Thế Trạch đã pha trà xong, Tề Tiểu Tô bê chén lên nhấp một ngụm, hơi chát, mùi trà đậm đà, thật sự chính là loại mà ông ngoại cô thường xuyên uống, loại trà sao hết sức bình thường ở chỗ bọn họ.
Có điều có lẽ là do để lâu, cho nên cảm giác tương đối tinh khiết, so với trà mới thì ngon hơn nhiều. Nhưng cũng chỉ có thể coi là loại trà bình thường uống ngon thôi.
Cô uống một chén rồi đặt xuống.
Thế Trạch chú ý tới vẻ mặt của cô, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Thủ trưởng ban chấp hành cũng nổi tiếng là người yêu trà, ở chỗ ông ấy, nhất định cô đã quen uống trà ngon rồi, cho nên không đánh giá cao trà của anh ta.
Nhưng anh ta không hề nghe nói tới việc cô xinh đẹp như vậy.
Anh ta tiếp tục nói: “Khi đó tôi gặp được cô Mạt Na, cô ấy cũng muốn mua hộp trà giống tôi, tôi thật sự không tiện cự tuyệt, đành nhịn đau bán lại trà cho cô ấy. Kết quả sau đó mới nghe nói, cô Mạt Na tặng trà cho Vệ Thường Khuynh.”
Mua trà tặng cho Vệ Thường Khuynh...
Tề Tiểu Tô nghe mà đầu đầy vạch đen.
Vệ Thường Khuynh mặc dù cũng uống trà, nhưng cô thật sự không phát hiện ra anh lại yêu trà như vậy đấy.
“Vì thế mà anh oán giận A Khuynh à?”
A Khuynh?
Trước đó là Thường Khuynh nhà chúng tôi, bây giờ là A Khuynh.
Thật sự, trước giờ chưa gặp bao giờ, cũng không có quan hệ gì với nhau gọi thân thiết như vậy có thật sự ổn không?
Nhưng Thế Trạch cũng không có sức đâu mà mắng, người ta thích là được rồi.
“Nếu như chỉ là tặng trà cho anh ta, ngược lại tôi cũng không có ý kiến, Mạt Na thích Vệ Thường Khuynh gần như là chuyện mà ai ai cũng biết.” Thế Trạch nói tới đây còn có chút tức giận bất bình: “Nhưng, có người nói với tôi, sau khi Vệ Thường Khuynh nhận được trà, chỉ ngửi một cái, sau đó tiện tay ném cho Quân Lương là cấp dưới của anh ta, còn nói...”
Anh ta còn chưa nói hết, Tần Tốc đã theo bản năng nói tiếp: “Chất lượng bình thường, mùi vị kém như vậy, kẻ ngu mới bỏ tiền ra mua, cậu cầm lấy, lúc các cậu huấn luyện khát nước thì uống tạm.”
“Đúng, chính là nói vậy đấy.”
Lúc đó Tần Tốc cũng có mặt ở đó nên anh ta nhớ rõ câu nói đó của Vệ Thường Khuynh.
Hơn nữa, vẻ mặt lúc đó của Vệ Thường Khuynh tương đối lạnh lùng.
Sau đó có người truyền lại lời này cho Mạt Na, phản ứng của Mạt Na thế nào không ai biết. Có điều, hai ba tháng sau, Mạt Na gặp lại Thế Trạch, lại rất chân thành nói với anh ta, sau này nếu như muốn mua trà, tốt nhất là nhìn kỹ một chút, đừng có mua thứ quá kém chất lượng như vậy.
Sau đó có người chuyển câu kia của Vệ Thường Khuynh cho anh ta.
“Cô nói xem, khó khăn lắm tôi mới mua được trà, đã nhường cho anh ta rồi, anh ta lại nói kẻ ngu mới mua?” Thế Trạch nói: “Điều khiến cho tôi cảm thấy bất bình nhất là, từ trước đến nay chưa từng nghe nói Vệ Thường Khuynh thưởng trà hay mua trà. Vậy không phải là dân ngoài nghề sao?”
Không biết tại sao, Tề Tiểu Tô lại thấy hơi buồn cười.
“Chưa chắc đã vậy, A Khuynh kén miệng lắm.”
Mặc dù anh không phải là người trong nghề, nhưng anh có chút thiên phú thưởng trà, trà có ngon hay không, hầu hết anh đều có thể nhận ra được.
Hơn nữa, nói giống như anh, lại còn cả cái tính tình cứng nhắc của anh nữa, chắc là không nói chuyện dễ nghe với ai cả, vô tình đắc tội người ta còn không biết.
Những lời này của cô lại khiến cho hai người đàn ông ở đây cảm thấy toát mồ hôi.
“Sao cô lại biết anh ấy rất kén miệng?” Tần Tốc không kiềm chế được hỏi.
Tề Tiểu Tô chớp mắt, kén của cô không phải là nói anh rất kén ăn, mà là nói đồ ăn có ngon hay không, anh có thể nếm ra được.
“Đương nhiên là tôi biết rồi.”
Cô còn ăn cơm anh nấu rồi nữa kìa.
Có điều, bây giờ cô lười giải thích quan hệ của mình và Vệ Thường Khuynh, dù sao đợi bọn họ gặp nhau rồi, Tần Tốc sẽ biết thôi. Còn về Thế Trạch, bây giờ cô cũng không định để anh ta biết việc Vệ Thường Khuynh trở về rồi.
“Chắc là cậu cô nói cho cô biết hả.” Thế Trạch nói.
Tề Tiểu Tô lại nghe anh ta nhắc tới cậu cô thêm một lần nữa, cô biết anh ta nhận nhầm người rồi nên không nhịn được hỏi: “Anh nói cậu tôi là ai?”
Thế Trạch nhìn Tần Tốc, cười cười không nói gì.
Còn coi như giữ bí mật cho cô?
Tề Tiểu Tô có chút dở khóc dở cười.
“Bản Hệ thống tra được rồi.” Giọng hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên vang lên.
“Tra được cái gì?”
“Anh ta nhầm tưởng cô là cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành tối cao.”
Phụt.
Đây đúng là một hiểu lầm lớn đấy!
“Nhưng chắc cháu gái của ông ấy cũng không phải họ Tề đấy chứ.”
“Quả thật không phải họ Tề, có điều, thân thế chị gái của ông ấy có chút phức tạp, sau này luôn được bảo vệ vô cùng chặt chẽ, người ngoài đều không biết tình hình của bà ấy, cũng không biết bà ấy gả cho ai. Có thể nói, dưới sự khống chế của Thủ trưởng, chị gái của ông ấy không hề lộ ra ngoài công chúng, cũng không có ai nhắc đến, mọi người gần như đều quên mất chuyện này rồi. Mấy ngày gần đây trong một bè cánh nhỏ của bên phía quan chức quân sự và chính trị đột nhiên có một lời đồn, nói là cháu gái của ông ấy sẽ bí mật đến thủ đô Liên minh, còn nghe nói vị đại tiểu thư này được Thủ trưởng ban chấp hành vô cùng cưng chiều, lần này để cô ấy đến thủ đô Liên minh, ông ấy cũng có ý muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy. Cho nên, có rất nhiều người vừa độ tuổi đó đều nhao nhao muốn thử.”
Tề Tiểu Tô càng cảm thấy cạn lời.
Giới thiệu đối tượng...
Nếu không phải Hệ thống Tiểu Nhất đã nói Thế Trạch có một người vợ chưa cưới rồi, cô thật sự còn tưởng là sở dĩ anh ta giúp cô chính là vì cái mục đích này nữa đấy.
Có điều, hẳn là anh ta cảm thấy mình giúp cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành rồi.
“Thế Trạch đáng thương, đợi anh ta biết chân tướng rồi, phát hiện mình bởi vì một cái hiểu lầm mà đắc tội với Bành Khố Các, liệu có hộc máu không nhỉ?” Hệ thống Tiểu Nhất nói vậy nhưng giọng điệu cũng chẳng thấy có bao nhiêu thương xót cả.
Cũng không phải là bọn họ cố ý khiến cho anh ta hiểu lầm, tại trí tưởng tượng của anh ta phong phú quá mà thôi.
Tề Tiểu Tô đỡ trán.
Cô chỉ là một người có thân phận bình thường, không phải cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành gì cả.
“Sau đó tôi rất tức giận, lúc gặp Vệ Thường Khuynh đã cố ý khiêu khích anh ta, cũng coi như có hiềm khích với nhau.” Thế Trạch không biết gì cả, vẫn đang nói chuyện của anh ta và Vệ Thường Khuynh.
Hệ thống Tiểu Nhất lại không nhịn được oán trách: “Chuyện này thật sự không trách Thiếu soái được, Thiếu soái cũng có biết là trà kia được anh ta mua rồi đâu, câu nói kia cũng không phải là nhằm vào anh ta, anh ta vô duyên vô cớ đến khiêu khích, vậy không phải là ngứa đòn à?”
“Thiếu soái đánh anh ta rồi à?” Tề Tiểu Tô tò mò hỏi.
Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Cũng không tính là đánh, chỉ là có một lần ngài ấy có chuyện phải đi, Thế Trạch cứ ngăn ngài ấy lại bắt ngài ấy nói xem ngài ấy cảm thấy thế nào mới là trà ngon, sau đó Thiếu soái liền mất kiên nhẫn, một tay ném thẳng anh ta ra ngoài thôi.”
Dùng một tay...
Tề Tiểu Tô suýt nữa không nhịn được mà phì cười.
Thế Trạch anh tuấn phóng khoáng, xem ra chắc cũng không học võ, cho dù có học võ, cũng chỉ là trình độ sức khoẻ bình thường, so ra thì đúng là Thiếu soái cũng có thể một tay quật ngã được.
Có điều, trong cuộc va chạm của bọn họ cũng có bóng dáng của Mạt Na.
Cô luôn cảm thấy chuyện gì của Vệ Thiếu soái ở Liên minh các hành tinh cũng đều có bóng dáng của Mạt Na hết.
Sao lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ!
“Cho nên, anh đem hết sự tức giận đối với A Khuynh đổ lên đầu Tần Tốc?” Lại nói đến Tần Tốc, giọng Tề Tiểu Tô cũng lạnh đi: “Anh không cảm thấy như vậy hơi bỉ ổi à?”
Thế Trạch nghiêm mặt lại: “Tôi không có. Mặc dù tôi có chút khó chịu với Vệ Thường Khuynh, nhưng tôi cũng không đến nỗi vì chút chuyện nhỏ kia mà trả thù, cô có thể hỏi Tần Tốc xem.”
Lúc này, Tần Tốc nghĩ tới điều gì đó liền căng thẳng đứng lên: “Nguy rồi, liệu Bành Khố Các có phái người đi bắt bố mẹ tôi không?”