Anh ta vừa mới nói xong, Tề Tiểu Tô đã nghe thấy giọng Vệ Thường Khuynh: “Quân Lương và Xa Vũ dẫn người qua đó rồi, bảo cậu ấy không cần lo lắng.”
Trước kia anh không có ở đây, chiến đội Diệm Ưng như không có ai đáng tin cậy, cộng thêm Tần Tốc tự lựa chọn rời khỏi đội, bọn họ lại đều là người bị nhắm tới cho nên mặc dù biết chuyện của Tần Tốc, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm chú ý, không có cũng không tiện giúp gì.
Có thể nói bọn họ cũng xem như đã thật sự cắt đứt liên lạc và qua lại với Tần Tốc rồi.
Nhưng bây giờ Vệ Thường Khuynh đã trở lại, Vệ Thường Khuynh nói phải bảo vệ ông bà Tần, Vệ Thường Khuynh nói quân đội có nhìn chằm chằm họ thì cũng sợ gì chứ, chẳng lẽ còn không cho bọn họ có tình chiến hữu ngày xưa à? Vệ Thường Khuynh nói, người từng là lính của anh, chỉ cần không phải là phản bội, anh sẽ bảo vệ đến cùng.
Đội trưởng lên tiếng rồi, các đội viên của chiến đội Diệm Ưng sa sút tinh thần và lạnh lùng hơn nửa năm nay giống như được bơm máu gà, gào thét xông ra ngoài.
Bọn họ đều biết tình hình của Tần Tốc nên không trách cậu ta.
Từ xưa trung hiếu không thể song toàn, cậu ta lựa chọn hiếu, có gì sai chứ?
Có Vệ Thường Khuynh ở đây, bọn họ có dũng khí dám đối đầu với Bành Khố Các và tướng quân Mali.
Tề Tiểu Tô đáp một tiếng, nói với Tần Tốc: “Không cần lo lắng, bọn Quân Lương đã qua đó rồi.”
Nghe cô nói như vậy, Thế Trạch và Tần Tốc đều ngẩn ra.
Khoảng thời gian này, Tần Tốc giống như một kẻ cô độc, rời khỏi chiến đội Diệm Ưng, một mình chịu đựng áp lực cuộc sống và áp lực tinh thần, tình cảm, giống như một mình ngược gió mưa đi về phía trước, không có ai ủng hộ và góp một phần sức lực.
Anh ta không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nhưng bây giờ đột nhiên nghe nói nhóm bạn trước kia của anh ta đến nhà anh ta rồi, tâm tình của anh ta lập tức trở nên rất phức tạp, chóp mũi cay cay.
Tần Tốc hít sâu một hơi, nhìn Tề Tiểu T ô, hỏi: “Cô cũng quen Quân Lương à?”
“Ừm, đã từng gặp rồi.”
“Bọn họ nhờ cô giúp à?” Tần Tố vẫn không dám tin lắm.
“Không phải bọn họ.” Tề Tiểu Tô nói: “Tôi không thân với bọn họ. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ vì Thường Khuynh nhà chúng tôi thôi.”
Lại là câu này.
“Nhưng đội trưởng đã không còn nữa rồi.” Lúc Tần Tốc nói những lời này hơi nghẹn ngào.
Tề Tiểu Tô đứng lên: “Anh quan tâm tới việc anh ấy còn hay mất làm gì. Lúc anh ấy không còn ở đây các anh lăn lộn thê thảm như vậy đã đủ mất mặt rồi. Đi thôi, chúng ta nên rời đi rồi.”
Vệ Thường Khuynh đã liên lạc với cô, anh đã trên đường đến đây rồi.
Có anh tiếp ứng, có Tần Tốc, có Hệ thống Tiểu Nhất, chẳng lẽ cô còn không tránh được Bành Khố Các sao?
“Cô Tề, người của cô đến tiếp ứng rồi à?” Thế Trạch cũng đứng lên theo: “Bây giờ đội trưởng Bành dẫn lính đến canh ở cửa, nếu như không phải là người cậu cô đích thân phái đến, sợ là cô sẽ rất khó để rời đi.”
Anh ta không nhìn thấy Tề Tiểu Tô liên lạc với người của Thủ trưởng ban chấp hành.
Tề Tiểu Tô cười: “Anh Thế Trạch, hôm nay cảm ơn anh nhiều, có điều cậu tôi không thể phái người đến được đâu, hơn nữa cậu tôi cũng không có quyền hạn lớn như thế.”
Cô nói rõ ràng với anh ta rồi đấy nhé, nếu như anh ta mà vẫn hiểu lầm thì không liên quan đến cô đâu đấy.
“Hay là tôi liên lạc thay cô nhé?” Quả nhiên, Thế Trạch vẫn cho rằng cô là cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành.
“Không cần đâu.”
Trong đầu Tề Tiểu Tô đã có bản đồ hình nổi của cả trường đua ngựa do Hệ thống Tiểu Nhất chuyển vào rồi, mỗi con đường đều được đánh dấu rõ ràng.
Trường đua ngựa tổng cộng có bốn cửa, cửa lớn khách ra vào, cửa Đông Tây là đường vận chuyển, cửa Tây là đường phòng cháy chữa cháy, cửa Bắc là đóng một nửa, chỉ mở một cánh cửa khá nhỏ, hơn nữa có chỗ ẩn nấp, có lẽ là con đường riêng của Thế Trạch.
Nhưng bây giờ trừ cửa Bắc ẩn nấp ra, toàn bộ cửa Đông Tây Nam đều bị lính của Bành Khố Các canh giữ, chỉ cần cô đi ra từ ba cửa này thì nhất định sẽ không trốn được.
Trên camera hiển thị, toàn bộ lính của Bành Khố Các đều mang súng, đúng dáng vẻ muốn bắt cướp luôn.
Nói hắn hung hăng càn quấy chính là hung hăng càn quấy ở chỗ này, trường đua ngựa này vẫn là của cháu Tướng quân Mali, hơn nữa, muốn điều động nhiều vũ trang như vậy cần phải báo cáo với quân đội, nhưng Bành Khố Các hoàn toàn không làm thế, trực tiếp dẫn quân đội hùng hậu bao vây.
Sau khi Thế Trạch nhận được báo cáo của thuộc hạ cũng cảm thấy nổi cáu.
“Ông chủ, bây giờ rất nhiều khách đều đang hoảng hốt, người bên ngoài không dám đi vào, người bên trong trường đua ngựa không dám đi ra ngoài, tất cả đường dây bên tổng đài đều nhận được điện thoại trưng cầu ý kiến và khiếu nại, hỏi chúng ta xử lý như thế nào.”
Trong tai nghe truyền đến tiếng trợ lý, mặt Thế Trạch đen đến mức không thể đen hơn được nữa, cho nên anh ta vẫn luôn biết, Bành Khố Các hoàn toàn không coi anh ra ra gì, đến cậu anh ta mấy hôm trước cũng nói với anh ta, bây giờ Bành Khố Các ở trước mặt ông ấy càng ngày càng láo xược, thường xuyên không nghe theo chỉ huy nữa.
“Dù sao phải có người có thể đè ngọn lửa của hắn xuống, nếu không sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Chính vì câu nói đó của Tướng quân Mali - Cậu của anh ta nên anh ta quyết định lần này không nể mặt Bành Khố Các nữa mà bảo vệ Tề Tiểu Tô một phen.
Nhưng anh ta không ngờ, Bành Khố Các lại dám sai lính bao vây trường đua ngựa của anh ta như vậy.
“Để tôi gọi điện thoại cho cậu tôi.” Anh ta nghiến răng nói.
Tề Tiểu Tô nhướn mày, trong đầu đã vạch sẵn con đường ra ngoài với Hệ thống Tiểu Nhất rồi.
“Đến tháp phòng vệ trên không đi.”
Vệ Thường Khuynh cũng nhận được tuyến đường Hệ thống Tiểu Nhất truyền cho anh, anh nhìn đồng hồ, nói: “Anh lái xe bay tới, sau bảy phút nữa sẽ đến sân thượng của tháp phòng vệ trên không đón mọi người. Trong vòng bảy phút mọi người có thể chạy kịp đến đó chứ.”
“Được.” Hẹn thời gian xong, Tề Tiểu Tô liền nghe thấy Thế Trạch kết nối điện thoại với Tướng quân Mali.
“Cậu... cái gì, cậu đã nghe nói chuyện ở trường đua ngựa rồi à? Giữ....” Thế Trạch không khỏi nhìn Tề Tiểu Tô một cái, có chút khó xử: “Cậu, chuyện này không tiện, chưa chắc cô ấy đã đồng ý, đến lúc đó cậu đến chỗ Thủ trưởng là được rồi.”
Tề Tiểu Tô đoán chắc Tướng quân Mali muốn Thế Trạch giữ cô lại, đưa cô đi gặp ông ấy đây mà.
Nhưng lúc này cô không có ý định đi gặp Tướng quân Mali, cho nên cô ra dấu với Tần Tốc.
Tần Tốc kinh ngạc.
Bởi vì động tác tay đó của Tề Tiểu Tô là động tác tay chiến đấu của chiến đội Diệm Ưng bọn họ!
Một khắc đó, anh ta có cảm giác như nhìn thấy đội trưởng của mình vậy!
Đi, phá vỡ tất cả ngăn trở.
Anh ta lập tức lấy lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
Tề Tiểu Tô đoán không sai, Tướng quân Mali đã nghe ngóng được chuyện bên này rồi, đúng lúc Thế Trạch gọi điện thoại tới, ông ta liền bảo anh ta trực tiếp dẫn Tề Tiểu Tô qua chỗ ông ta.
Nhưng Thế Trạch nghe vậy lại cảm thấy không được.
Trước không nói cái khác, Tề Tiểu Tô cũng không giống người sẽ bằng lòng nghe theo sự sắp đặt của người khác. Nhìn cô đối đầu với Bành Khố Các là biết, mà anh ta còn không lợi hại được như Bành Khố Các nữa.
Còn chưa nói xong với Tướng quân Mali, anh ta đã thấy Tề Tiểu Tô dẫn Tần Tốc đi về phía thang máy rồi.
Bởi vì anh ta không lên tiếng nên sáu người bảo vệ theo bản năng ngăn cản cô lại.
“Các người muốn ngăn cản tôi?” Tề Tiểu Tô nhướn mày.
Khí thế bừng bừng!
Trong đầu sáu người bảo vệ hiện lên tình cảnh của lính Bành Khố Các được khiêng ra ngoài trước đó, trong lòng lập tức run lên, vội vàng nhường đường.
Tề Tiểu Tô dẫn Tần Tốc vào thang máy, cửa thang máy đang đóng, Thế Trạch mới phản ứng lại, vội đuổi theo: “Đợi chút!”
Nhưng Tề Tiểu Tô chỉ dựa vào thang máy vẫy vẫy tay với anh ta, sau đó cửa đóng lại ngay trước mặt anh ta.
Không biết tại sao, Thế Trạch cứ cảm thấy cái cửa thang máy này đóng nhanh hơn so với ấn tượng của anh ta?