Mười phút sau, anh đã biến thành dáng vẻ như bức chân dung vừa rồi mà máy tình vẽ ra.
Ba mươi phút sau, gương mặt này đã ổn định lại, Tề Tiểu Tô hiếu kỳ giơ tay sang chọc chọc, sờ sờ nắn nắn, không hề cảm thấy có gì không ổn.
Vệ Thường Khuynh lúc này không dám chọc cô, chỉ có thể để mặc móng vuốt của cô tàn sát gương mặt mình, có chút dung túng lại nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ.
“Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, kì quặc lắm.” Tề Tiểu Tô không chịu nổi nữa.
Một gương mặt xa lạ, dùng ánh mắt của Vệ Thường Khuynh nhìn cô, sao cứ thấy gai gai trong lòng nhỉ?
“Bây giờ hai người định đi đâu? Còn điều gì cần tôi giúp đỡ không?” Chúc Niệm Tề rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Từ nhỏ anh ta đã được truyền lại gia huấn này, sau khi lớn lên gặp được Tề Tiểu Tô, phải dốc hết sức giúp đỡ cô, làm theo yêu cầu của cô.
Đời ông nội bọn họ tuy vẫn luôn thuộc lòng gia huấn này, nhưng vốn không tin chuyện này lắm, ngược lại anh ta lại luôn tin nó, thậm chí vẫn luôn mong đợi được gặp Tề Tiểu Tô.
Bây giờ phát hiện Vệ Thường Khuynh chính là Vệ Thiếu soái của Liên minh, anh ta càng cảm thấy vô cùng vui mừng, lại càng cảm thấy sứ mệnh của mình cao cả hơn, vì anh ta không tin Vệ Thiếu soái sẽ phản bội Liên minh, thế nên bây giờ Vệ Thiếu soái đã trở về rồi, anh ta cũng mong có thể giúp đỡ được họ, tẩy sạch oan khuất cho Vệ Thiếu soái.
Thế nên, không chỉ đơn giản vì tuân thủ gia huấn nữa.
“Lúc cần anh giúp chúng tôi sẽ liên lạc lại với anh. Bây giờ điều anh cần giúp chính là không tiết lộ chuyện này, còn nữa, thay chúng tôi chăm sóc tốt cho đám người Khương Thất.” Tề Tiểu Tô nói.
“Chuyện này thì đương nhiên rồi, tôi hiểu mà!”
“Bên này chúng tôi phải trả bao nhiêu tiền? Mấy thứ như thủ tục nằm viện này nọ, anh có thể làm thay chúng tôi không?”
“Đương nhiên có thể, tiền không thành vấn đề, cứ giao cho tôi.”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Tiền để tôi trả cho.”
Cô cảm thấy bệnh viện Hoa Lễ này viện phí chắc chắn không rẻ, đám người Khương Thất nằm viện điều trị cũng không đơn giản, cô không thể để Chúc Niệm Tề gánh khoản tiền này được.
“Để tôi trả thật sự không thành vấn đề gì mà.” Chúc Niệm Tề nói: “Hơn nữa, tôi nghe nói hộ khẩu của Vệ Thiếu soái cũng bị đóng băng rồi, hơn nữa vẫn luôn có người theo dõi tình hình sử dụng thẻ chứa cuối cùng của cậu ấy, một khi cậu ấy dùng thẻ lập tức sẽ bị phát hiện ngay, thế nên bây giờ chắc hai người không có...”
Tiền.
Chữ cuối cùng anh ta có chút ngượng miệng.
Sau đó anh ta thậm chí còn giơ tay ra, nói với Tề Tiểu Tô: “Vừa rồi tôi phát hiện cô đã cấy chip vạn năng, đúng lúc lắm, bây giờ tôi sẽ chuyển ít tiền cho hai người dùng trước...”
Đây đúng là một “cậu bé” ngoan.
Tề Tiểu Tô cảm thấy rất vui vì cậu cháu nhiều đời của Chúc Tường Đông và anh trai mình này.
“Tôi đã cấy chip vạn năng, đương nhiên cũng có tiền, yên tâm đi.”
Cô đã biết cách làm thế nào để sử dụng chip, nói xong liền kéo cánh tay Chúc Niệm Tề sang, quét một cái lên vị trí chip trên tay anh ta, chuyển cho anh ta một số tiền.
Chúc Niệm Tề lập tức nhận được thông tin về số tiền này, sau khi kiểm tra số tiền đó anh ta giật bắn cả người.
Tề Tiểu Tô chuyển hẳn cho anh ta năm mươi vạn.
Xem ra, họ thật sự không nói khoác, đúng là có tiền!
Ra khỏi bệnh viện, Vệ Thường Khuynh tạm thời vẫn đeo kính râm và khẩu trang, tuy chưa chắc bị người khác nhận ra, nhưng bản thân anh cũng chưa quen với gương mặt này.
“Thiếu soái.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Quân Lương và Xa Vũ vẫn luôn yêu cầu gặp mặt.”
“Vậy thì hẹn gặp đi.”
Vệ Thường Khuynh biết nếu Hệ thống Tiểu Nhất đã nói ra, chứng tỏ đã tra qua sau khi hai người họ nhận được tin nhắn mật mã có liên hệ người nào khác không.
Hai người này cũng là thuộc hạ mà anh tín nhiệm nhất, nếu cả họ cũng phản bội anh, vậy ở Liên minh này anh đúng là một kẻ thất bại.
Vệ Thường Khuynh vẫn rất tin tưởng sự trung thành của họ.
Nhiều năm cùng kề vai tác chiến, không thể trong phút chốc tan theo mây khói được.
“Nếu anh đến gặp họ, vậy em cũng đi theo sao?” Tề Tiểu Tô hỏi.
“Cùng đi đi, anh muốn giới thiệu em với họ.”
Vệ Thường Khuynh nắm lấy tay cô: “Hơn nữa, bây giờ chỉ có em mới có chip vạn năng, anh ra ngoài đều phải dựa vào em.”
“Xì, thật ra bây giờ anh cũng có thể làm một thân phận giả, sau đó cấy vào mà.” Tề Tiểu Tô cứ cảm thấy anh nói câu này là cố tình lấy lòng cô, từ sau khi biết chuyện của Mạt Na, anh luôn tỏ ra dè dặt với cô.
“Anh không thể, ban đầu tìm thân phận này cho em, người này kỳ thật gần như tồn tại.” Vệ Thường Khuynh nói: “Là em gái của một thuộc hạ ngoài biên chế trước đây của anh, ngoài cái tên không giống, thân phận, công việc, quá khứ đều có cả, chỉ là sau đó cô ấy đã gặp chuyện ngoài ý muốn và mất mạng khi theo ra khỏi hành tinh, nhưng ghi chép bên này vẫn chưa cập nhật, thế nên có thể cho em trà trộn vào đó.”
“Đúng vậy, tài liệu dân cư ở Liên minh không dễ làm giả như vậy, không giống như thế kỷ 21 mà cô quen thuộc, ít nhất lúc chúng ta không ở đây thì không có cách nào. Hơn nữa sau khi cập nhật kho dữ liệu, bản Hệ thống phát hiện, tất cả hệ thống kiểm tra đều được thăng cấp, bây giờ càng khó chèn một thân phận dân cư mới vào đó.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Chắc là cập nhật riêng nhằm vào Thiếu soái.”
Tất cả đều vì ngăn chặn anh.
Hay nói cách khác là tất cả đều là vì muốn tìm thấy anh.
Có lẽ trong tiềm thức của bọn người đó vẫn cảm thấy anh sẽ không chết dễ dàng như vậy.
“Thấy chưa, bây giờ em mới là cơm áo gạo tiền của anh.” Vệ Thường Khuynh nắm chặt tay cô, đưa cô lên một chiếc xe buýt trên không: “Còn nữa, bọn họ vẫn đang theo dõi dấu vết sử dụng thẻ thủy tinh của anh, nhưng không biết chuyện thẻ của anh vẫn chưa được tìm thấy.”
“Vậy một nhiệm vụ khác của chúng ta chính là tìm thấy thẻ của anh phải không?”
Nếu trong thẻ có hầu hết số tài sản của anh, vậy đương nhiên phải tìm lại rồi.
“Thẻ chứa của anh không sao, lúc đó có No1 đặc biệt bảo mật, người khác cho dù lấy được cũng chưa chắc có thể dễ dàng mở khóa. Ngược lại, anh còn mong đối phương mở thử đi, như vậy ngược lại chúng ta sẽ có thể tra ra được.”
“Họ hẹn gặp nhau ở đâu?” Tề Tiểu Tô thấy địa điểm họ chọn khá xa, không khỏi nghi ngờ hỏi.
Vệ Thường Khuynh nói: “Ở đó có một căn cứ huấn luyện đặc biệt của chiến đội bọn anh, người bình thường không biết, đặt cẩn thận lên trên hết, chúng ta chuyển thêm vài chuyến xe.”
Đợt chuyển này, anh gần như đã đưa cô đi gần hết đế đô của Liên minh.
Đợi lúc họ đến địa điểm mục tiêu, đã là ba tiếng sau.
Tề Tiểu Tô không biết rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì.
Đợi Hệ thống Tiểu Nhất xác nhận một lần nữa: “Trong ba tiếng này họ không hề có lịch sử cuộc gọi, hơn nữa vẫn luôn đợi ở đó.” Cô mới biết anh thận trọng như vậy, không ngờ anh lại muốn thăm dò đối phương ba tiếng đồng hồ.
Trước mắt là một rừng kiến trúc màu xám bạc.
Công trình kiến trúc thấp hơn những nơi khác rất nhiều, bên ngoài có thể thấy có rất nhiều xe đỗ ở đây, trên xe còn bám đầy bụi, nhìn có vẻ giống như một nghĩa địa ô tô.
Đối diện là một cánh cổng lớn được xây trên một mảnh đất bằng phẳng vô cùng rộng rãi, có hai người đàn ông mặc áo da đang đứng đó.
“Đó chính là Quân Lương và Xa Vũ, hai sĩ quan phụ tá của anh.” Vệ Thường Khuynh nói.