“Tất cả mọi chuyện của tôi, vợ tôi đều có tư cách và quyền lợi được biết, bao gồm tất cả những thứ gọi là cơ mật đó.”
Trước đây còn nói cơ mật quân sự không thể cho Tề Tiểu Tô biết, nhưng bây giờ đến cả hồ sơ của anh cũng đã bị xóa, cả anh cũng không còn là người của quân đội Liên minh nữa, vậy cũng không cần bảo mật gì với cô nữa.
Bây giờ tất cả mọi chuyện của anh, không có chuyện gì không thể cho cô nghe cả.
“Hay là em ở bên ngoài đợi anh vậy.”
Tề Tiểu Tô khẽ thở dài.
Đột nhiên cô cảm thấy, đến đây, không chỉ tất cả mọi chuyện cô đều phải bắt đầu lại, còn có một tình huống mà trước đây cô không ngờ tới, chính là cả thuộc hạ của anh cũng bài xích cô.
Vì nửa năm nay, họ đều nhìn thấy sự nỗ lực của Mạc Na.
Còn đối với cô, họ quả thật chẳng biết gì cả.
“Không cần.”
Vệ Thường Khuynh ôm chặt cô, ánh mắt sâu thẳm, nói với Quân Lương và Xa Vũ: “Tôi trịnh trọng giới thiệu lại một lần nữa với hai cậu, đây là vợ của tôi, người phụ nữ duy nhất đời này kiếp này Vệ Thường Khuynh tôi thừa nhận.”
Quân Lương và Xa Vũ đều sửng sốt.
Nhưng, đồng thời họ cũng có chút lo lắng.
Tề Tiểu Tô nhìn ra được, không kìm được hỏi: “Có phải hai người không tin tôi không?”
Họ ngăn cô lại, nhất định không chỉ vì chưa quen biết cô đơn giản như vậy.
Quân Lương và Xa Vũ nhìn nhau một cái, sau đó tránh ra: “Thiếu soái, cô Tề, vào trong trước đi, chúng ta vào trong hãy nói.”
Họ đúng là thuộc hạ trung thành nhất của Vệ Thường Khuynh.
Nhìn ra nhận định và sự xem trọng mà Vệ Thường Khuynh dành cho cô, trong lòng dù có nghi ngờ lo lắng thế nào, cũng đành thỏa hiệp.
Vệ Thường Khuynh ôm Tề Tiểu Tô bước vào cánh cửa đó.
Bên trong chỉ là một sân huấn luyện rộng lớn, họ đi băng qua sân tập, bước đến bên cạnh một dãy ghế tựa phía sau, trên bậc thang dùng chân giẫm mạnh một cái, hàng ghế này đột nhiên có bốn chiếc ghế được nâng lên, để lộ một con đường dẫn xuống dưới.
Nhìn có vẻ sơ sài, nhưng lối vào này còn có một cánh cửa kim loại rất nặng, Quân Lương đứng một bên nện một cái, lập tức bật ra một hệ thống quét đồng tử.
Anh ta bước đến, tiếp nhận quét, sau khi vang lên một tiếng bíp, cửa được mở ra.
Bên trong là hệ thống đèn cảm ứng nhiệt, người vừa bước vào, đèn bên trên liền bật sáng.
Đi dọc con đường tầm mười mét, mới bước vào một căn phòng, Tề Tiểu Tô vừa nhìn liền có chút líu lưỡi.
Vì nơi này có thể xem là một kho vũ khí loại nhỏ!
Trên tường, ở giữa có mấy chiếc giá, bên trên đều là súng ống đạn dược.
Chẳng trách vừa rồi không muốn cho cô vào, nơi này đối với họ mà nói không chỉ là căn cứ huấn luyện, mà còn là nơi cất trữ vũ khí!
Có rất nhiều khẩu súng Tề Tiểu Tô đều không nhận ra, cũng có một phần cô có thể đối chiếu với hình ảnh tư liệu mà Hệ thống Tiểu Nhất từng đưa cho cô học, nhưng hiện vật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Nhiều vũ khí như thế, vậy có thể vũ trang cho cả một chiến đội nhỉ?” Tề Tiểu Tô hỏi thầm trong đầu.
“Đủ chứ. Hơn nữa, ở đây có rất nhiều vũ khí đạn dược kiểu mới, có một vài loại bên ngoài vẫn chưa có.” Giọng nói của Vệ Thường Khuynh lúc này có phần hơi kiêu ngạo một chút: “Quân Lương là một fan cuồng vũ khí rất lợi hại, cậu ta có thể tự mình cải thiện và thiết kế súng loại mới, điểm này người khác đều không biết.”
Ban đầu anh cũng chính vì thích bản lĩnh này của Quân Lương, cảm thấy không thể mai một nhân tài, mới chiêu mộ cậu ta vào chiến đội Diệm Ưng, Quân Lương bây giờ là kỹ thuật viên thiết kế phi cơ tấn công cao cấp của chiến đội Diệm Ưng. Vũ khí phi cơ đều do cậu ta quản lý, có hư hỏng gì cũng do cậu ta sửa lại.
Đối với chiến đội Diệm Ưng của Vệ Thường Khuynh, những nhân tài như vậy là vô cùng quan trọng.
Tề Tiểu Tô không nhìn ra anh chàng mặt tròn đó lại có bản lĩnh này.
“Hai cậu chưa dùng đến à.”
Vệ Thường Khuynh ngước mắt nhìn, giơ tay vuốt nhẹ lên thân của một trong số các khẩu súng trên giá, trên ngón tay còn có một lớp bụi nhàn nhạt.
“Trong nửa năm nay, đây là lần đầu tiên chúng tôi quay lại đây.” Xa Vũ nói: “Phong tỏa theo dõi của phía quân đội và chợ đêm đối với chúng tôi mới được xóa bỏ ba ngày trước.”
Ý là trước khi phía quân đội và chợ đêm tháo bỏ theo dõi họ, họ cũng không dám tùy tiện đến đây, sợ bị bại lộ.
Vệ Thường Khuynh trầm mặc.
“Chuyện này cũng may nhờ có mợ Vệ, nếu không có cô ấy, chúng tôi đến giờ vẫn còn bị theo dõi...”
Lời của Xa Vũ còn chưa nói xong liền vô thức liếc sang nhìn Tề Tiểu Tô một cái.
Theo họ thấy, Tề Tiểu Tô trẻ trung xinh đẹp, vóc dáng cực chuẩn, cao ráo gợi cảm, đúng là có dáng vẻ rắn rỏi mà một quân nhân thường có, nếu đơn thuần chỉ dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn, cô cũng là một người đẹp đủ để thu hút họ.
Nhưng, họ theo Vệ Thường Khuynh đã lâu, có một điểm bị anh ảnh hưởng, đó chính là vốn không có quá nhiều dục vọng với mỹ sắc, không dễ dàng bị mỹ sắc mê hoặc.
Họ có thể càng lí trí hơn để nhìn cô gái đang đứng trước mặt, sau đó tiếp tục quan tâm những điều quan trọng khác.
Cũng như bây giờ, họ càng chú ý hơn về thân phận của Tề Tiểu Tô.
Còn một điểm khác, chính là sự hiếu kỳ và nghi ngờ đối với cô.
Đứng trước đóa hoa của quân đội là Mạt Na, Vệ Thường Khuynh trước nay đều chưa từng động lòng, Mạt Na từ bỏ thân phận địa vị theo đuổi anh nhiều năm như vậy, cũng chưa thể tấn công vào trái tim Vệ Thiếu soái, vậy cô gái này dựa vào cái gì?
Thế nên, đây cũng chính là điều họ càng phải đề phòng Tề Tiểu Tô.
“Nếu mợ Vệ mà hai cậu nói ý chỉ vợ của tôi, vậy, cô ấy đang ở đây.” Lửa giận đè nén trong lòng Vệ Thường Khuynh cũng càng ngày càng dữ dội.
Anh hoàn toàn không ngờ tất cả những thứ của mình lại bị một cô gái hoàn toàn không liên quan nắm trong lòng bàn tay.
Đây là có ý gì chứ?
Làm ơn sao?
Anh cúi đầu nhìn Tề Tiểu Tô một cái, nhưng lại nhìn thấy cô đang ngẩng đầu nở một nụ cười tươi rói với mình, anh không kìm được sững sờ.
Không phải lúc này cô nên nổi giận sao?
Cho dù là nổi cáu với anh, cho anh một bạt tai, hay cấu anh một cái vân vân.
Ít nhất cũng sẽ lạnh lùng không thèm để ý đến anh mới đúng chứ?
Sao còn có thể nở nụ cười như thế với anh chứ?
Tề Tiểu Tô dưới sự nghi ngờ của anh, kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh, ở ngay trước mặt hai thuộc hạ của anh.
Lúc này thật sự khiến hai người họ giật bắn cả người, cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi.
Hai người bốn mắt trừng to, không dám tin nhìn cảnh tượng này. Sao đột nhiên lại cảm thấy có chút huyễn hoặc nhỉ? Thiếu soái lạnh lùng của họ, cứ thế bị một cô gái chủ động hôn rồi sao? Hơn nữa còn với dáng vẻ say mê đó nữa?
Cứ như một nụ hôn nhẹ đó cũng vô cùng quý báu vậy.
Tề Tiểu Tô hôn xong, quay đầu lại nhìn Quân Lương và Xa Vũ, ngữ điệu rõ ràng nhưng kiên định nói: “Xin cho phép tôi tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi là vợ của Vệ Thường Khuynh, Vệ Thường Khuynh là người đàn ông của tôi, tuyệt đối không chia sẻ với bất kỳ ai khác. Thế nên, xin hai người đừng tự tiện làm chủ kết đôi anh ấy với người phụ nữa nào khác, bằng không, cho dù hai người là thuộc hạ mà anh ấy tin nhất, tôi cũng sẽ không tha cho hai người đâu.”
“Không tha cho chúng tôi? Cô định làm gì...”
Lời của Xa Vũ còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt nhòe đi, cô gái vốn còn đang đứng trong lòng Vệ Thường Khuynh không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt anh ta, trong tay càng không biết từ bao giờ đã cầm lấy một cây súng, nòng súng đang đặt trên trán của anh ta.
Và Quân Lương đứng bên cạnh anh ta cũng nhận ra, đó là một cây súng trên giá của họ.
Anh ta siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Khẩu súng này cô không biết dùng.”
Đó là kiểu vừa ra năm trước, được anh ta nâng cấp, ở đây chỉ có sáu khẩu, bên ngoài không có, người bình thường không biết dùng.