Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 931: Chương 931: Liên minh - Không thấy người đâu nữa




“Nhanh, điều động tất cả camera, theo dõi hành tung của bọn họ.”

Anh ta lập tức nói vào tai nghe với trợ lý, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đến phòng điều hành tổng của trường đua ngựa.

Phòng điều hành tổng có một màn hình giám sát lớn gắn tường, có thể nhìn thấy các ngóc ngách của trường đua ngựa. Chỉ cần khoá lấy đối tượng cần quan sát, bất kể đối phương đi đến nơi nào cũng đều có thể nhìn thấy, còn có thể phóng to, quan sát được từng động tác từng ánh mắt của đối phương.

“Ông chủ, không có cách nào khoá được cô Tề cả.”

Trợ lý luôn ở phòng điều hành nói với anh ta.

Thế Trạch lập tức nhướn mày: “Có ý gì?”

“Sau khi cô ấy và Tần Tốc vào thang máy, camera trong thang máy bị tắt khoảng một giây, sau đó chúng tôi không nhìn thấy bọn họ đâu nữa.”

“Sau khi ra khỏi thang máy thì sao?”

“Không nhìn thấy bọn họ ra khỏi thang máy.”

“Cậu đang đùa tôi đấy hả?” Thế Trạch tức giận.

Nói vậy là sao chứ? Có ai vào thang máy rồi lại có thể không đi ra à?

Anh ta đã chờ thang máy đến tầng ba lần nữa rồi theo thang máy xuống, nếu như bọn người Tề Tiểu Tô không ra khỏi thang máy vậy tại sao anh ta lại không nhìn thấy?

“Chắc là Tần Tốc động tay chân với camera trong thang máy rồi.” Trợ lý cúi đầu xuống nói.

“Vậy các cậu nhìn thấy cậu ta động tay chân à?”

“Không, không có.” Trên thực tế, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Tần Tốc đến gần ống kính camera, anh ta vẫn đứng ở trong góc thang máy không hề nhúc nhích.

Ngược lại, Tề Tiểu Tô lại nhìn vào ống kính rồi nhếch mép, giống như đang cười.

Lúc đó đồng nghiệp nam đang nhìn camera còn bị nụ cười của cô làm cho dao động, không khỏi nói: “Cô gái này thật sự rất giỏi.”

Kết quả, đúng là cô rất giỏi thật, nhưng cách thức ra tay cũng rất kinh khủng.

Động tay chân lúc bọn họ hoàn toàn không phát giác ra.

Thế Trạch thật sự muốn cho bọn họ một đấm.

Mất lương cao mời bọn họ đến làm gì hả?

Anh ta lại thở dài.

Vốn dĩ anh ta muốn đuổi theo Tề Tiểu Tô, thương lượng với cô xem có cần anh ta hộ tống cô đến chỗ Tướng quân Mali không, Tướng quân Mali nói, ông ấy muốn gặp cô gái này, có chút chuyện muốn nói với cô.

Trước khi cô xuất hiện bên cạnh cậu cô, chuyện này sẽ dễ nói hơn.

Cho nên Tướng quân Mali bảo anh ta phải thuyết phục Tề Tiểu Tô, cho dù là dùng thủ đoạn cứng rắn chút cũng được, nhưng điều khiến anh ta ngẩn ra là người cũng không giữ lại được, bây giờ đến đi đâu rồi anh ta cũng không biết.

Không đúng, không phải cô ra khỏi cửa là sẽ bị Bành Khố Các bắt sao?

Dù cô có bản lĩnh hơn nữa, anh ta cũng không tin cô có thể đánh thắng được nhiều lính mang súng như vậy.

Mặc dù là ra khỏi trường đua ngựa mới bị Bành Khố Các dẫn đi, nhưng ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì thì liệu Thủ trưởng có giận cá chém thớt lên anh ta không? Bởi vì cô đi từ chỗ anh ta ra mà!

“Nhanh xử lý đi! Tìm người! Xem kỹ camera ở bốn lối ra! Xem xem cô ấy đã ra ngoài chưa.”

“Rõ.”

Thấy thuộc hạ nhanh chóng hành động, Thế Trạch lau mặt, lại gọi điện thoại cho Tướng quân Mali.

“Cậu, tạm thời cháu không giữ được cô ấy lại...”

Trong điện thoại truyền tới tiếng của Tướng quân Mali: “Không cần nữa, A Trạch, cháu nhầm rồi, đó không phải là cháu gái của Thủ trưởng đâu.”

Thế Trạch kinh ngạc: “Cái gì? Không thể nào!”

Không thể nào, một cô gái dũng cảm như thế lại hoàn toàn không sợ Bành Khố Các, cũng không hề biết nhượng bộ anh ta chút nào như thế, có nhiều tiền như thế, trẻ tuổi như thế, nếu như không có bối cảnh đủ mạnh, làm sao có thể chứ?

Luận về bối cảnh, vậy chỉ có thể là cháu gái của Thủ trưởng ban chấp hành tối cao thôi!

Nếu như không phải, vậy cô là ai?

Bất luận như thế nào, Thế Trạch đều không dám tin.

“Thật sự không phải.” Tướng quân Mali vừa nói chuyện điện thoại vừa bảo trợ lý chỉnh trang lại quân trang trên người cho mình: “Bên phía Thủ trưởng mới phái người đến đây, mời cậu dẫn em họ cháu đến tham gia buổi trà chiều, bởi vì cháu gái của ông ấy đến rồi.”

Em họ của Thế Trạch, cũng chính là con trai út của Tướng quân Mali.

Tướng quân Mali có ba người con gái, chỉ có một người con trai, năm nay mới hai mươi hai tuổi, vẫn còn đang học ở học viện nghiên cứu chỉ huy Liên minh các hành tinh. Nếu như nói Thủ trưởng muốn tìm bạn trai cho cháu gái mình, con trai của Tướng quân Mali tuyệt đối cũng là một sự lựa chọn tương đối thích hợp.

Nếu ông ấy phái người đặc biệt đến mời, vậy khẳng định là cháu gái của ông ấy đã đến rồi.

Mà Tề Tiểu Tô mới vừa rời khỏi đây mấy phút, tuyệt đối không thể nào đã đến dinh của Thủ trưởng ban chấp hành được.

Nói như vậy, anh ta thật sự đoán sai rồi, nhận lầm người rồi?

“Vậy, Tề Vân Diên đó là ai?”

Sắc mặt Tướng quân Mali trùng xuống: “Đúng, bây giờ cậu cũng muốn biết cô gái Tề Vân Diên này là thần thánh phương nào. Nếu cô ấy không phải là cháu gái của Thủ trưởng, cậu sẽ đồng ý với lệnh xin truy nã của đội trưởng Bành.”

“Cái gì?” Thế Trạch giật mình hoảng sợ. Trước đó anh ta cũng chẳng thấy hoảng loạn gì, vì anh ta biết, nếu như Bành Khố Các muốn hợp pháp bắt Tề Tiểu Tô thì phải có sự đồng ý của Tướng quân Mali hoặc là Tướng quân Mạt, xin quân đội phê chuẩn lệnh truy nã, nếu không hắn sẽ là ra quân bất hợp pháp, đến lúc đó bọn họ muốn làm gì, đều có thể bắt lấy điểm này ép Bành Khố Các thả người.

Nhưng bây giờ, Tướng quân Mali đã phê duyệt lệnh truy nã rồi, bắt Tề Tiểu Tô chính là thủ tục hợp pháp, ngay cả trường đua ngựa của anh ta bị bao vây, anh ta cũng chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng.

Ai bảo Bành Khố Các đã có thủ tục hợp pháp rồi chứ?

“Cậu, không phải trước kia cậu còn nói, tốt nhất là có người có thể áp chế ngọn lửa hung hăng càn quấy của Bành Khố Các lại à? Tại sao cậu còn phê duyệt lệnh truy nã cho hắn ta?”

Tướng quân Mali thấp giọng nói: “Chúng ta nhận được tin tức, gần đây Brien có hành động lớn để nghĩ cách cứu viện thuộc hạ của hắn. Lúc này, chỉ có Bành Khố Các là thích hợp đấu với Brien nhất thôi.”

Cho nên, chỉ vì thế mà tất cả đều phải thuận theo hắn à?

“Liên minh các hành tinh tổng cộng có tám đội phi cơ chiến đấu, chẳng lẽ trừ hắn ra không có ai có thể đánh được Brien sao ạ?” Thế Trạch không tin tưởng lắm.

“Tám đội phi cơ chiến đấu, có hai đội là mới được cất nhắc lên, kinh nghiệm tác chiến của đội viên chưa đủ, căn bản không thể làm được. Còn ba đội còn lại thì đều đang có nhiệm vụ bên ngoài Liên minh, nhất thời khó mà điều trở về được, còn chiến đội Diệm Ưng còn lại, cháu cảm thấy có khả năng không?”

Nghe đến chiến đội Diệm Ưng, Thế Trạch lập tức á khẩu không trả lời được.

“Tại sao phải phái ba đội phi cơ chiến đấu kia ra ngoài ạ?”

“Căn cứ nghiên cứu bên kia đề xuất, bọn họ tìm được tinh cầu có thể ở, cần phải có người hộ tống qua đó.”

Chuyện của quân đội, ông ta đã nói quá nhiều với Thế Trạch rồi. Tướng quân Mali thở dài, nhớ ra ông ta chưa từng nói cho Thế Trạch biết chuyện ba đội phi cơ chiến đấu kia.

Vốn dĩ vẫn có ba đội phi cơ chiến đấu có thực lực mạnh, nhưng ba tháng trước sau khi bị căn cứ nghiên cứu mượn dùng thì bây giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì về cả.

Ông ta luôn cảm thấy căn cứ thí nghiệm bên đó hơi kỳ lạ, đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với Thủ trưởng ban chấp hành.

Nhưng khoảng thời gian này Tướng quân Mạt qua lại rất gần gũi với Thủ trưởng cho nên ông ta vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Đời này ông ta và Tướng quân Mạt không có chuyện bắt tay cười một cái là xoá đi mối thù được.

Không biết tại sao, Tướng quân Mali lại nghĩ đến Vệ Thường Khuynh.

Lúc này, sĩ quan phụ tá vội vàng đi đến, nói với ông ta: “Tướng quân, đội viên của chiến đội Diệm Ưng đưa bố mẹ của Tần Tốc đi rồi!”

Cái gì?

Tướng quân Mali kinh ngạc.

Thật ra Tần Tốc nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, cũng không quan trọng lắm, nhưng trên thực tế, anh ta là đối tượng mà rất nhiều người đều đang theo dõi chặt chẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.