đã cách lâu như vậy, nhưng nhìn thấy bọn họ vẫn đều là dáng vẻ như lúc anh rời đi năm đó.
Đến bản thân anh cũng không có bao nhiêu thay đổi.
Mấy người đàn ông kia đi mấy bước rồi đều không hẹn mà cùng dừng lại, bọn họ đứng ở nơi đó, xúc động mà không dám tin, có người thậm chí còn đỏ cả mắt.
Nhất thời không có ai nói gì cả.
Vệ Thường Khuynh quét mắt qua mặt bọn họ, thật sự không có bao nhiêu thay đổi so với trong kí ức của anh.
Anh đã từng tưởng là đời này không thể trở lại được nữa, không thể nhìn thấy họ nữa, bởi vì mấy kí chủ Hệ thống Tiểu Nhất tìm được trước đó đều không thể giúp anh.
Cho đến khi gặp được Tiểu Tô.
Là Tiểu Tô cho anh cơ hội này, quay trở lại đây, gặp lại bọn họ lần nữa.
Quân Lương và Xa Vũ ngẩng đầu đứng lên, ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
“Làm sao hết thế này? Gặp được đội trưởng rồi lại không có gì để nói à?”
Câu này mới khiến cho những người đàn ông đó “sống” lại.
Bọn họ rú lên như chó sói, bổ nhào về phía Vệ Thường Khuynh.
“Đội trưởng!”
“Thiếu soái!”
“Lão đại, anh thật sự chưa chết!”
“Đội trưởng cuối cùng anh cũng trở lại rồi! Em còn tưởng là cả đời này không được gặp lại anh nữa!”
Một đám đàn ông lao về phía mình là cảm giác gì? Dù sao phản ứng của Vệ Thường Khuynh cũng là cho mỗi người một đập, đánh cho bọn họ lui ra.
“Gào cái gì mà gào? Mất mặt!”
Làm như anh chết rồi không bằng?
Anh vừa mở miệng, vẫn lạnh lùng giống như trước đây, nghe giống như không có tình cảm gì, nhưng lại khiến cho hốc mắt những người đàn ông kiên cường trên chiến trường này đều đỏ lên.
Đội trưởng của bọn họ trở lại rồi!