Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 941: Chương 941: Liên minh - đau đầu ghê




Sau khi Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh gây ra động tĩnh lớn ở bên này như vậy liền chuẩn bị quay về khu nhà được coi là cao cấp nhất kia, bên phía Thủ trưởng ban chấp hành cũng nhận được tin tức từ Bành Khố Các.

Lúc này, bữa tiệc trà chiều mà ông chuẩn bị cho cháu gái mình đã bắt đầu, nhưng khách mời đến rồi, vậy mà cô cháu gái này của ông lại đến muộn.

Thủ trưởng ban chấp hành cũng bất đắc dĩ, đành xin lỗi mọi người: “Thực sự xin lỗi, Viện Viện luôn sống ở dưới quê, đến thủ đô của Liên minh vẫn chưa quen, tối qua có lẽ bị lạ giường nên trằn trọc khó ngủ, trưa nay ngủ bù chắc đã ngủ quá giấc mất rồi. Tôi đã bảo người đi gọi con bé rồi, mọi người ăn uống trước đi.”

“Không sao không sao, có thể hiểu được. Lần đầu đến thủ đô của Liên minh khá khó thích ứng mà.” Người đang nói chuyện là Tướng quân Mali, bên cạnh là con trai ông - Darth.

Tướng quân Mali đối xử với ai cũng lạnh lùng khắc nghiệt, chỉ khi đứng trước mặt Thủ trưởng ban chấp hành mới nói năng nhẹ nhàng như vậy, có điều, Darth trông có vẻ khá mất kiên nhẫn.

“Để bao nhiêu người phải chờ đợi, còn mình thì vùi đầu ngủ, bố à, bố có chắc là bố muốn có một người con dâu như vậy không?” Giọng của hắn được đè xuống rất thấp, có điều, Thiếu tướng hải quân Trần Triều đứng rất gần Tướng quân Mali lại nghe thấy rất rõ.

Ông ta mỉm cười và bảo: “Sĩ quan Darth, nếu như cậu không thích thì tốt quá.”

“Thiếu tướng Trần nói vậy, là có ý định dùng hết sức lực bú bình ăn sữa của mình để theo đuổi cô gái này đấy à?” Darth trước giờ không hợp với Trần Triều lắm, nghe hắn nói vậy liền nhướn mày.

Nếu như Trần Triều muốn theo đuổi vị đại tiểu thư này, vậy thì để tạo thêm chút trở ngại cho hắn, Darth sẽ suy nghĩ tới việc chen một chân vào.

Dù sao mục đích lần này của Thủ trưởng ban chấp hành rất rõ ràng, ông mở tiệc là để tìm bạn trai cho cô gái kia.

Tuy rằng hắn rất bài xích cách làm này.

Thời đại nào rồi?

Để trưởng bối tổ chức hẳn một bữa tiệc tìm bạn trai cho mình, quê mùa tới mức nào chứ?

Người trẻ tuổi bây giờ, cho dù muốn hòa nhập vào cái giới này cũng phải dựa vào bản thân mình hết, hiểu chưa hả?

Có điều, có cạnh tranh là đã khác biệt rồi.

Tướng quân Mali đưa tay ra vỗ vai hắn: “Thằng quỷ này, đừng có vội phủ định, bố nghe nói cô Phương Viện Viện rất xinh đẹp, có lẽ cũng là kiểu con thích đấy.”

“Phụ nữ xinh đẹp bây giờ đầy ra đấy, có tác dụng gì không? Cũng phải thú vị một chút mới ổn.” Darth nói vậy.

Trần Triều lại khá đồng tình với quan điểm này.

Họ đang rầm rì nói chuyện với nhau, phụ tá của Thủ trưởng ban chấp hành đi tới bên cạn ông, thì thầm điều gì đó với ông.

Sắc mặt Thủ trưởng hơi khó hiểu, nhanh chóng nói với họ: “Thật ngại quá, các vị, tôi có việc phải đi xử lí một chút, khoảng mười phút gì đó, mời các vị cứ tự nhiên.”

Công việc của Thủ trưởng ban chấp hành vốn dĩ rất nhiều, không thể đứng đây từ đầu đến cuối buổi để tiếp chuyện họ, cho nên ai cũng quen cả rồi.

Trên chiếc bàn ăn có thể điều chỉnh kích cỡ màu xám bạc siêu hiện đại bày đủ các loại điểm tâm và đồ uống tinh tế, sau khi có người lấy đồ ăn, robot lập tức bổ sung thêm.

Trong không gian này đặt rất nhiều ghế sô pha đơn hình giọt nước có thể di chuyển, nếu như cảm thấy hứng thú với cuộc nói chuyện của nhóm người nào đó ở bên này, có thể dịch chuyển vị trí qua tham gia cùng họ.

Cho nên bữa tiệc nhỏ này giống như sàn nhảy kiểu đặc biệt hơn.

Trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của hoa.

Hầu hết đều là thanh niên trẻ, họ có bè phái, có hội nhóm riêng của mình, giống như Darth và Trần Triều thuộc về hai phe cánh khác nhau. Sau phút đấu đá ngắn ngủi, Darth đi tìm hai người bạn thân khác để trò chuyện, còn Trần Triều lấy một tách cà phê rang xay, ngồi ở vị trí khá gần cửa, nhàn nhã cầm một chiếc thìa tinh xảo khuấy cà phê, thỉnh thoảng chú ý tới động tĩnh ngoài cửa.

Thủ trưởng ban chấp hành đi tới phòng làm việc, biểu cảm trên khuôn mặt rất nghiêm trọng: “Chuyện cậu vừa nói là thật? Quân bộ đã có hơn hai mươi cuộc gọi tố cáo Thiếu tướng Bành?”

“Đúng vậy, còn nữa, Thủ trưởng, lần này chiến đội Chick còn làm nổ mất tám mươi ba chiếc xe cá nhân, khoản tiền này không biết quân bộ có bồi thường không ạ.”

“Mời Tướng quân Mali qua đây.”

“Vâng.”

Phụ tá của Thủ trưởng đi mời Tướng quân Mali, chưa được bao lâu, cửa đã bị đẩy ra lần nữa, ông cứ tưởng là Tướng quân Mali, không ngờ người bước vào lại là Tướng quân Mạt.

“Thủ trưởng, tôi có chuyện muốn nói với ngài.”

Tướng quân Mạt, một trong hai đại Tướng quân của Liên minh, người quanh năm đối chọi gay gắt với Tướng quân Mali, bố của Mạt Na, tuy rằng đã qua tuổi năm mươi, nhưng thân hình vẫn đĩnh đạc, tóc vẫn đen mượt, chỉ có vài nếp nhăn bên khóe mắt. Nếu chỉ nhìn từ phía sau, rất nhiều người nhầm tưởng ông là một thanh niên hai mươi, ba mươi tuổi.

Khi ông ta đứng cùng với Thủ trưởng ban chấp hành thì cũng không thua kém gì, có thể nói hai người ngang sức ngang tài, một người anh tuấn quyền uy, một người nho nhã tuấn tú, cả hai đều là những người đàn ông trưởng thành phong độ khiến người ta quên mất tuổi tác của họ.

Có điều, khí thế của Tướng quân Mạt tỏa ra mạnh mẽ hơn, Thủ trưởng có vẻ thu mình hơn.

“Tướng quân Mạt muốn nói về chuyện của Thiếu tướng Bành sao?” Thủ trưởng ban chấp hành rất hiểu Tướng quân Mạt, ông vừa mở lời đã đoán trúng ý của ông ta: “Nếu như đúng là vậy thì mời anh đợi trong chốc lát, tôi đã cho người đi mời Tướng quân Mali tới đây rồi, chuyện này chúng ta có thể cùng bàn bạc.”

Theo lí mà nói, chuyện của quân bộ, chỉ cần Tướng quân Mali và Tướng quân Mạt là có thể xử lí được rồi, dù sao thì Bành Khố Các cũng chỉ là thuộc hạ của họ, ai trong số hai người cũng có tư cách xử lí vấn đề của hắn, nhưng gần đây Bành Khố Các phát triển đến vị trí mà họ không còn tiện xử lí nữa.

Hai người cũng hiểu, Thủ trưởng ban chấp hành đã chú ý tới Bành Khố Các rồi.

“Ông ta còn không biết thẹn mà nói về chuyện Bành Khố Các sao?” Sắc mặt Tướng quân Mạt trầm xuống: “Bành Khố Các sở dĩ có thể vênh váo như thế, hoàn toàn do ông ta dung túng mà ra!”

Ông ta vừa dứt lời, Tướng quân Mali vừa bước vào cửa đã thấy không chấp nhận nổi.

Ông ta nghẹn lời trong chốc lát, sau đó lên giọng: “Lão Mạt, ông định nói xấu sau lưng tôi đấy à? Ông đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi? Ông có cần thể diện nữa không? Chừng này tuổi rồi còn chơi trò mách lẻo!”

Tướng quân Mạt chẳng buồn quay đầu lại, đanh giọng nói: “Tôi cần phải nói xấu sau lưng ông chắc? Ông đứng đây, tôi cũng nói trước mặt ông luôn, Bành Khố Các không phải do ông dung túng mà thành à? Ông có dám nói “không” không? Suốt nửa năm nay, ông đã giúp hắn thu dọn cục diện bao nhiêu lần rồi? Hắn có bao nhiêu lỗi lầm đáng bị xử phạt đã được một tay ông san bằng hết rồi?”

Ông ta hơi ngừng lại, rồi lại nói tiếp: “Bây giờ thì hay rồi, hắn đã làm ra chuyện gì, ông có biết không? Tìm một người phụ nữ thôi mà điều động cả chiến đội Chick, chẳng nói chẳng rằng đã hạ lệnh nổ súng ở thủ đô của Liên minh, đúng là vênh váo đến cùng cực! Lệnh truy nã trên tay cậu ta do chính ông phê chuẩn đấy! Ông thử nói xem, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào mà phải điều động cả một đội phi cơ chiến đấu vây bắt như thế hả? Nghe có hợp lí không? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhân dân khắp thủ đô này sẽ cười vào mặt quân đội hết! Hơn nữa tôi còn nghe nói, người đầu tiên tố cáo quân đội là cháu trai của ông nữa đấy.”

Chuyện Thế Trạch là người đầu tiên gọi điện thoại tới phòng làm việc của Thủ trưởng ban chấp hành tố cáo quân đội thực sự làm Tướng quân Mali phiền não đến mức muốn hộc máu.

Nhưng còn cách nào khác được?

Lệnh truy nã do chính tay ông phê chuẩn, mà địa điểm vây bắt và bị nổ bom là trường đua ngựa của Thế Trạch.

Thế Trạch đầu tư bao nhiêu tiền bạc và đổ bao nhiêu tâm huyết vào trường đua ngựa này, ông biết cả chứ, thế nên dù Thế Trạch có tức giận cũng không thể trách được.

Nhưng ông ta cũng không nghĩ chuyện lại thành ra thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.