Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 942: Chương 942: Liên minh - Tiểu thư đài các




Ông đâu có nghĩ đến việc giờ đây Bành Khố Các lại vênh váo ngang ngược như thế!

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi lí giải của ông ta rồi!

Theo như thông tin ông có được và những lời Bành Khố Các nói, người kia chỉ là một cô gái giàu có, kiêu căng, không coi hắn ra gì mà thôi!

Tại sao một người phụ nữ lại có thể khiến hắn nổi giận tới mức đó?

Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

“Thiếu tướng Bành giận dữ quá mức, mới có những hành vi hơi kích động...” Tướng quân Mali cũng thấy lời giải thích của mình rất bất lực.

“Giận dữ quá mức?” Tướng quân Mạt ung dung cười: “Tướng quân Mali thử nói xem, nửa năm nay, ai có thể chọc giận tới Thiếu tướng yêu dấu của ông thế? Nói ra thì, cô Tề Vân Diên kia khiến tôi tò mò lắm đấy, cô ấy có bản lĩnh đến mức nào mà có thể khiến chuyện thành ra thế này đây?”

“Không cần biết thế nào, cô ta đã cướp cò đả thương người khác, người bị thương còn là binh sĩ của chúng ta, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.” Tướng quân Mali dường như bị câu nói “Thiếu tướng yêu dấu” thổi bùng lên lửa giận trong lòng.

Cũng phải nói rằng, tuy rằng Bành Khố Các do nhiều nguyên nhân mà có thể coi như nhân tố được ông dìu dắt, ông ta cảm thấy Bành Khố Các có tư cách đối đầu với Vệ Thường Khuynh nên luôn bao dung hắn, nhưng quả thực cũng không thể coi như tướng yêu tướng dấu gì đó được.

Hơn nữa, lúc trước rõ ràng Bành Khố Các cũng có ưu điểm.

Hắn can đảm, dũng mãnh, quả cảm chiến đấu với tinh tặc, cũng lập được không ít chiến công, nếu không hắn cũng không thể thăng tiến một cách thuận lợi được.

Bây giờ Tướng quân Mạt nói như thế, có khác nào nói rằng Bành Khố Các là do ông ta cố tình cất nhắc lên?

Trước kia lúc thảo luận về chiến công của hắn, lão họ Mạt chẳng hề phản đối cơ mà.

Đúng rồi, nói đi phải nói lại, chuyện này có phần kì lạ thật, nếu như lão họ Mạt kia không vừa mắt Bành Khố Các, tại sao lão chưa từng ngăn cản cậu ta lập công và thăng quân hàm?

Ông nhìn Tướng quân Mạt bằng ánh mắt hoài nghi.

Tướng quân Mạt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra điểm nào khác lạ, chỉ chuyển hướng về phía Thủ trưởng ban chấp hành: “Về chuyện này, tôi nghĩ vẫn phải tìm được người trong cuộc hỏi cho rõ ràng, chúng ta không thể vì là người của quân bộ nên chỉ nghe giải trình từ phía Thiếu tướng Bành được, Thủ trưởng, ngài thấy có đúng không?”

Thủ trưởng ban chấp hành im lặng một lúc: “Thế này đi, lấy danh nghĩa của tôi, cử người đi tìm cô gái Tề Vân Diên kia, đến lúc đó ba chúng ta cùng nói chuyện với cô ấy.”

Không chỉ Tướng quân Mạt cảm thấy hứng thú với cô ấy, đến chính ông cũng thấy hứng thú.

“Vậy cũng được.”

“Cứ quyết định như thế đi.”

Thủ trưởng ban chấp hành nói thêm: “Có điều, về phía Thiếu tướng Bành, Tướng quân Mali lập tức phái người triệu tập cậu ta về đây, trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng, để cậu ta ở đây theo dõi đã.”

Chuyện này tất nhiên không thể cho qua như vậy được.

Bây giờ có lẽ cả quân đội và chính phủ phải dọn dẹp bãi chiến trường do một mình hắn gây ra rồi.

Bao nhiêu lời tố giác như thế cũng không phải trò đùa đâu.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ gọi người về ngay lập tức.”

Bàn xong vấn đề chính, sắc mặt của Tướng quân Mạt cũng nguôi nguôi đi, bắt đầu hỏi chuyện Thủ trưởng: “Cô Viện Viện không khỏe sao?”

“Con bé đó chưa lớn được, tính nết như đứa trẻ con, chắc là hơi dính giường tí thôi.” Thủ trưởng lắc đầu: “Bây giờ chắc cũng dậy rồi.”

“Cậu, cậu nói xấu gì con đấy?”

Cửa phòng làm việc bị mở ra, một giọng nói mềm mại lọt vào tai ba người.

Tướng quân Mạt và Tướng quân Mali hiếm có được một lần ăn ý đưa mắt nhìn nhau.

Thường ngày Thủ trưởng ban chấp hành là một người rất nghiêm khắc, ngoại trừ hai người được coi như đặc thù, người khác tuyệt đối không thể bước vào phòng khi ông đang bàn chuyện công việc mà chưa báo cáo.

Nhưng cô gái Viện Viện này lại có được vinh hạnh ấy, hơn nữa, sau khi nghe thấy giọng cô, Thủ trưởng ban chấp hành còn lộ ra vẻ mặt cưng chiều, có thể thấy được mức độ yêu chiều của ông đối với cô gái này!

“Thế này mà cũng tính là nói xấu con sao? Con không bám giường hả? Khách khứa đến hết cả rồi, đợi mỗi mình con thôi đấy, con còn không biết ngại sao?” Thủ trưởng ban chấp hành vốn là một người đàn ông nho nhã, khi nhìn thấy cháu gái mình lại càng dịu dàng hơn.

“Nhưng con thực sự không thoải mái mà.”

Cô ta đi đến trước mặt họ bằng cái giọng điệu nũng nịu đó.

Tuổi chỉ khoảng hai mươi, mặc một bộ lễ phục kiểu Âu màu trắng muốt, thiết kế đơn giản nhẹ nhàng, chỉ có vạt váy được thêu một bông hoa sen tím. Cô ấy buộc cao tóc, chải gọn gàng, mày liễu, mắt phượng, mặt trái xoan, môi anh đào nhỏ xinh, ánh mắt long lanh, đối với quan niệm thẩm mỹ hiện tại mà nói, cô gái này là một mỹ nữ kiểu cổ điển.

Quan niệm thẩm mỹ của Liên minh các hành tinh trải qua một thời gian tôn thờ vẻ đẹp cá tính độc đáo, gần đây có dấu hiệu quay lại với quan niệm thẩm mỹ cổ điển này.

Ba người họ ở vào tầm tuổi này rồi, nhìn cô gái với vẻ đẹp như vậy càng thấy ưa nhìn hơn. Nhất là khi bên ngoài đang có rất nhiều cô gái trẻ tuổi xăm mình, phẫu thuật thẩm mỹ, tuy rằng không đến nỗi nào, nhưng kiểu làm đẹp đó có quá nhiều người lạm dụng, ví dụ như chỉnh cho mắt hẹp và dài hơn, môi dày hơn, lông mày gồ lên cao hơn, thay đổi màu da, theo đuổi vẻ bề ngoài cá tính, vẻ đẹp cổ điển thanh thoát với lông mày lá liễu, mắt phượng môi đào như vậy không còn nhiều nữa.

“Không thoải mái ở đâu? Bây giờ không sao rồi chứ?”

“Không sao rồi ạ, nghỉ ngơi đủ là không sao nữa.”

“Qua đây, qua đây chào hỏi hai vị Tướng quân đi, đây là Tướng quân Mali và Tướng quân Mạt.” Thủ trưởng ban chấp hành rõ ràng ôn hòa hơn mọi ngày nhiều, giống một trưởng bối đang tự hào về con cháu mình hơn.

“Con chào bác Mali, con chào bác Mạt.” Phương Viện Viện cười ngọt ngào với hai vị Tướng quân, đổi thẳng cách gọi Tướng quân thành “bác”.

Cho dù hai người có âm thầm đấu đá nhau thế nào, lúc này đây, Tướng quân Mali và Tướng quân Mạt đều cười một cách vô cùng dịu dàng và hiền từ, như hai người trưởng bối thân mật.

“Cô Viện Viện gọi một tiếng bác làm lòng tôi mềm nhũn ra rồi.”

“Chứ gì nữa, tôi luôn muốn có một đứa con gái như thế này mà.”

Phương Viện Viện chớp mắt, nhìn Tướng quân Mạt: “Bác Mạt nói thế, để chị Mạt Na nghe được, chị ấy sẽ nghĩ bác không vừa lòng với cô con gái là chị ấy mất. À phải rồi, chị Mạt Na tới chưa ạ? Con nghe danh tiếng chị Mạt Na đã lâu, rất nóng lòng muốn gặp chị ấy.”

“Viện Viện.” Trong giọng nói của Thủ trưởng ban chấp hành có ý tứ cảnh cáo mà chỉ hai người họ mới hiểu được.

Phương Viện Viện liền quay đầu lại làm mặt quỷ với ông.

Tướng quân Mạt không phát hiện ra điều gì không ổn, cố ý nghiêm mặt: “Chứ gì nữa? Đúng là thấy không hài lòng với con bé thật mà, cá tính nó quá mạnh, không đáng yêu chút nào. Đâu có khéo ăn khéo nói như cô Viện Viện.”

“Thật ạ? Bác Mạt cứ gọi con là Viện Viện thôi.”

“Vậy chúng ta gọi con bằng tên riêng nhé. Mali, ông thấy thế nào?”

Tướng quân Mali gật đầu: “Tuổi tác của chúng ta đủ để làm bố của Viện Viện rồi, gọi tên thôi cũng không sao. Viện Viện, nghe nói Mạt Na sẽ đến, hay là bây giờ chúng ta ra ngoài luôn? Bác sẽ giới thiệu thằng con không nên thân của bác cho con làm quen, nó tên là Darth...”

“Được ạ, bác Mali, bác và bác Mạt đưa con ra với, có hai người dẫn con ra chắc chắn không ai dám bắt nạt con.”

Phương Viện Viện cười tươi như hoa.

Cô ta đi giữa, trái phải khoác tay hai vị Tướng quân đi vào phòng tiệc, trong nháy mắt đã thu hút được ánh nhìn của tất cả mọi người.

Quả thực, không ai có được vinh hạnh lớn thế này.

Mà lúc này, Mạt Na cũng đã đến phòng tiệc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.